[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...

Chương 37: Mướp Đắng (1)



Cô Tiểu Hoa đứng trên bục giảng nhìn thấy tất cả. Cô ấy ho khan một tiếng, nói: “Các bạn nhỏ phải lên tinh thần, học tập chăm chỉ. Ngày hôm nay bạn ngoan nhất là Dung Hi, rất có tinh thần, học tập cũng nghiêm túc. Nhưng bạn khác phải học tập bạn Dung Hi nhé. Tan học thôi.”

Tuyết Bảo, tên chính của cô bé là Dung Hi.

Tuyết Bảo được tuyên dương, ưỡn ngực ngẩng đầu, cố gắng ngẩng cao cái đầu nhỏ. Vô cùng kiêu ngạo.

Cô Tiểu Hoa khẽ gật đầu, rời khỏi phòng học.

Cô ấy vừa đi, mọi người hô lên một tiếng. Khổng Điềm Diềm không chịu được mà nằm nhoài ra bàn. Tuyết Bảo chọc sau lưng cô bé, dịu dàng hỏi: “Điềm Bảo, cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”

Khổng Điềm Điềm lập tức quay đầu lại, nói: “Không có gì, mình chỉ thấy hơi mệt một chút thôi.” Người mệt mỏi không chỉ có mình cô bé. Cô bé liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đều tái xanh mặt. Dù sao bên trong đã là người trưởng thành rồi, làm điều này đúng là xấu hổ tột độ.

Tuyết Bảo vỗ vai Khổng Điềm Điềm, động viên: “Cậu phải chăm chỉ đó nha.”

Khổng Điềm Điềm: “Mình biết rồi, Tuyết Bảo giỏi thật đấy. Các cô đều tuyên dương cậu.”

Đương nhiên bản thân đang vô cùng xấu hổ, nhưng Tuyết Bảo được tuyên dương, cô bé cũng thấy rất vui, còn thấy kiêu ngạo giống như bé con nhà mình được tuyên dương vậy.

“Tuyết Bảo, cậu giỏi thật đấy.”

“Tuyết Bảo cái kỳ cũng nhớ rất rõ, thật thông minh.”

Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười khen ngợi, đôi mắt to tròn của Tuyết Bảo giống như mặt trăng nhỏ, trong lòng rất vui. Cô bé dịu dàng nói: “Mấy cậu cũng rất giỏi, mọi người đều giỏi.”

Vừa nói xong, tiếng kêu ùng ục vang lên. Tuyết Bảo đỏ bừng mặt, che bụng mình lại rồi líu ríu nói: “Hồi sáng chăm chú học quá, mình đói rồi.”

Hùng Bảo ngồi ở ghế bên cạnh cửa, thò đầu nhìn sang bên ngoài rồi quay đầu vào bí mật thông báo với mọi người: “Cơm trưa dinh dưỡng đến rồi.”

Tuyết Bảo nghe thấy vậy, lập tức nở nụ cười ngọt ngào. Cô bé chắp hai tay trước ngực, học theo dáng vẻ vái lạy trên tivi rồi nghiêm túc nói: “Tôm xào trứng, tôm xào trứng…”

“Tuyết Bảo, cậu làm gì vậy?”

Tuyết Bảo: “Mình muốn ăn tôm nõn xào và trứng.”

Món ăn trong nhà trẻ đã được cố định, rất ít khi thay đổi, tuần nào cũng giống như tuần nào. Nhưng Tuyết Bảo nói như vậy cũng đúng, một đứa trẻ như cô bé thì biết gì được.

Cô bé đặt hai tay lên nhau, vái lạy rất nghiêm túc.

Khổng Điềm Điềm thấy cô bé thật đáng yêu, bản thân thật sự trong nháy mắt như biến thành mẹ.

Thật ra cô bé nhớ trong nhà trẻ có quy luật, nhưng đã lâu lắm rồi, cô bé không còn nhớ quá rõ đó là quy luật gì, món ăn nào.

Dù vậy cũng không sao cả.

Hoàn toàn không sao.

Cô bé biết làm.

Khổng Điềm Điềm cô tốt nghiệp trường đầu bếp New Oriental đó.

Về món ăn gia đình, cô bé chính là vua.

“Các bạn ổn định chỗ ngồi, bắt đầu ăn cơm trưa.” Lâm Tú Uyển đẩy xe đồ ăn đến. Nhà trẻ lúc này vẫn chưa nề nếp giống như những năm sau chín mươi, đa số giáo viên chủ nhiệm các lớp tự làm, một người gánh vác là mấy người dùng theo.

Giống như nhà trẻ của họ, giáo viên chủ nhiệm của lớp sẽ không dạy tiết cuối của lớp mình. Bởi vì họ phải đi đến nhà ăn của nhà trẻ để lấy xe đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, chia bữa trưa dinh dưỡng cho các bạn nhỏ. Mỗi một bạn nhỏ chỉ cần đóng mười đồng là có thể ăn trong một tháng.

Đương nhiên mười đồng là không đủ, nhà máy sẽ hỗ trợ thêm hai mươi đồng. Một một bản nhỏ có tiêu chuẩn là ba mươi đồng.

Ở trong thời đại này, đó là bữa ăn khá tiêu chuẩn.

Nhưng Lâm Tú Uyển biết, ba mươi bốn mươi năm nữa nhà máy càng ngày càng sa sút, họ sẽ bỏ một vài hỗ trợ cho nhà trẻ trong nhà máy. Dù thế bây giờ nhà mấy vẫn rất phát triển. Chẳng trách bây giờ người người đều muốn có công việc chính thức, nhất là nhà máy lớn như nhà máy sản xuất máy móc này càng chiếm ưu thế nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.