Cửa lớn mở rộng, liếc mắt đã thấy bên trong trang trí xa hoa tinh xảo.
Người còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt sôi nổi bên trong, có phụ nữ, có trẻ con, còn có… Tiếng của đàn ông.
Căng thẳng trong lòng, nuốt một ngụm nước bọt, cô không quá biết giao tiếp với người khác, mỗi cuối năm họ hàng tới nhà, cô đều hận không thể trốn ở trong phòng không ra.
Nhẹ nhàng vỗ mặt, cố gắng nặn ra nụ cười.
Lúc đang chuẩn bị nhấc chân đi vào, phía sau truyền đến âm thanh của ô tô, từ xa đến gần, trong lòng lại bất thình lình, không chút nghĩ ngợi đã vội vàng bước nhanh vào.
Trong phòng khách một nam một nữ đang trêu chọc một cậu nhóc béo trắng, trên mặt treo nụ cười, nhìn cực kỳ hoà thuận.
Người phụ nữ lệch tuổi trẻ một chút, có lẽ là bảo dưỡng tốt, nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, da trắng tướng mạo đẹp, thùy mị thướt tha.
Người đàn ông hình như 50 tuổi, vóc người có hơi phát tướng, nhưng khí chất nho nhã, trạng thái tinh thần cũng không tệ.
Là mẹ ruột Triệu Cầm và cha Lục của nguyên thân, không nghĩ tới trở về sớm như vậy.
Lê Tuyết làm bộ ung dung đi tới, chờ đến gần, ngồi xổm người xuống quay về phía Nhóc Mập núc ních thịt vỗ tay, "Trăn Trăn, chị đã về rồi!""Lại đây, chị ôm cái nào!"Cậu nhóc đang quấn quít lấy Triệu Cầm đòi ăn kẹo, nghe thấy tiếng, lập tức như nhóc quỷ nghiêng đầu lại xem, thấy là chị gái, cười nhếch môi, còn hưng phấn giậm chân.
"Chị!"Bi bô kêu một câu, thịch thịch thịch nhào tới, giang hai tay muốn ôm.
Cậu nhóc núc ních thịt, trên người còn có mùi sữa thơm.
Lê Tuyết ôm lấy cậu nhóc, nỗ lực đứng lên, rất nặng tay, toàn là thịt, không nhịn được cười cong mắt, nghĩ đến đứa cháu nhỏ hai tuổi của mình, không chênh lệch nhiều với cậu nhóc, cực kỳ đáng yêu.
Cúi đầu hôn một cái, "Có nhớ chị không?""Nhớ!"Tiếng nói có hơi không rõ nhưng cực kỳ giòn giã.
Triệu Cầm ở bên cạnh cũng cười, "Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã tìm chị, cả buổi sáng đều hỏi mẹ lúc nào chị về, không thấy là nhớ tới đòi mạng, gặp được lập tức ồn ào lên.
""Cũng thực sự phục các con rồi.
"Lê Tuyết cong khóe miệng, hừ một tiếng, "Cái này con không hiểu đâu, đánh là hôn mắng là yêu, mẹ thích Trăn Trăn mới như vậy!""Lại nói, em trai con đáng yêu thông minh như thế, con không thích nó thì thích ai?"Cậu nhóc có lẽ nghe hiểu chị gái đang khen mình, hài lòng đầu tựa vào cổ cô cười.
Cha Lục thấy vậy cũng cười, "Cha khi còn bé cũng như vậy.
"Nói xong còn mang theo giọng điệu hồi ức nói: "Năm đó chị của cha rất thích hung dữ với cha, nhưng mỗi lần nhìn thấy người khác bắt nạt cha, chị ấy luôn là người đầu tiên xông lên che chở cha.
"Nghĩ đến người thân chết sớm vì bệnh, không nhịn được có hơi rưng rưng nước mắt.
Không biết có phải lớn tuổi hay không, luôn thích xem dáng vẻ người một nhà hòa thuận, ấm áp lại hạnh phúc.
Lê Tuyết nghe xong, trong lòng thở dài một hơi, ném cặp sách qua một bên, sau đó lại ngồi xổm người xuống vác Nhóc Mập lên chạy vào trong phòng khách.
Bởi vì hay chơi với cháu nhỏ, cũng không cần cố ý diễn, cứ chơi như bình thường trông cháu là được.
Mặc dù cô không có ký ức của nguyên thân, nhưng từ trong sách cũng có thể nghĩ ra cơ bản "Lê Tuyết" là loại người gì.
Tâm tư bất chính, quá mức tự phụ, cũng quá tự ti, lòng hư vinh mạnh, cô ta kiêu ngạo mình trở thành tiểu thư nhà giàu, cũng đồng thời tự ti, không dám đối phó với tiểu thư nhà giàu chân chính, mỗi lần nhìn thấy những người kia, đều không ngẩng đầu lên nổi, bởi vì trong lòng cô ta rõ ràng thân phận của mình, vì thế ở dưới sự xui khiến của lòng hư vinh, tâm tư càng ngày càng nặng.
Cô ta không phải người tốt, nội tâm có hơi âm u, lấy bắt nạt nữ chính làm niềm vui, nhìn người khác nhỏ yếu đáng thương từ đó thu hoạch được cảm giác thỏa mãn, đồng thời trong lòng lại oán hận bạch liên hoa giành danh tiếng của cô ta và sự quan tâm của cha Lục.
Nhưng lại không thể nói là ác độc, cô ta xấu xa cùng lắm ở bề ngoài, dùng lời nói trào phúng chế nhạo, toàn bộ đều biểu hiện phát tiết ra một cách chân thật, so với bạch liên hoa hung tàn giả dối sau lưng làm mấy chuyện xấu xa, quả thực là vừa ngu xuẩn vừa nát.
.