Cậu bé trai chẳng phải người nào xa lạ mà chính là vũ khí bí mật để đối phó với ông Cẩu, anh bạn nhỏ Thôi Phong. Đứa nhỏ vui vẻ chạy tới, ông Cẩu sững sờ: “Cháu là ai?”
Ông không quen đứa nhỏ này.
Thôi Phong: “Cháu là Tiểu Phong Phong ạ.”
Tuyết Bảo yên lặng lùi lại một bước, thấy Khổng Điềm Điềm ở cách đó không xa thì vội vàng chạy đến bên cạnh cô ấy. Tuyết Bảo duỗi cánh tay ra, đưa cho những người bạn nhỏ của mình nhìn, sốt sắng: “Các cậu nhìn này, mình nổi hết cả da gà rồi.”
Mấy bé gái cũng duỗi cánh tay ra, y hệt!
Tất cả mọi người đều nổi da gà.
Thôi Vũ cũng không ngoại vệ.
Xong đời rồi, sau khi cô thu nhỏ trở lại, cô đã không còn miễn dịch với dáng vẻ buồn nôn và trơ tráo của anh trai mình nữa.
Cơ mà lúc này Tuyết Bảo cũng đồng tình nhìn Thôi Vũ, nói: “Tiểu Vũ, cậu cũng khổ ghê.”
Thôi Vũ: “…”
Cô được hạt đậu nhỏ này đồng cảm rồi.
Thôi Phong, người bạn của các cô chú trung niên cao tuổi.
Câu nói này tuyệt đối không sai, rõ ràng bây giờ căn bản không hề quen biết ông Cẩu, nhưng Thôi Phong đã thuận lợi giải quyết ông Cẩu trong mấy phút, tạo nền tảng cho ‘sự nghiệp lớn’ của bọn họ khởi đầu suôn sẻ.
Tưởng Hàn cũng là một người gọn gàng dứt khoát, cũng không đợi đến ngày mai, ngày mai là ngày mai, hôm nay bắt tay trước.
Những người bạn nhỏ giống như châu chấu con, lập tức bắt đầu ngay. Lần đầu tiên Tuyết Bảo làm chuyện như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, cô nắm lấy cánh tay Khổng Điềm Điềm, nói: “Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ sao? Là nhặt những thứ này à?”
Khổng Điềm Điềm cười: “Đúng, chính là những thứ này, đây là dây kẽm nâng đỡ khung xương, cậu nhìn nè, kéo như thế này một cái là nó ra ngay đúng không? Cậu cẩn thận một chút, lúc kéo ra đừng quẹt mình bị thương.”
Tuyết Bảo à à, sau đó lập tức nghiêm túc phồng khuôn mặt nhỏ ngọt ngào dặn dò những người bạn nhỏ bên cạnh: “Mọi người phải cẩn thận nhé, cái này rất dễ bị thương,”
Mọi người cực kỳ cảm động, Tiểu Tuyết Bảo chính là tiểu thiên sứ tốt bụng, đáng yêu như vậy đấy, nhìn đi nhìn đi, xem người ta tốt bụng cỡ nào nè.
“Tuyết Bảo yên tâm đi, bọn mình làm được.”
“Cậu cẩn thận nhé.”
Tuyết Bảo vui vẻ ừ lớn một tiếng, ngược lại là Kiều Nhất Minh thấp giọng thì thầm với Tưởng Hàn: “Hay là đừng để con gái làm, mấy ông già chúng ta làm là được rồi. Các cậu ấy nào đã làm những việc nặng như vậy, hơn nữa Tuyết Bảo còn nhỏ thế kia.”
Tưởng Hàn liếc mắt nhìn Kiều Nhất Minh, người này có thể đi đến văn phòng tỉnh thật sự là dựa vào bản lĩnh của mình, nhưng lại hoàn toàn không có EQ.
Anh nói: “Trọng điểm là làm việc sao? Là làm nhiều hay ít sao? Quan trọng là gắn kết trái tim với nhau.”
Kiều Nhất Minh: “?”
Cũng may, anh ấy cũng không phải đồ đần, lập tức hiểu ra ngay: “Vậy cũng đúng.”
Chưa kể, những người lớn kia tới nhặt hoa nhựa, lột dây kẽm bán lấy tiền, ông Cẩu không hề khách khí thả chó, nhưng đám nhóc bọn họ ở đây hò hét ầm ĩ làm việc, ông Cẩu lại rất vui.
Ông ấy chống nạnh, đứng ở cửa sau nhà máy sản xuất hoa nhựa, vui vẻ nhìn bọn họ.
Nếu lớn hơn một chút, ông ấy đã cho rằng những đứa trẻ này đầu cơ trục lợi, nhưng những đứa trẻ lúc này mới ba bốn tuổi nên trông rất buồn cười. Ông ấy nhìn một lúc rồi thảnh thơi đi vào trong nhà máy.
Tháng sáu trời tối muộn, nhóm mấy đứa nhỏ bận rộn xong, lúc này mới mỗi đứa lôi hai bó dây kẽm, đi theo Thôi Phong đến tiệm ve chai. Tuy rằng chuyện này ban đầu là Tưởng Hàn khởi xướng, nhưng Thôi Phong mới là người thông thuộc vùng này nhất.
Hơn nữa, tiệm ve chai bên này là chú nhỏ của Thôi Phong Thôi Vũ làm, cũng coi như là hợp lý.
Đây cũng là lần đâu tiên chú Thôi gặp phải chuyện như vậy, không khỏi buồn cười. Nếu mấy đứa này lớn hơn một chút thì cũng không đến mức tức cười như thế, nhưng cũng bởi vì mấy cái bánh bao đậu đỏ này quá nhỏ lại không có người lớn chân dài đi theo nên trông thật sự rất buồn cười.