Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác

Chương 34: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác - Chương 34 Chương 34




“Nhà họ nhà họ Tần có, mày gả vào đó rồi không lo ăn mặc, cần gì đến tiền của hồi môn?”
Nhưng thực tế thì sao?
“Mày là một kẻ bất tài còn không giữ nổi đồ của mình, nhà họ Tần cần mày làm gì?”
Cặp vợ chồng không biết xấu hổ này, đúng là một đôi trời sinh, hợp đến mức không thể tách rời.

Cố Kiều Kiều hồi tưởng lại những chi tiết trong sách, tức giận thầm trách.
Vì vậy, kiếp này cô cần phải lấy lại của hồi môn trước khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, không thể để câu chuyện trong sách được lặp lại.
Cô phải lấy lại toàn bộ của hồi môn mẹ đã để lại, mà hiển nhiên điều này cần sự giúp đỡ của một người.
Trong sân nhà cổ xưa sạch sẽ của trưởng tộc nhà họ Cố, hai ông bà nghe thấy câu hỏi của cô thì ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.

Một lúc lâu sau, vợ trưởng tộc mới thở dài nói: "Lúc mẹ cháu còn sống thường đến thăm hai ông bà già này, nhưng nói thật thì bà ấy rất ít khi nhắc đến ông bà ngoại của cháu."
Nói xong, bà ấy chần chờ nhìn thoáng qua Cố Kiều Kiều.

Cố Kiều Kiều ngầm hiểu, mặt mày nghiêm túc nắm lấy tay bà ấy: "Bà ơi, bà biết gì thì nói cho cháu nghe với."
Hầy, bà trưởng tộc lắc đầu thở dài: “Năm đó mẹ cháu mang theo không ít của hồi môn, nghe nói nhiêu đó chiếm ít nhất ba phần gia tài nhà họ Lý.

Cách ông bà ngoại cháu thương con gái thật khiến người ta cảm động, nhưng điều đó lại chọc giận một người."
Nói đến đây, bà ấy dừng lại.
"Cậu của cháu?" Cố Kiều Kiều lập tức tiếp lời.
Bà trưởng tộc gật đầu tán thưởng, đứa trẻ này thật thông minh.
Điều này thực ra không khiến Cố Kiều Kiều ngạc nhiên.

Suốt hàng ngàn năm, tập tục trên mảnh đất này đều trọng nam khinh nữ.

Không quan tâm tiền của nhà họ Lý từ đâu mà có, ông ngoại cô chia ba phần gia tài cho mẹ cô làm của hồi môn, tất nhiên là hy vọng sau này mẹ cô không phải buồn rầu vì cuộc sống.
Nhưng chiếc bánh có hạn, mẹ cô được chia nhiều hơn thì cậu cô sẽ ít đi một phần.

Không vui là điều chắc chắn, nhưng tại sao lại dẫn đến tình cảnh hai nhà không qua lại nữa?
Cô biết sau khi Lý Nhược Lan gả đến thôn Cố Gia không được bao lâu, ông bà ngoại cô đã qua đời.

Cậu là người thân duy nhất của mẹ cô trên thế giới này.
Những năm qua không hề liên lạc với nhau.
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng phải tìm được cậu, việc có thể lấy lại toàn bộ của hồi môn đều phụ thuộc vào ông ấy.
Nhà họ Tần.

“Muốn tổ chức tiệc ở nhà?” Chồng của Tưởng Bạch Bình mặt không cảm xúc nhìn vợ ở đầu bàn bên kia: “Bà không định nhận mối hôn sự với nhà họ Cố nữa sao?”
Nói rồi ông ta ném tàn thuốc vào gạt tàn.
Chậc chậc, mùi vị của loại thuốc là này ngon hơn loại thuốc lá ông ta thường hút không biết bao nhiêu lần.
Tưởng Bạch Bình nhíu mày, hộp thuốc này của ông ta đủ tiền thuê hai người giúp việc trong một tháng.
“Không phải.”
“Vậy bà có ý gì?” Tần Đại Ngưu hỏi.
“Làm sao, tôi tổ chức tiệc tại nhà cũng phải được ông đồng ý sao? Bọn nhỏ trong nhà đều đã lớn rồi, mời phụ nữ trong thôn mang con cái nhà mình đến chơi có vấn đề gì?
Dù cho hôn sự của Hiên Hiên đã được định, thì còn hôn sự thằng con thứ ba của ông thì sao? Đứa thứ hai là Thiết Trụ cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi.” Tưởng Bạch Bình tỏ ra mất kiên nhẫn với câu hỏi của chồng.
Người đàn ông này nhu nhược bất tài, không có khả năng gánh vác gia đình, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền.

Nếu không phải tên vô tích sự này đã phung phí hết tài sản không còn một cắc, thì giờ đây bà ta có cần phải tính toán kỹ lưỡng cho hôn sự của con trai không?
Hừ, Tần Hiên của bà ta là đứa con trai tốt nhất trên đời, lẽ ra phải lấy một cô gái tính tình dịu dàng, biết chữ hiểu lý.

Giờ đây lại buộc phải cúi đầu trước con nhỏ ngốc đanh đá bướng bỉnh nhà họ Cố.
Tần Đại Ngưu bị nghẹn họng, không phải ông ta cũng lo cho chi tiêu trong nhà sao.


Theo quy mô của nhà họ Tần trước đây, bữa tiệc này phải tốn không ít tiền đâu.
Nhưng dù sao ông ta cũng không phải chủ nhà, không thiếu ăn thiếu uống thiếu thuốc lá của ông ta, ông ta lười quan tâm nhiều như vậy.
“Tùy bà.” Ông ta lạnh lùng nói.
Nhìn bóng dáng chồng dần đi xa, Tưởng Bạch Bình tức đến đau ngực.
Bà ta làm tất cả là vì ai, còn không phải vì cái nhà này sao? Nếu không phải đám đàn ông trong nhà không biết cố gắng, bà ta cần gì phải tính toán trăm phương ngàn kế như vậy?
Hừ, con gái nhà họ Cố đã qua tuổi hai mươi từ lâu.

Nhà họ Cố cũng không đến hỏi cưới, là đang đợi nhà họ Tần bọn họ chủ động sao?
Vậy thì bà ta sẽ cho nhà họ Cố thấy có bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ Tần họ.
Cố Kiều Kiều đừng tưởng rằng có chút của hồi môn mẹ mình để lại thì có thể làm bộ làm tịch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.