Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Ở nông thôn, Bán Hạ học mấy thói xấu, thích trộm đồ, có người tặng cháu một chai dưỡng tóc, con bé làm ngã hết sách, đồng hồ điện tử của Tiểu Long, con bé cũng trộm đi đùa bỡn, socola, cháu nói ăn nhiều sẽ đau răng, ăn ít thôi, nhưng con bé lại lén ăn, ăn xong lại ói, làm hư đồ không nói, con bé lại còn trộm tiền! " Tần Tú nhắm mắt nói bậy.
Dù sao, thiếu chút nữa là đánh chết đứa trẻ, những chuyện nhỏ này không thể không già mồm!Mấy bác đồng thanh: "Ai nha, đứa trẻ trộm tiền? Phải giáo dục lại!""Cháu nào dám chứ, hôm nay vừa đánh mông con bé, liền chạy mất, mọi người đoán xem nó đi tìm ai?" Tần Tú tỏ vẻ oan ức, còn nói: "Tên tiểu tử nhà tiến sĩ Cố, Cố Pháp Điển.
" Vỗ vỗ hai tay, cô nói: "Nha đầu vừa mới lớn một chút, không biết làm sao lại chơi với tên côn đồ Cố Pháp Điển đó! "Nói tới Cố Pháp Điển, phải nói đến mẹ cậu là Lâm Quân.
Ba Lâm của Lâm Quân là người sáng lập công ty dược Từ Tâm, cũng là nguyên bí thư quan trọng của Từ Tâm.
Lâm Quân từng là nhân viên nghiên cứu của phòng nghiên cứu xưởng thuốc.
Hôm nay, cô đã di dân đến Hồng Quốc, chồng trước của cô là Cố Cẩn, là giảng viên ở Chánh Đại, là giáo sư khoa luật học.
Hai người con trai lớn của anh cũng ở nước ngoài, nghe nói đều có học bổng, nổi tiếng trong trường.
Chỉ có Cố Pháp Điển, tuổi còn nhỏ, học không giỏi, thành tích lại kém, cả ngày theo mấy đứa trẻ đi lêu lỏng, không phải đánh bài thì là bi a, hoặc là đánh nhau với mấy đứa trẻ khác.
Ba cậu Cố Cẩn cũng là người thoải mái, mình thì ở tại nhà bên chỗ Chính Đại, còn đứa trẻ thì lại bỏ lại ở nhà vợ cũ trong công ty dược, chưa bao giờ hỏi han, thậm chí còn viết nó dưới cái tên đẹp đẽ, tự do dân chủ, cho con cái có không gian.
Không gian gì chứ, với mọi người, Cố Pháp Điển không ai tổng chừng, học chuyện xấu là sớm hay muộn.
Quả nhiên, thím Trương tức giận: "Tên hỗn tử kia, không phải lại thu phí bảo kê của Bán Hạ?"Tần Tú không nghĩ tới đây, chỉ là cô ta bĩu môi, không phủ nhận, thì chính là từa nhận.
Thím Trương bị chọc tức: "Bán Hạ nhà cháu bị gạt rồi, mau báo cảnh sát, để cho Pháp Điển đó vào đồn.
"Tần Tú cũng chỉ muốn mọi người thấy cô đánh đứa trẻ là có lý do, một lúc nữa Bán Hạ trở về, hàng xóm sẽ ít léo nhéo mấy câu.
Nhưng ai có thể ngờ, những người hàng xóm lại phản ứng mạnh như vậy?Tuy cô ta không biết tại sao Pháp Điển lại vì Bán Hạ ra mặt như vậy.
Nhưng tên hỗn tử đó, còn dám đánh cô, còn đạp lên mặt cô, để cho những người hàng xóm mắng cậu một lát.
Mẹ ruột cũng không cần, cậu còn là cái thứ gì?Tần Tú cũng không quan tâm, chỉ nghĩ cách, lấp liếm chuyện đánh Bán Hạ ở nhà.
Dù sao, cô cũng là phu nhân phó bí thư, để cho mọi người biết cô đánh đứa trẻ, cũng ảnh hưởng không tốt tới chồng.
.