Khi thi thể của A Bổn đưa tới nhà tang lễ, vốn không thể xem, chỉ mùi máu tanh đó đã khiến người ta say ngất.
Sau khi xử lý sạch sẽ thi thể, Bạch Trân Trân phải may thi thể lại trước khi sản sinh thi cương, cho nên cô phải tranh thủ từng phút từng giây, nhưng vào lúc này, quỷ hồn của A Bổn vẫn tới quấy rối.
“Dô ha, mỹ nữ, quần trong của cô màu đỏ…”Cô nên tôn trọng người chết, nhưng A Bổn ngứa miệng khiến Bạch Trân Trân không thể tôn trọng nỗi, cô giơ chân hung hăng đá vào chỗ yếu nhất giữa hai chân A Bổn.
Hồn thể liệu có cảm nhận được đau đớn hay không Bạch Trân Trân không biết, nhưng tiếng kêu thảm của A Bổn ngày đó vang thấu trời xanh, nóc nhà của nhà tang lễ gần như có thể bị anh ta dỡ.
Một cước đó, cuối cùng cũng khiến A Bổn ngoan ngoãn, lúc Bạch Trân Trân khâu thân thể cho anh ta, vẫn luôn trốn trong góc không dám lên tiếng.
Bạch Trân Trân đoán A Bổn đang nghi ngờ cuộc đời, nhưng ai bảo anh ta làm quỷ cũng không thành thật, ăn một cước đó không thiệt.
Đương nhiên, là một quỷ chết oan, sau khi A Bổn ăn một cước, còn muốn tiến hành công kích Bạch Trân Trân, nhưng đáng tiếc là anh ta mất đi thiết lập bug không thể bị người bình thường chạm được của quỷ hồn, Bạch Trân Trân đánh anh ta như đồ chơi.
Sau đó, A Bổn hoàn toàn ngoan ngoãn, tuy ngứa miệng nhưng rất thức thời, sau khi bị Bạch Trân Trân đánh đập liền không dám lên tiếng bừa bãi nữa, ai bảo Bạch Trân Trân chuyên tấn công ba đường, anh ta sợ mình làm quỷ cũng sẽ bị đá thành thái giám, đương nhiên phải thành thật rồi.
Công việc của Nhập Liệm sư khô khan, hóa trang cho người chết khó hơn hóa trang cho người sống, dù sao thì người chết không thể trang điểm quá giả, nếu không dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Ngày mai gia quyến tới ngắm di dung, hiệu quả trang điểm ra phải có khác biệt với người sống, nhưng khác biệt không thể quá lớn.
Lúc làm việc, lực chú ý của Bạch Trân Trân dồn hết vào công việc của mình, cô không chú ý tới A Bổn đang từng chút một móc mình từ trên mặt tường ra, sau đó lặng lẽ dịch chuyển sang lối ra vào.
Có lẽ là bởi vì từ trường, quỷ hồn trong nhà tang lễ bị hạn chết rất nhiều, kiểu xuyên tường dịch chuyển tức khắc đều không được, muốn rời khỏi còn phải bay bằng hai chân mới được.
Ba hôm nay A Bổn luôn bị Bạch Trân Trân canh, căn bản không tìm được cơ hội bỏ chạy.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng tìm được.
Anh ta lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng chỉnh lý di dung, đèn chân không ở hành lang bên ngoài cảm giác được sự tồn tại của A Bổn, giống như tiếp xúc không tốt, lập lòe mấy cái, sau đó mới khôi phục ổn định trở lại.
A Bổn đứng tại chỗ một lúc, xác nhận Bạch Trân Trân không phát hiện anh ta, lập tức bay về hướng ra vào.
Khó khăn lắm mới chụp được cơ hội, anh ta phải báo thù cho mình.
Đêm tối của Hương Giang năm 90 cũng náo nhiệt, bây giờ đã là mười giờ tối, đèn nê ông đỏ hai bên đường đang lập lòe, đám người náo nhiệt, trên các hàng quán ngồi đầy khách, ông chủ vừa đảo chảo, vừa to tiếng trả lời khách.
Xuyên qua con đường náo nhiệt này, sau khi rẽ vào một ngõ cua, tựa như vào một thế giới khác.
Con ngõ giống như mê cung, đèn đường mờ tối lại không đủ để chiếu sáng con ngõ quanh co, trong ánh đèn lập lòe, mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhàn nhạt đang xuyên qua con ngõ nhỏ.
Điểm cuối con ngõ là một cửa hàng hương nến, đèn trên bảng hiệu cửa hàng đã tắt, ánh đèn bên trong lại sáng như ban ngày.
Người phụ nữ già yếu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cơ thể không ngừng co giật giống như giật điện.
Trước mặt bà ta đặt một hình nhân nhỏ bằng rơm, trên hình nhân nhỏ dùng giấy bùa màu vàng bọc chặt, người phụ nữ vừa co giật vừa đâm kim mảnh như lông bò lên hình nhân rơm.
Chỉ trong một thoáng, trên người hình nhân rơm bị cắm đầy kim lông bò dày đặc.
Lúc này người phụ nữ đó cũng ngừng co giật, chậm rãi mở mắt.
.