Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác

Chương 33: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác - Chương 33 Chương 33




Đặc biệt là khi mẹ con bé lúc còn sống rất tôn kính hai vợ chồng già bọn họ.
"Nếu tối nay bố cháu về nhà dám đánh cháu, cháu cứ nói với ông, để cậu ta đánh trước mặt ông lão này." Xem cậu ta có dám không.
Cụ trưởng tộc vuốt râu, tức giận nói.
Đừng nhìn cụ ấy có vẻ hung dữ, nhưng cả đời này cụ chưa từng động đến vợ con dù chỉ là một đầu ngón tay, cả đời cũng khinh thường nhất là những kẻ đánh vợ con.
"Ha ha, ông bà yên tâm đi ạ, cháu sớm đã nghĩ thông rồi, sẽ không để bố đánh giống như trước nữa đâu.

Chỉ cần ông ta cầm gậy lên, cháu sẽ lập tức chạy."
Cố Kiều Kiều cười tươi ôm lấy cánh tay vợ trưởng tộc nũng nịu.
Khác với vẻ mặt hung thần dữ tợn của cụ trưởng tộc, bà trưởng tộc lại phúc hậu trắng nõn, trông rất thân thiện.
"Được rồi, cứ vậy đi.


Nào, ăn thử cái bánh quy này xem, có nhân đấy." Bà ấy đưa hộp bánh mà con trai lớn mở tiệm trong thành phố mua cho, đến giờ bọn họ vẫn chưa nỡ ăn.
Cố Kiều Kiều không nỡ từ chối tấm lòng của bà ấy, lại biết bánh quy có nhân rất quý giá trong những năm 80, ăn một miếng rồi không chịu lấy thêm.
"Bà ơi, bà đừng bận rộn nữa.

Bà cũng ngồi xuống đi, cháu có chuyện muốn hỏi hai người ạ." Lần này cô đến là có nhiệm vụ.
Thời gian xuyên vào cuốn sách này cũng không ngắn, nhưng ngoài việc đối phó với bà ngoại Đổng, cô vẫn chưa đạt được thành tựu gì lớn lao.

Ồ, cô giữ được phòng ngủ của mình, đuổi người vốn dĩ là nữ chính trong sách ra ngoài phòng khách ngủ, có được tính không?
"Cháu nói đi." Vợ trưởng tộc xoa đầu Cố Kiều Kiều, dịu dàng nói.
Chỉ cần hai ông bà giúp được, nhất định sẽ giúp.

Cho dù không vì mối duyên với đứa trẻ này, cũng phải vì Lý Nhược Lan đã khuất.

Bà chính là người phụ nữ lương thiện, khôn khéo có thể làm được chuyện lớn.
Nếu bà không bận bịu làm ăn, nhà họ Cố làm sao có được vị thế hàng đầu trong thôn như bây giờ.
"Cháu muốn hỏi nhà ông bà ngoại của cháu ở đâu ạ? À, không phải bà ngoại Đổng, là ông bà ngoại ruột, gia đình mẹ đẻ của mẹ cháu.

Ông bà có biết ở đâu không ạ?" Cố Kiều Kiều nghiêm túc hỏi.

Nói ra cũng lạ, không những trong cuốn sách đó không đề cập tới, dường như nguyên chủ cũng không biết gì về nhà ngoại của mình.
Hai ông bà ngẩn ra, sao đứa nhỏ này lại hỏi thăm về nhà ngoại?
"Kiều Kiều, có phải cháu lo lắng hai vợ chồng già này không bảo vệ được cháu phải không? Cháu yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc cháu thật tốt cho đến khi cháu gả vào nhà họ Tần.

Đợi cháu lấy chồng rồi, ba và mẹ kế của cháu có muốn cũng không thể can thiệp vào chuyện của cháu được nữa." Vợ trưởng tộc an ủi.
Cố Kiều Kiều lắc đầu, cắn môi, rốt cuộc vẫn không nỡ nói dối hai ông bà thật lòng thương cô.
"Cháu muốn đòi lại của hồi môn mẹ để lại cho cháu."
Chuyện này chỉ dựa vào uy tín của cụ trưởng tộc là không đủ, dù sao đây cũng là việc có thể lấy đi nửa cái mạng của Cố Tư Triết, dù có phải đắc tội với trưởng tộc thì ông ta cũng sẽ không từ bỏ tài sản trong tay.
Dù sao đây cũng là xã hội mới sau hơn ba mươi năm từ khi Trung Quốc mới được thành lập, trói buộc của trưởng tộc không có bất kỳ hiệu lực pháp luật nào.
Để lấy lại toàn bộ của hồi môn, phải bắt đầu từ gốc rễ của chuyện này.
Theo các quy định pháp luật hiện hành, của hồi môn mà mẹ ruột nguyên chủ để lại cho Cố Kiều Kiều thì cả bố cô và nguyên chủ đều có quyền thừa kế.
Không kể đến di nguyện của Lý Nhược Lan, kiếp trước toàn bộ tài sản này đều bị Cố Tư Triết kiểm soát.
Cố Thư Dao tranh giành với nguyên chủ cọc hôn sự cùng nhà họ Tần vốn dĩ thuộc về nguyên chủ nhưng lại thất bại, Cố Tư Triết dưới sự dụ dỗ của Đổng Tĩnh, vì để “bù đắp” cho con gái riêng bị tổn thương, đã quyết định chia đều của hồi môn mà mẹ ruột nguyên chủ để lại.
Tiền trong két sắt bị hai vợ chồng giữ lại.


Những thứ quý giá như trang sức vàng bạc đều được chia cho Cố Thư Dao, bao gồm sáu chiếc vòng tay vàng đặc.
Ba người bọn họ cấu kết với nhau chia hết tài sản mà Lý Nhược Lan để lại cho con gái, nhưng chỉ cho “cô” mấy hộp sách và quần áo của bà.
Nếu đây là thời cổ đại, mấy hộp sách này cũng coi là báu vật vô giá, nhưng đây là xã hội mới, hơn ba mươi năm sau khi Trung Quốc mới được thành lập.
Kiến thức vẫn vô giá, nhưng giá trị của vật chứa đựng kiến thức rõ ràng không còn như trước.
Mẹ kế của nguyên chủ thậm chí còn nói hoa mỹ rằng biết nguyên chủ thanh cao kiêu ngạo, chắc chắn chướng mắt những thứ thô bỉ này, vì vậy đã để lại những cuốn sách quan trọng nhất cho “cô”.

Không phải nguyên chủ chưa từng đấu tranh, nhưng kết quả chỉ nhận được một trận đòn từ bố mình.
“Hôn sự của nhà họ Tần với Dao Dao cũng đã nhường cho mày rồi, mày còn chưa biết đủ sao?” Nực cười, hôn sự này vốn dĩ là của cô mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.