Dung Gia Đống cười: “Có chỗ nào không hợp lý chứ? Các cô là giáo viên phải chăm sóc bao nhiêu em nhỏ như vậy cũng rất vất vả, còn phải chạy theo bọn chúng, cũng bị mấy đứa đấy kéo quần kéo áo.
Các cô không nói lời nào chẳng phải khó lắm sao?
Đều vất vả, thế nên đừng khách sáo.
Hơn nữa đám nhỏ đoàn kết thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau, tôi mua chút kem này thưởng cho mọi người có là gì. Mà Tuyết Bảo nhà tôi cũng ăn mà.”
Nhìn xem, hãy nhìn xem người ta nói chuyện hay như thế nào.
Lâm Tú Uyển vội vàng nhớ lại quá khứ, nhớ ra Dung Gia Đống đúng là người như vậy. Vừa khôn khéo lại láu cá, hiểu chuyện, nhân duyên của anh ấy luôn rất tốt.
Cô cũng không phải là bà thím, thấy người ta nói như vậy thì hào phóng nhân. Cô cười nói: “Vậy tôi thay mọi người cảm ơn anh.”
Dung Gia Đống: “Cảm ơn gì chứ? Điều nên làm mà.”
Anh ấy cũng không nán lại lâu hơn, chuyển lời xong rồi, cũng giao đồ cho Lâm Tú Uyển rồi. Anh ấy vẫy tay: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt cô Tiểu Lâm nhé.”
Anh quay đầu vẫy tay với ông lão ngồi ngoài cổng: “Ông Vương, tôi đi đây.”
Lúc này Lâm Tú Uyển mới thấy ông Vương cũng cầm một que kem, lại thấy bùi ngùi xúc động, người này thật hiểu chuyện. Lâm Tú Uyển cầm kem quay về, cô Tiểu Lữ tò mò hỏi: “Gì vậy?”
Lâm Tú Uyển: “Chồng tôi nhờ anh ấy chuyển lời giúp. Hãi, anh ấy còn mua kem cho chúng ta.”
Lâm Tú Uyển đưa một cây kem cho cô Tiểu Lữ, sau đó nói: “Cô trông giúp tôi, tôi đi chia cho những người khác nữa.”
Cô Tiểu Lữ vui vẻ: “Được rồi.”
Thật ra kem này không đắt, chỉ một xu một cây. Nhưng khó mà thấy tấm lòng tốt như vậy đúng không?
Lâm Tú Uyển chia một lượt, các giáo viên mỗi người cầm một cây kem, ai cũng xúc động trước hành động tốt của Dung Gia Đống. Nếu như so với người ba hồ ly lúc nào cũng tính toán, người mẹ đanh đá xét nét của anh ấy, anh ấy đúng là một thanh niên tốt.
Lâm Tú Uyển vừa mới chia kem xong thì nghe thấy tiếng nhạc kết thúc giờ ngủ trưa, cô quay về phòng ngủ trưa, đã thấy bọn trẻ thức dậy rồi. Đứa thì ánh mắt đờ đẫn, đứa thì ngồi dậy, còn có đứa vẫn ngủ say mê man.
Lâm Tú Uyển liếc nhìn Tuyết Bảo, cô bé vẫn còn đang ngủ, chiếc váy đồng phục xoắn lên tận eo, để lộ ra cái bụng nhỏ. Dáng ngủ giống như con ếch xanh vậy.
Lâm Tú Uyển vội vàng đi lên phía trước kéo váy xuống cho đứa trẻ, cô nhóc thấy có người đụng vào mình nên khẽ “ưm” một tiếng, xoa xoa mắt, dịu dàng nói: “Ai vậy…”
Cô bé xoay người, tiếp tục ngủ, để lộ chiếc qu@n lót nhỏ hình con khủng long màu xanh.
Lâm Tú Uyển bật cười, chọc vào cục thịt của cô nhóc và nói: “Tuyết Bảo, dậy thôi.”
Tuyết Bảo “ưm” một tiếng, bám chặt vào cái gối và che mặt mình lại, giống như làm như thế mới có thể giả vờ mình không tồn tại. Lâm Tú Uyển thấy cô bé như vậy, dở khóc dở cười.
Cô đi đến bên cửa sổ, cười híp mắt nói: “Tuyết Bảo, ba em mang kem đến nè. Nếu như em không dậy thì cô sẽ không đưa cho em ăn đâu.”
Tuyết Bảo mơ mơ màng màng, nghe thấy chữ “kem” thì tai vểnh lên, tự kéo cái gối xuống, móng tay nhỏ định dụi mắt. Lâm Tú Uyển giữ tay cô bé lại, nói: “Đừng cứ dụi mắt như vậy.”
Cô nói: “Em xem này, là kem đó.”
Tuyết Bảo cúi đầu nhìn, thấy quả nhiên trong túi có rất nhiều kem. Cô bé nở nụ cười tươi như hoa, dịu dàng hỏi: “Em ăn được không ạ?”
Lâm Tú Uyển: “Được chứ.”
Cô nói: “Đây là kem ba em mang đến, mỗi người một cây.”
Cô lấy một cây kem ra, bóc vỏ rồi đưa cho Tuyết Bảo, sau đó lần lượt chia cho từng người, mỗi người một cây.
Thấy còn thừa hai cây, Lâm Tú Uyển suy nghĩ một chút rồi ra ngoài, đưa cho cô Tiểu Lữ thêm một cây và nói: “Còn thừa một cây, cho cô.”
Cô Tiểu Lữ híp mắt cười: “Không được không được, ngại lắm.”