[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...

Chương 35: Gặp Lại (2)



Bà Dung nghe thấy thì rất phấn khích, vội vàng hỏi: “Chuyện thế nào vậy? Bà nói cho tôi nghe đi, tôi tò mò quá.”

“Khóe miệng bà nhếch cao như thế, cười cũng tươi như vậy tôi mới tin bà thật sự quan tâm.” Bà ta “phì” một tiếng, nhưng không hề giấu diếm mà cười ha hả nói: “Nhà họ Đào đấy đúng là bị điên, bà ta đụng đến ai không đụng, lại đụng đến cái tên đầu đường xó chợ Hùng Nhị đó. Nghe nói bà ta đánh con trai của Hùng Nhị… Như vậy người ta sao có thể coi như không có chuyện gì được? Ôi chao mẹ ơi, may mà nhà họ ở là nhà dân, nếu như chúng ta bị như vậy thì chẳng phải mấy nhà sống cùng tòa nhà đó cũng bị xui xẻo theo sao? Tôi nghe nói nhà họ dọn dẹp cả đêm, nhưng vẫn còn mùi. Bà nói xem, bây giờ tháng sáu thời tiết nóng nực, sao có thể chịu được chứ.”

“Ai bảo nhà họ thất đức, đáng đời.” Bà Dung rất vui vẻ.

Bà Phương đi bên cạnh hỏi: “Sao bà biết?”

“Nhà sui gia của tôi ở cùng ngõ với nhà bà ta, sáng nay con trai đến đưa đồ chơi cho nhà tôi nói cho tôi biết đấy. Nhà sui gia của tôi còn thấy tiếc, nhưng tiếc cho bốn thùng phân đấy. Nếu như tưới cho rau thì tốt biết bao, rau càng xanh tốt. Lãng phí quá.”

Bà Dung cười ha hả.

Các bà vừa đi vừa nói chuyện, mấy đứa trẻ con thì vểnh tai lên, “lén lút” nghe.

Hùng Bảo không hề thấy tức giận khi ba mình bị người ta nói như vậy, ngược lại còn rất vui vẻ mà nói: “Ba mình đúng là tên đầu đường xó chợ thông minh.”

Những bạn nhỏ khác khóe môi giật giật, cậu không cần phải nói với giọng điệu kiêu ngạo như vậy đâu.

Tuyết Bảo dịu dàng nhắc nhở: “Hùng Bảo, kẻ đầu đường xó chợ không phải là lời nói hay đâu.”

“Không sao, ba mình chính là như vậy mà.” Hùng Bảo không hề quan tâm: “Mình biết ba mình không phải người xấu là được rồi, các cậu cũng biết như vậy mà?”

Tuyết Bảo gật đầu chắc nịch, nói: “Chú Hùng Nhị không phải kẻ xấu.”

“Vậy thì không phải như thế sao?”

Mấy cụ bà nói chuyện rôm rả, bọn trẻ cũng nói chuyện tíu ta tíu tít. Đã hết hai mươi phút đi đường mà vẫn còn thấy tiếc nuối. Đám trẻ con đi vào trong trường, vẫn còn ghé tai thì thầm.

“Tuyết Bảo.”

Cô bé vừa vào đến cửa, hầu như tất cả các bạn đều ngẩng đầu nhìn. Khương Như Ngưng bỗng nhiên chạy đến, ôm chầm lấy cô bé, khóc hu hu: “Nhớ cậu quá.”

Tuyết Bảo: “!!!”

Cô bé vẫn chưa hiểu, mọi người sao vậy?

“Mình cũng muốn ôm Tuyết Bảo.”

“Mình cũng vậy.”

Tuyết Bảo: “!!!”

Bỗng nhiên cô bé được thăng cấp thành đứa trẻ nổi bật nhất lớp.

“Được rồi, được rồi. Mọi người đừng dọa Tuyết Bảo.” Kiều Nhất Minh dặn dò.

Tuyết Bảo lập tức nói: “Mình không bị dọa đâu, mình rất dũng cảm.”

Kiều Nhất Minh sững sờ, bỗng nhiên khóe mắt đỏ hoe, nói: “Ừm, cậu dũng cảm nhất.”

Tuyết Bảo nhìn Kiều Nhất Minh với ánh mắt nghi ngờ, chu môi hỏi: “Tiểu Kiều, cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu à? Sao mắt lại đỏ vậy?”

Cô vung vẩy nắm đấm nhỏ, nói: “Ai dám bắt nạt Tiểu Kiều, mình sẽ giúp cậu.”

Ngày hôm qua Tiểu Kiều đã giúp cô bé rồi.

Kiều Nhất Minh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, mỉm cười: “Không sao, không có ai bắt nạt mình cả.”

Cậu nhóc tiến lên phía trước, dắt tay Tuyết Bảo nói: “Đi về chỗ ngồi thôi.”

Tuyết Bảo liếc mắt nhìn, “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Sao các cậu lại ngồi lung tung vậy?”

Các bạn nhỏ trong lớp Hoa Hướng Dương đã đến đông đủ: “...”

Mọi người nhìn nhau, ba mươi năm trước mình ngồi chỗ nào?

Ở kiếp trước, bọn họ cảm thấy từng ký ức hồi còn nhỏ mình hiện rõ mồn một ngay trước mắt. Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, hóa ra không phải như vậy. Mọi người xoắn xuýt, người nào cũng là em bé mà, khổ đại thù sâu.

Tuyết Bảo nhìn vẻ mặt của mọi người, hiểu lầm, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Các cậu cố tình nghịch ngợm, muốn ngồi lung tung à?”

Cô bé nghiêm túc: “Nhưng không được như vậy đâu, cô Lâm sẽ giận đấy.”

Gương mặt bánh bao rất nghiêm túc, mạnh mẽ khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.