Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Chương 23: 23: Vạch Mặt 1




Lý Mai Hoa dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Chuyện này là thế nào? Không phải ông nói Tô Nhuyễn ồn ào đòi lấy chồng à? Sao con bé lại nói như vậy?”Lý Mai Hoa đã nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn từ lâu rồi, Tô Văn Sơn ở trong khu tập thể nhân viên chính phủ đã bảy tám năm, nhưng đa số người trong khu đó đều cho rằng nhà họ Tô chỉ có ba người, mãi cho tới khi Tô Nhuyễn thi đỗ vào trường Nhất Trung trong huyện.Cô gái nhỏ có vẻ ngoài xinh xắn, thành tích cũng xuất sắc, khiến ai gặp cũng có thể nhớ rõ.


Bắt đầu từ khi ấy chuyện Tô Văn Sơn từng ly hôn hơn nữa vợ trước còn để lại một cô con gái mới lan truyền.Lý Mai Hoa gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi, tuy rằng vẫn chưa rõ lắm nguyên nhân Tô Văn Sơn ly hôn, nhưng lại hiểu rõ tình cảnh của Tô Nhuyễn.Nếu thật sự là người tầm thường, hoặc không lên nổi mặt bàn như Đỗ Hiểu Hồng nói cũng thôi, nhưng rõ ràng đứa trẻ này rất nghe lời hiểu chuyện, tiền đồ vô lượng.

Bà thật sự không có cách nào nhắm mắt làm ngơ.Trước đây nghe nói Tô Nhuyễn học rất giỏi, bà còn nghĩ đợi con bé thi đỗ đại học thì tốt rồi, cho dù cha ruột không quan tâm, dựa vào bản thân vẫn có thể kiếm về tương lai tươi sáng.Nào ngờ thế sự trêu người, khi thi đại học lại xảy ra chuyện khiến Tô Nhuyễn thi rớt.Rất nhiều giáo viên trong trường Nhất Trung đều vô cùng tiếc hận, đồng nghiệp trong cục giáo dục và hàng xóm trong khu tập thể còn an ủi Tô Văn Sơn, nói học thêm một năm cũng không sao, học lại kiến thức càng vững chắc có thể thi được trường đại học tốt hơn.Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Nhuyễn sẽ học lại, nhưng mà năm nay đã khai giảng hơn mười ngày rồi, Tô Nhuyễn vẫn chưa xuất hiện.Lý Mai Hoa luôn cảm thấy không đúng, còn cố ý tới hỏi Tô Văn Sơn, ai ngờ Tô Văn Sơn lại trưng ra vẻ mặt rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: Sau khi thi trượt đại học, tâm lý Tô Nhuyễn suy sụp, bất chấp tất cả tự định chung thân quyết tâm gả chồng, nói là dù chết cũng không thi đại học nữa.Bao nhiêu người đều tiếc hận thay cô, giáo viên lại càng buồn bực hơn, qua miệng Tô Văn Sơn, Tô Nhuyễn lại biến thành người yêu vào giống như mất não, ai khuyên cũng không nghe vào, cha ruột như Tô Văn Sơn còn không có cách nào, người khác có thể làm được gì?Lý Mai Hoa còn nghĩ, lần sau gặp lại Tô Nhuyễn cho dù thế nào cũng phải khuyên nhủ tử tế một phen, vào đại học rồi muốn tìm người thế nào chẳng có, trong huyện lấy đâu ra người tốt?Nhưng mà sau khi nghỉ học ở Nhất Trung, Tô Nhuyễn lại rất ít lên huyện, bà ấy muốn gặp cũng không gặp được.Lần này gặp Tô Nhuyễn lại phát hiện ra, hình như mọi chuyện không giống lời Tô Văn Sơn nói?“Cha cháu nói cháu ồn ào đòi gả chồng là chuyện thế nào?” Lý Mai Hoa hỏi thẳng Tô Nhuyễn.Tô Nhuyễn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tô Văn Sơn, giống như đang nói “Vì sao cha lại bôi nhọ con như vậy?”Ngoài miệng cô lại không nói gì, chỉ là cố ép ra vài giọt nước mắt, cắn môi nói với Lý Mai Hoa: “Cháu… Cha cháu nói đúng.”Giọng nói mang theo nghẹn ngào, hiển nhiên đã phải chịu ấm ức rất lớn.Tô Văn Sơn nhíu mày, dáng vẻ này của Tô Nhuyễn……Lý Mai Hoa trực tiếp ngăn cản ông ta, không truy hỏi đầu đuôi nữa mà dùng giọng điệu hiền lành hỏi Tô Nhuyễn: “Vậy bây giờ cháu muốn thế nào?”Tô Nhuyễn nhìn Lý Mai Hoa, nghiêm túc nói: “Dì Lý, cháu muốn đi học lại.”“Cháu biết Điềm Điềm tới trường song ngữ Thánh Đức phải bỏ ra học phí rất cao, Minh Phong lên cấp hai còn đăng ký lớp năng khiếu, trong nhà còn phải góp tiền mua phòng, nghe dì Đỗ nói hiện giờ nhà cháu còn nợ người ta không ít tiền…”Tô Nhuyễn nhìn về phía Tô Văn Sơn, trịnh trọng nói ra biện pháp mình đã cân nhắc rất lâu: “Con biết nhà họ Lộc đưa ra lễ hỏi rất cao, nhưng mà cha, con vẫn muốn thi đại học, học phí học lại và đại học con đều có thể tự mình tích cóp, sẽ không tiêu một phân tiền nào của nhà chúng ta.”“Còn về lễ hỏi của nhà họ Lộc, đợi sau khi con ra trường kiếm được tiền rồi, con sẽ trả lại.

Bọn họ đưa bao nhiêu con trả lại bây nhiêu.


Con xin lỗi cha, con biết con bất hiếu, nhưng con thật sự muốn đi học… Chỉ cần bốn năm thôi, bốn năm sau con trả lại cho cha gấp nhiều lần cũng được.”Lý Mai Hoa vừa nghe xong lập tức nổi giận, sạp bên cạnh có mấy cô gái đang lựa dây buộc tóc cũng nghe được từ đầu tới đuôi, một cô gái béo hơn trong đám người giận dữ nói: “Cô nói cái gì vậy hả?”“Ý cô là cha cô muốn bán cô đổi lễ hỏi, cô không cho ông ta bán ngược lại là cô bất hiếu?”“Đúng thế, có ai không trông ngóng con mình thi vào đại học, thế mà còn có người không cho con thi ép con gả chồng.

Nhìn bề ngoài rõ là có thể diện, nào ngờ bên trong lại là loại người gia trưởng phong kiến như thế.”Có người nói nhỏ: “Không phải gia trưởng phong kiến đâu, là cục trưởng cục giáo dục đó.


Tô Nhuyễn này khi còn học cấp ba luôn thi được thứ nhất thứ hai toàn trường, nắm chắc cơ hội vào đại học…” Hiển nhiên người nói là người có quen biết Tô Nhuyễn.“Hừ, không nghe thấy sao, một đứa con gái khác còn đang học ở trường cấp ba Thánh Đức đó, con trai lên cấp hai còn đăng ký lớp học năng khiếu.”“Chắc là… Mẹ kế nhỉ.”“Đúng vậy, chính là Đỗ Hiểu Hồng vô cùng lợi hại kia.” Vốn dĩ huyện Khai Vân không lớn, chỉ cần là người có chút tiếng tăm gần như mọi người đều biết tên.“Làm vậy cũng quá đáng quá rồi, còn là cục trưởng cục giáo dục nữa, loại người này cũng xứng làm ở cục giáo dục sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.