Lâm Tú Uyển đi ra khỏi văn phòng, càng đi đến gần cửa càng khó kìm nén sự kích động trong lòng. Cô không kìm được mà muốn ấn xuống bụng của mình.
Kiếp trước cô bị đâm ba nhát dao, dù được cấp cứu nhưng do trời mưa, thời tiết xấu hoặc là lo lắng nên cô cảm thấy vết thương râm ran đau buốt. Cảm thấy cơn đau ấy buốt thấu xương.
Sống lại lần nữa, dù cô không bị thương, cũng không có vết thương, thậm chí không thấy đau đớn gì cả, nhưng cô đã thành thói quen bất giác sờ xuống vị trí vết thương, vẻ mặt cũng tái nhợt đi.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn bước đi rất chắc chắn.
“Các cậu không được nghịch ngợm nha.”
Đây là…. Lâm Tú Uyển cắn môi, đây là giọng của Tuyết Bảo.
Rõ ràng gần hai mươi năm không gặp, nhưng cô vẫn ngay lập tức nhận ra giọng nói ngây thơ dịu dàng này. Cô bé nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng ngọt ngào. Đúng vậy, đây là Tuyết Bảo.
“Tuyết Bảo.” Lâm Tú Uyển khẽ gọi.
Tuyết Bảo quay đầu lại, nhìn thấy cô Lâm đã đến nên lập tức ngoan ngoãn nói: “Em chào cô Lâm.”
Lâm Tú Uyển nhìn cô nhóc nhỏ bé trước mặt mình, làn da trắng nõn giống như cục tuyết nhỏ, chẳng trách cô bé tên là Tuyết Bảo.
Cô cố kìm nén mong muốn cúi người ôm chầm lấy cô bé, cố gắng kìm nén sự kích động của mình mà nói: “Tuyết Bảo đang làm gì vậy?”
Tuyết Bảo không mách lẻo, cô bé mở to đôi mắt, ríu rít nói: “Bọn em đang định về chỗ ngồi.”
Lâm Tú Uyển nhìn những người khác, Tưởng Hàn lập tức nháy mắt liên tục.
Lâm Tú Uyển: “...” Cô đã hiểu rồi.
Cô khẽ ho một tiếng, nói: “Hôm nay chúng ta đổi chỗ ngồi.”
Tuyết Bảo: “Hả? Dạ.”
Hóa ra hôm nay đổi chỗ ngồi sao?
Sao cô bé lại không biết nhỉ.
Không phải mọi người nghịch ngợm, là cô hiểu lầm rồi. Cô nhóc cúi đầu xuống, hơi ngượng ngùng, cái miệng nhỏ lẩm bẩm.
“Tuyết Bảo sao vậy?”
Tuyết Bảo nắm chặt dây đai cặp sách của mình, do dự một chút rồi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Là em hiểu lầm mọi người, em xin lỗi.”
Kiều Tú Uyển không kìm được nữa, cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, nói; “Dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người không trách Tuyết Bảo đâu. Đúng không nào?”
“Đúng ạ.”
Các bạn nhỏ đồng thanh nói.
Tuyết Bảo được cô Lâm ôm, ngượng ngùng cười.
Lâm Tú Uyển thấy trẻ con đúng là trẻ con, trên người Tuyết Bảo vẫn thoang thoảng mùi sữa thơm.
Cô nói: “Chúng ta ngồi theo vị trí mình thích, bạn nào thấp thì đừng ngồi phía sau, bạn nào cao cũng đừng ngồi phía trước.”
Kiều Tú Uyển mỉm cười: “Được rồi, Tuyết Bảo cũng tìm một chỗ ngồi đi.”
Mọi người không ai di chuyển, Tuyết Bảo cũng vậy. Cô bé nhìn trái nhìn phải, ngồi ở ghế thứ hai dãy giữa, ừm ừm, đây đúng là chỗ ngồi vàng của học sinh ngoan.
Tuyết Bảo, Tuyết Bảo không hiểu. Cô bé chỉ thấy ngồi ở chỗ này, xung quanh mình đều là các bạn, hơn nữa cũng rất gần cô giáo. Hì hì.
Kiều Tú Uyển bật cười, nói: “Các em ngồi xuống đi…”
Vèo vèo, tất cả mọi người tranh nhau ngồi xung quanh Tuyết Bảo. Khổng Điềm Diềm nhờ “tính cách bà thím” của mình nên thuận lợi chiếm chỗ ngồi phía trước Tuyết Bảo. Chỉ là chút chuyện nhỏ, không có gì to tát cả.
Mọi người cậu tranh mình cướp, cuối cùng cũng ngồi yên ổn. Lâm Tú Uyển nhìn từng gương mặt non nớt, nở nụ cười tươi rói. Thật tốt quá, mọi người đều ở đây.
Cô đứng bên bục, hít một hơi thật sâu: “Cả lớp Hoa Hướng Dương, đứng lên.”
“Chúng em chào cô ạ.”
“Dê nhỏ dê nhỏ kêu be be, cún con cún con kêu gâu gâu, gà con gà con kêu chiếp chiếp, mèo con mèo con kêu meo meo…”
Tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên khắp lớp học, đám trẻ hai má đều đỏ bừng bừng, vô cùng… xấu hổ. Khi nào mới tan học đây?”
“Leng keng, leng keng…” Tiếng chuông vui vẻ vang lên, nghe giống như âm thanh của trời.