Thập Niên

Chương 11: Phiên ngoại : €"Khu rừng ký ức”



Lúc còn nhỏ, tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, tôi Lý Duy Sâm lại có thể không dứt ra khỏi một ai đó, luôn nghĩ đến một tương lai thắt lưng giắt bạc triệu, thăng chức nhanh chóng, mỹ nữ ôm ấp bên người, con trai con gái một đàn, tựa như đại nhân vật nắm thực quyền trong tay trong phim truyền hình, trung thực hay gian dối đều không thành vấn đề. Ai ngờ được tôi hôm nay cũng chỉ là một người buôn bán nhỏ, muốn sĩ diện không có sĩ diện muốn tiền không có tiền, người vợ duy nhất cũng ly hôn. Một chuyện khác nằm mơ cũng không nghĩ đến là, tôi lại sẽ cùng người bạn thân thiết nhất của mình dây dưa không dứt, hơn nữa còn con mẹ nó hết sức nghiêm túc chứ. Nói nhẹ thì cái này gọi là hồ đồ, không biết nặng nhẹ, nói nghiêm trọng hơn thì không biết nên nói như thế nào, dù sao cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt, cũng không phải việc có thể ngẩng cao đầu nhìn người.

Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là một người đồng tính, đến bây giờ cũng thế. Tôi tuyệt đối, chắc chắn không phải, tôi không nói dối bản thân mình, hơn nữa đôi khi, tôi còn hy vọng mình là đồng tính, như vậy tôi ngược lại bớt được nhiều việc hơn so với hiện tại.

Tôi thích phụ nữ, cái này cũng là chuyện tuyệt đối chính xác, mỗi một người con gái tôi từng yêu bao gồm cả vợ tôi, tôi đều đối xử rất chân thành với bọn họ, tôi cũng muốn giống như những người đàn ông thành đạt, ôm vợ con trong vòng tay, thắt lưng giắt từng bó tiền lớn, thoải mái an nhàn sống qua cuộc đời này, gần về già thì cho đứa con ít tiền với một căn nhà, tôi quả thật không có chỗ nào không giống với những người đàn ông khác, bao gồm cả quan niệm về hôn nhân. Vợ là để cưới về sống cùng và sinh con, là chung sống suốt đời suốt kiếp, cho dù tình cảm có phai nhạt đi hay không, già đi còn phải làm bạn cùng nhau. Còn tình nhân, là sự hưởng thụ kích tình thỏa mãn một chút bên ngoài sự ấm no, không cần năm rộng tháng dài, lúc ở cùng nhau cảm thấy vui vẻ là được rồi. Đối với tình nhân, đương nhiên phải chịu bỏ ra chút tiền, bởi vì ở phương diện nào đó tôi sẽ khiến cô chịu thiệt, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể quá thực lòng, lâm vào quá sâu mọi người đều không thể sống tốt được. Tìm tình nhân còn có một chân lý, đó chính là thỏ không ăn cỏ gần hang, người quá quen, quan hệ quá tốt thì không thích hợp dính dáng vào, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, quá nhiều phiền toái, gần đến lúc phải chia tay tình cảm cũng rất khó hoàn toàn chặt đứt.

Những lý lẽ này tôi đều hiểu hơn ai hết, ngoại trừ ở trước mặt tiểu tử kia. Những lúc ở bên cạnh tên họ Cao, tôi cuối cùng vẫn là không khống chế được chính mình. Chuyện này tôi cho tới bây giờ vẫn nghĩ không thông, có lẽ con người đều tiện nhỉ, tôi không nhìn thấu được hắn, từ lúc quen biết hắn cho tới bây giờ. Trong mắt hắn dường như không có người khác, chỉ có những thứ lặp đi lặp lại trong lòng hắn, hắn con người này không thật sự tồn tại, không bao giờ nói những lời nói thật từ đáy lòng hắn, hắn đối xử với bằng hữu cũng không tồi, nhưng trong xương tủy vẫn cách một tầng lãnh đạm, không giống những bạn bè khác, uống rượu cùng nhau là có thể hiểu thấu tim gan, ngay cả chuyện đái dầm từ hồi nhỏ cũng có thể nói ra.

Có lẽ sự cổ quái này của hắn làm cho tôi cảm thấy hắn đặc biệt, luôn luôn để tâm thăm dò một chút huyền bí ở trên người hắn, nhưng trên thực tế tôi tiêu phí biết bao nhiêu năm như thế cũng chưa thăm dò ra được kết quả gì, ngược lại khiến cho bản thân lún sâu vào trong. Tôi ngày hôm nay hỗn loạn thành cái bộ dáng tồi tệ này, nguyên nhân không phải là vì một mình hắn, nhưng hắn tuyệt đối không phải không dính dáng, nói như vậy cũng không thể cho là oan uổng hắn.

Hiện tại phải lật lại tính toán những chuyện trước kia, cũng không phải rõ ràng lắm, món nợ này tôi chỉ có thể dựa vào những ký ức có ấn tượng sâu sắc nhất để tính. Nói đến thời cấp Hai vậy, lúc ấy tôi kết oán với hắn, Tiểu Xuyên tên đó đảm đương người hòa giải, nhất nhất bắt chúng tôi ba đứa ở cùng nhau. Những ngày này quả thật rất vui vẻ, cả ngày đánh đánh đấm đấm, thường thường trốn học đi ra ngoài chơi.

Có điều, không phải tôi mẫn cảm, mà là tên họ Cao chính là đối xử với Tiểu Xuyên và với tôi không giống nhau, đối với Tiểu Xuyên hắn cười nói rất vui vẻ, đối với tôi sắc mặt liền khó coi, vì chuyện đó tôi thiếu chút nữa tức giận, năm lần bảy lượt buộc hắn phải nói ra, hắn rõ ràng còn ghi hận chuyện tôi và hắn đánh nhau, nhưng bất luận hỏi như thế nào hắn cũng đều phủ nhận, thế là thế nào chứ? Tôi lúc ấy liền cảm thấy tiểu tử này đặc biệt không có chí khí đàn ông, diện mạo không đàn ông còn chưa tính, cá tính cũng âm dương quái khí như vậy, nể mặt mũi Tiểu Xuyên tôi mới nhịn hắn, cũng xem hắn như huynh đệ mình, hơn nữa hắn tuy rằng quái, nhưng có mặt cũng là không tồi, ví dụ như tham gia chạy đường dài trong đại hội thể thao, chẳng những có thể chạy, còn đặc biệt có thể kiên trì, tôi lần đó xem như khá phục hắn, thấy tiểu tử này một khi thực lòng muốn làm rồi, thì thật đúng là con mẹ nó rất kiên cường, có cái quyết tâm không đạt mục đích thề không bỏ qua, ưu điểm này rất giống tôi.

Còn một chuyện khác từng khiến cho tôi bội phục hắn, đó là hắn đặc biệt có khả năng chịu đựng cực tốt, mọi người kia đều là ở lứa tuổi huyết khí phương cương, lúc cùng nhau xem phim cấp 3 khó tránh khỏi xảy ra phản ứng, hắn lại có thể nhiều lần mặt không đổi sắc, tôi còn tưởng hắn đã làm chuyện đó từ lâu. Thật lâu sau đó tôi mới biết được, tiểu tử chết tiệt kia đối với những thứ chúng tôi cảm thấy hứng thú, chẳng có một chút thích thú nào hết, nghĩ lại, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu oan ức, từ trước không biết đã bị hắn lừa bao nhiêu lần. Càng làm cho tôi khó chịu hơn là, khi đó người hắn cảm thấy hứng thú không biết là Tiểu Xuyên hay là tôi, hoặc là người nào khác, hắn chưa bao giờ nói rõ, tôi cũng rất không chịu thua kém, suy nghĩ lung tung suốt, vô lý ghen bóng ghen gió không biết bao nhiêu lần, đây là thế nào với thế nào a, cũng đã là chuyện lâu như vậy rồi, tôi cần gì phải để ý nữa chứ, nói là nói như vậy, nhưng vẫn không khống chế được lòng, tôi cũng đã nói rồi đó, tôi cứ nghĩ đến chuyện của hắn là liền trở nên không bình thường. Hơn nữa hắn là gay, hắn thích đàn ông, không nhất định phải là tôi, Lý Duy Sâm này. Nếu tôi là nữ, hắn còn cần gì phải thật lòng với tôi một lần, mỗi lần chỉ cần suy nghĩ chuyển tới ngõ cụt này, tôi liền không nhịn được muốn động thủ đánh hắn.

Tôi muốn đánh hắn, lý do chỉ có một, nguyên nhân tôi quấn quít lấy hắn và nguyên nhân hắn ở bên tôi không giống nhau. Tôi tuy rằng không biết tôi làm sao lại si mê hắn, nhưng tôi quả thật là thực sự động tâm với hắn, nếu hắn là nữ tôi liền vui mừng muốn chết, chỉ ước gì có thể lập tức đăng ký kết hôn với hắn mang về nhà, còn mong chờ hắn sinh cho tôi một đứa nhóc con; nhưng hắn lại là một thằng đàn ông, tôi cũng biết, đành quấn quít không rõ ràng vậy, dù sao hắn muốn chạy cũng là chuyện không có khả năng. Mà hắn ở bên tôi, là tôi buộc hắn phải làm, từ đầu tới đuôi hắn chỉ tỏ thái độ một lần, nói rằng hắn thực lòng đối với tôi, liền con mẹ nó khiến cho tôi bị nhốt chặt. Thế nhưng hắn đã làm cái gì?

Tôi hận vô cùng cái tên không thực tại này, đã yêu thì nghĩ cách ở cùng nhau đi, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì tôi cũng đã hỏi phát chán rồi, có lẽ hắn nói tôi cũng sẽ không biết. Đúng vậy, những ý nghĩ kỳ quặc của hắn tôi không thể nào hiểu được, tôi cũng không cần phải hiểu nữa, dù sao người của hắn cũng phải ở bên cạnh tôi, tôi mỗi ngày đều ngủ cùng hắn, ngày nào còn có tôi ngày đấy hắn đừng mơ tưởng bước lên giường người nào khác, bao gồm cả Tiểu Xuyên. Hắn trong lòng suy nghĩ những thứ kỳ quái gì cũng được, hắn nghĩ những thứ của hắn, tôi vẫn làm việc của tôi, hắn chọc tôi khó chịu tôi liền đánh hắn, nhưng những người khác đánh hắn tôi sẽ không sẽ bỏ qua cho, nói xa rồi, hay là nói một chút về nguyên nhân bắt đầu gian tình của tôi và hắn vậy.

Tôi không phải người tốt gì, điểm ấy tôi cũng dũng cảm thừa nhận, lúc đó tham gia quân ngũ tôi cũng học chút trò mới lạ. Nếu xảy ra chút chuyện gì với đàn bà con gái, thực dễ dàng kéo phiền toái đến, cho nên khi đó tôi cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, thỉnh thoảng chơi cùng đám đàn ông con trai miễn cưỡng giải cơn khát. Người con trai duy nhất khiến cho tôi thực sự có dục vọng, cũng chính là Cao Úc, tôi còn nhớ rất rõ ràng buổi tối hôm đó tôi uống không ít rượu. Đương nhiên, cái gọi là sau khi rượu vào thì làm loạn cũng chỉ là cách nói mà thôi, tôi biết bản thân mình đang làm cái gì, uống rượu chỉ là sẽ càng dễ dàng hưng phấn hơn so với bình thường, lá gan cũng lớn hơn một chút mà thôi.

Đêm đó lúc tôi gặp hắn, đã là hơn nửa năm không gặp nhau rồi, tôi dám thề trước kia cho tới bây giờ không từng có dục vọng gì với hắn, nhiều lắm chỉ là cảm thấy hắn mi thanh mục tú, còn có một thời khinh bỉ cái loại diện mạo không ra đàn ông con trai này, thường thường trêu chọc hắn một chút, khiến hắn nổi giận đùng đùng. Nhưng buổi tối đó nhìn thấy hắn, cảm giác đột nhiên căng thẳng, có lẽ là bởi vì tôi đã từng ngủ cùng đàn ông, cho nên đối với đàn ông con trai cũng dám suy nghĩ lung tung, tóm lại lúc hắn đi ra mở cửa, tôi vừa nhìn thấy trên khuôn mặt đặt biệt nhẵn nhụi mịn màng của hắn có hai quầng mầy đỏ rõ ràng là do vừa uống rượu, tôi đã muốn cắn hắn một cái.

Tất nhiên, tôi cố gắng khắc chế, cũng nghĩ đến hậu quả nếu làm như vậy, nhưng hắn không nên mặc quần áo dày như vậy. Ánh mắt tôi chỉ cần vừa thoáng qua trên người hắn, liền nhịn không được tưởng tượng dưới đám quần áo kín mít kia của hắn là như thế nào, còn hết sức chết tiệt bắt đầu hồi tưởng đến trước kia đã từng nhìn thấy, hắn từng trần truồng không mặc quần áo. Tôi giúp hắn tắm rửa, cũng đã từng cùng đi bơi cùng nhau, tôi nhớ rõ khung xương hắn vừa nhỏ lại vừa tròn, đặc biệt khối thắt lưng cùng mông kia, từ phía sau nhìn hoàn toàn là hình giọt nước. Bây giờ mặc nhiều như vậy, căn bản nhìn không ra phía dưới kia đã thay đổi như thế nào, tôi không làm gì cả, chỉ liếc nhìn một chút mà thôi.

Dục vọng đó hết sức mãnh liệt, tôi lúc ấy nói với bản thân là chỉ liếc nhìn một chút mà thôi, tôi cố ý nhét đĩa phim cấp ba mới kiếm từ hôm kia vào đầu máy, lấy lý do hợp tình hợp lý cho trò đùa dai chốc nữa đây của mình. Cái cớ của tôi rất hữu hiệu, tìm được cơ hội liền sờ loạn hắn, tôi thật không nghĩ hắn sẽ xấu hổ đến như vậy, từ cổ đến mặt hắn đỏ ửng hết lên khiến cho tôi hết sức giật mình, cũng mất đi khống chế.

Giây phút đó hắn không còn là bạn của tôi nữa, đôi môi đẹp mê người của hắn và thân thể ngượng ngùng khiến cho tôi quên đi mất quan hệ giữa hắn và tôi, cho dù hắn giận dữ thấp giọng quát nạt, nhưng điều này chỉ càng khiến cho tôi hiểu rằng hắn rất sợ bị người khác nghe thấy, cho nên tôi càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng biết chắc chắn có thể đạt được mục đích.

Khi đó tôi thậm chí quên mất tên của hắn, chỉ nhớ rõ hắn là người tôi muốn, tôi gần như không chừa một thủ đoạn tồi tệ nào vừa đấm vừa xoa, chỉ vì dục niệm vô cùng vô tận trong thân thể, lúc ấy tôi không biết hắn vì sao lại thay đổi chủ ý phối hợp với tôi, dù sao tôi cũng đã không còn năng lực tự hỏi gì, hắn thuận theo, phối hợp càng khuyến khích tôi làm càn, gần như chỉ tốn mất vài phút, tôi liền thu phục được hắn. Không, có lẽ phải nói là hắn chỉ tốn mất vài phút liền thu phục được tôi.

Khi đó tôi đã cho nguyên nhân tôi đặc biệt hưng phấn là bởi vì sự xinh đẹp của hắn, hoặc là bởi vì đây là lần đầu tiên của hắn, tóm lại ngoại trừ dục vọng, tôi không nghĩ được cái gì khác. Loại hưng phấn khác thường này vẫn kéo dài thật lâu, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau tôi còn chìm đắm trong khoái cảm của sự hư thoát, sáng sớm đã tỉnh lại, thưởng thức khuôn mặt khi ngủ của hắn.

Khuôn mặt khi hắn ngủ cũng rất đẹp, môi còn mang theo một chút sưng nhẹ, đó là ký hiệu tôi lưu lại, lông mày khẽ nhăn, cả người dính chặt lấy tôi, đầu tựa vào trước ngực tôi gối, lên cánh tay tôi, thành ra cả hai cánh tay tôi đều đã tê rần nhưng cũng không muốn nhấc ra. Nhìn từ góc độ của tôi, dáng vẻ của hắn như vậy giống hệt một cô gái vừa mới hiến dâng trinh tiết cho người đàn ông mình yêu, trao trọn toàn bộ con người hắn, trong lòng còn có một chút mất mát, lại sợ người đàn ông kia ăn xong chạy mất, cho nên cau mày giữ chặt lấy người đàn ông kia vào lòng, không buông tay.

Nghĩ vậy tôi nhịn không được cười ra tiếng, hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ta, thản nhiên mỉm cười với tôi một chút, nụ cười rất ngọt ngào, quả thực không giống với Cao Úc mà tôi biết, không biết làm sao lại khiến cho tôi chột dạ. Hắn không coi đây là thực đấy chứ?

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là làm rõ câu chuyện, không có thằng đàn ông nào nên xem chuyện này là thật cả, tôi thật sự là nghĩ như vậy, nói thật, từ lúc này trở đi tôi đã bắt đầu hối hận, tôi thực sự không nên tìm hắn làm việc này, hắn không phải người ngoài, mà là một trong những người anh em tốt nhất của tôi, ngày tháng chúng tôi ở cùng nhau còn rất dài, bước vào loại quan hệ này không phải tự tìm lấy phiền toái? Nhưng lúc ấy tối hôm qua tôi quả thật không khống chế được, hơn nữa hắn sau đó lại cũng phối hợp với tôi, nếu hắn vô luận như thế nào cũng không chịu, sao tôi có thể dễ dàng đắc thủ như vậy? Nói trắng ra vẫn là một tay vỗ không thể vang, không phải sao?

Kỳ thật trong lòng tôi rất hoảng loạn, chỉ là ngoài mặt hi hi ha ha ám chỉ hắn, việc này chỉ là chơi đùa thôi, hắn hẳn là hiểu được. Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, như là cái gì cũng đều hiểu, nhưng sắc mặt khó coi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, hắn dù sao cũng bị tôi ép buộc cả đêm, thân thể không thoải mái biết bao, cho nên tôi không nói thêm gì nữa, liền để hắn đấy, đi mất.

Sau đó bạn bè hội họp, mọi người đều ở trên bàn ăn ăn uống uống, hắn cũng không biểu hiện ra gì bất thường cả, tôi lúc này mới an tâm, cùng hắn vừa uống vừa tán gẫu trên bàn tiệc. Điều tốt nhất là, ở trước mặt bạn gái tôi hắn rất cẩn thận, điều này nói rõ hắn đã ngầm thỏa thuận với tôi, cũng không xem chuyện đó là thật, tâm tình vừa thả lỏng, tôi lại liền nghĩ đến dâm dục, ánh mắt luôn lướt qua lướt lại trên gáy hắn, dấu vết hai ngày trước lưu lại đều đã tan hết, tiểu tử này…… khả năng khôi phục thân thể quả rất tuyệt, là đối tác rất tuyệt trên giường đây.

Cho nên, ngày đó tôi sớm đưa bạn gái về nhà, sau đó nóng vội như lửa chạy đến nhà hắn. Một mình đứng ngây trên con đường trước cửa nhà hắn, trong khung cảnh tối như mực hoài niệm xúc cảm từ làn da của hắn cùng giọng nói khiến cho tôi tê dại, loại dày vò của việc chờ đợi này gần như khiến cho tôi nhớ tới mối tình đầu năm mười ba tuổi ấy, chẳng qua có thêm mấy phần tư vị tình dục.

Buổi tối hôm đó hắn phản kháng tôi, nhưng cũng không hoàn toàn phản kháng, loại trò chơi kháng cự mà như đón mời nho nhỏ này lại càng tăng thêm tình thú, tôi quả thực hưng phấn đến thú tính đại phát, cũng mệt đến nỗi toàn thân xụi lơ. Hắn tựa như một cái máy ép nước quả, chỉ tốn hơn mười mấy phút ngắn ngủn là có thể làm cho tôi hoàn toàn khô kiệt, loại tình huống này kỳ thật rất đáng sợ, nhưng tôi lúc ấy không ý thức được, hắn có lẽ cũng không thể ý thức được.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, tôi mỏi mệt vô cùng hồi tưởng lại sự điên cuồng tối hôm qua, trong lòng mơ mơ hồ hồ có chút sợ hãi, tôi chưa từng như vậy bao giờ, tuy rằng dục vọng của tôi có vẻ mãnh liệt, nhưng nói như thế nào cũng coi như có kinh nghiệm nhất định, ở bên tiểu tử này lại không khống chế được chính mình, điều này tuyệt đối không bình thường. Điều tôi không nghĩ tới là, hắn cư nhiên trái ngược với sự phục tùng lúc ban đầu, hết sức lạnh lùng cứng rắn mở miệng đuổi tôi cút đi. Có lẽ hắn thấy không an toàn, có lẽ hắn cũng cảm giác được chúng tôi trong lúc đó có cái gì đó đã không thể khống chế nổi nữa, nhưng cái khẩu khí này của hắn khiến cho tôi không thể giữ được thể diện, tôi một hơi nghẹn lên, không nghĩ kỹ được gì liền đẩy cửa đi thẳng.

Sau đó một mình suy nghĩ kỹ càng, như vậy đều tốt cho cả hai chúng tôi, đàn ông con trai chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, không bao lâu nữa đều kết hôn sinh con, còn trẻ tuổi thiếu suy nghĩ thật ra cũng không phải chuyện lạ, quá chín chắn quả thật mới không ổn, tốt hơn là thành thật một chút, làm một chút việc đàn ông con trai đứng đắn nên làm vậy. Yêu đứng đắn một chút, kết hôn đứng đắn một chút, tìm một công việc đứng đắn hoặc là không cần đứng đắn, chỉ cần có thể kiếm ra tiền là được, tiền và sự nghiệp ổn thỏa rồi lại hẵng tính đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt linh tinh vậy. Cao Úc chắc cũng như vậy nhỉ? Hẳn là, hắn sợ ý chí tôi không kiên định mới đặc biệt nghiêm khắc lãnh đạm với tôi. Nghĩ như vậy tôi cũng không còn để bụng nhiều nữa, có điều trong lòng vẫn có chút không thoải mái nho nhỏ, lúc hắn nằm ở trong lòng tôi ôn nhu biết bao, chỉ chớp mắt liền biến sắc mặt, về sau…… không bao giờ còn có thể hưởng thụ cái loại thân mật cùng nằm trên một cái giường muốn làm gì đều được này nữa rồi. Bạn bè, dù cho có tốt có thân cũng không có được tư vị đó, còn cách một lằn ranh, chỉ có cùng là bạn bè cùng là tình nhân mới có được cái cảm giác thân mật và ăn ý đó.

Sau đó tôi quay về bộ đội, quy quy củ củ thành thật một thời gian, cũng không còn cùng những người bạn đồng tính chơi đùa cái trò này nữa, nói thật, ở trên giường không còn có ai có thể so sánh với Cao Úc, thậm chí là bạn gái của tôi. Tôi yêu cô ấy, cô ấy ôn nhu xinh đẹp, hiền lành tiết kiệm, nhưng lúc tôi hôn cô ấy sẽ không tự giác đem cô ấy ra so sánh với Cao Úc…… Loại này có vẻ rất không công bằng, kết quả cũng không ngoài dự đoán của tôi, cái loại dụ hoặc cực độ được tạo thành từ vẻ mặt lãnh đạm cùng ánh mắt mờ mịt của Cao Úc này đã khiến cho tôi trở nên lãnh cảm với tất cả những người khác.

Lúc hắn ở trên giường thường xuyên nhắm mắt lại, nhưng chỉ cần hắn mở to mắt, tôi liền cảm thấy ngực nóng lên. Ánh mắt hắn khép hờ, lông mi phía dưới mắt là một màu đen rất thuần khiết, hắn cũng không giống như là đang nhìn tôi, mà là nhìn người nào khác, hắn tựa hồ đang nằm mơ, vừa làm tình vừa nằm mơ. Thực là con mẹ nó một người kỳ quái, nhưng ánh mắt mờ mịt như mộng du này của hắn hết sức gợi cảm, hắn chìm đắm trong thế giới nhỏ của chính mình, trong mắt căn bản không có những người khác, điều này làm cho tôi muốn đánh hắn, nhưng tôi chỉ có thể càng dùng sức xâm nhập hắn, tôi muốn càng đi sâu hơn vào bên trong hắn, muốn biết những gì hắn đang nghĩ trong lòng, mà hắn mỗi một lần đều cự tuyệt tôi, hắn thậm chí cũng không thích nói nhiều với tôi.

Lại nghĩ tới mấy thứ này làm gì chứ? Tôi cũng trở nên nhàm chán rồi. Hắn là bằng hữu của tôi, chỉ thế thôi, hắn cũng không muốn cho tôi biết rất nhiều chuyện của hắn, cho dù hắn từng chịu lăn lộn trên một cái giường cùng tôi. Hắn chưa từng chủ động, cho dù là chuyện ở trên giường hay là những chuyện khác. Ví dụ như điện thoại, đều là tôi gọi cho hắn; như việc tụ tập, đều là tôi và Tiểu Xuyên tìm hắn; tôi nhờ hắn làm cho tôi việc gì, hắn dù thế nào cũng đều làm tốt, nhưng hắn chưa từng chủ động nhờ tôi làm cho việc gì. Tôi không biết hắn là thiên tính như thế, hay là chỉ đối với tôi như vậy, hắn con người này cá tính thật sự lãnh đạm, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho tôi có sự đam mê khó hiểu với hắn nhỉ. Không phải nói con người đều rẻ mạt hay sao? Có lẽ không nhìn thấu, không chiếm được mới là tốt. Nếu hắn là con gái, tôi còn xem như lấy được trinh tiết của hắn, nhưng hắn không phải, tôi đây cái gì cũng không chiếm được, hết thảy đều giống trước kia. Nhưng lòng tôi biết, không hề giống, hắn và Tiểu Xuyên, ở trong lòng tôi không giống nhau. Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó, hắn không còn chỉ là bằng hữu của tôi, chúng tôi đã có một mối quan hệ không còn giống vậy nữa, ngoại trừ hắn Cao Úc, đời này tôi còn có thể cùng một bằng hữu thân thiết như vậy lên giường nữa sao? Có thể đã chấm dứt nhưng thật ra, nói quên nào có dễ dàng như vậy, vài buổi tối kia đã ghi sâu dấu ấn trong lòng tôi.

Tôi cũng đã là người lớn như vậy rồi, đương nhiên giấu kín được tâm sự. Lúc nhớ hắn liền gọi điện thoại cho hắn, đơn giản ân cần thăm hỏi một hai câu. Những cái khác không cần phải nói, nói cũng là tự khiến mình mất mặt, hắn như như vậy thì cứ như vậy đi, lùi một vạn bước chúng tôi vẫn là huynh đệ thôi, cũng không thể cả đời không qua lại với nhau, cố gắng khống chế chính mình là được rồi.

Bên phía bạn gái thì tiến triển rất thuận lợi, tôi không có gì có thể trách cứ được cả, cô ấy là hình mẫu một người vợ lý tưởng. Theo đuổi cô ấy không quá vất vả, hẹn hò rồi cô ấy rất hiểu ý giúp tôi tiết kiệm tiền bạc, bây giờ một cô gái tốt như vậy không nhiều đâu, có thể thấy rõ trong lòng cô ấy đã thích tôi rồi, cho dù người trong nhà nói cô ấy còn nhỏ, không đồng ý cô ấy lấy chồng sớm như vậy, nhưng cô ấy rất cố chấp nói rõ với gia đình, chỉ cần đợi tôi về nhà tìm được công việc ổn định, cho dù không có nhà riêng cũng kết hôn với tôi. Sự tín nhiệm của cô ấy đối với mình khiến tôi hết sức cảm động, có thời gian từng thề thốt quyết tâm với cô ấy, về nhà người thứ nhất tôi muốn gặp chính là cô ấy, chúng tôi gặp mặt, tìm một nơi chỉ thuộc về hai người, nghỉ ngơi ở đó vài ngày, còn muốn trong mấy ngày đó hầu hạ cô ấy thật chu đáo, mua bữa sáng nấu cơm cho cô, chải đầu trang điểm cho cô.

Nhìn ở một góc độ nào đó, tôi cũng có chút tư tưởng lãng mạn, chỉ cần trái tim rung động hoặc là đã xác định được rõ mục tiêu, tôi có thể tỏ ra hết sức săn sóc. Mấy câu nói đó của tôi khiến cô ấy cảm động đến rơi nước mắt, nhưng gần đến giờ phút cần phải thực hiện tôi lại không thể làm được. Sau khi tôi về nhà, người thứ nhất gặp muốn gặp lại là Cao Úc.

Ngồi ở trên tàu hỏa, trong lòng tôi không nghĩ gì hết, nhưng tàu hỏa sắp đến trạm phía trước, nhìn thấy kiến trúc quen thuộc xung quanh, tôi đột nhiên chỉ muốn gặp hắn. Hắn không thể tới đón tôi, tôi cũng không thể thông báo cho hắn biết, nhưng tôi vẫn theo bản năng nhìn ngó khắp chung quanh. Tôi giống một tên trộm, mượn di động người khác gọi cho bạn gái tôi, nói tôi ngồi nhầm xe, ngồi vào xe đi nơi khác, bây giờ đang đáp ô tô chạy về nhà. Ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ, lời nói dối vụng về như vậy cũng có thể lừa cô ấy trở về được, có lẽ là bởi vì cô ấy căn bản không nghi ngờ tôi một chút nào.

Tôi lén lút một mình vác ba lô vọt tới cửa nhà hắn, mệt và đói cũng không có thể ngăn cản bước chân nhanh chóng của tôi, nhà hắn rất gần nhà ga, tôi đại khái chạy mất hơn mười phút, đứng ở cửa nhà hắn hô hấp thật sâu trong chốc lát mới nhấn chuông cửa, tôi cũng không muốn hắn thấy bộ dáng tôi thở hổn hển, như vậy rất mất mặt.

Hắn mở cửa ra, vẫn là cái vẻ mặt lãnh đạm đó, ngay cả ba lô cũng không xách giúp tôi, cứ như vậy hỏi một câu:  “Về rồi?”

Tôi rõ ràng dự đoán được hắn sẽ như vậy, trong lòng vẫn nguội lạnh một chút, đành phải cúi đầu đáp lại một tiếng “ ừ ”, ủ rũ buồn bực khóa cửa vào.

Biết hắn trời sinh vốn đã như vậy, tôi cũng không quá để bụng nữa, cứ mặt dày mày dạn như thế quấn lấy hắn bắt nấu cơm cho tôi ăn. Nếu là bạn gái của tôi, cô ấy nhất định sẽ chuẩn bị cho tôi một bàn lớn, ai kêu tôi rẻ mạt thế này chứ, nhất quyết muốn chạy đến bên cái tên lạnh lùng này, bắt hắn làm cho tôi một đĩa cơm rang trứng. Tôi ôm nỗi áy náy đối với bạn gái ăn sạch sẽ đĩa cơm Cao Úc rang cho tôi, ăn xong rồi còn thấy chưa đủ, không phải gạt người, tôi thật sự cảm thấy ăn rất ngon. Cao Úc nói đó là bởi vì tôi đói bụng, rất có thể. Chẳng qua tôi muốn không đói bụng thật sự rất đơn giản, tôi lại tình nguyện để bụng đói chạy đến chỗ hắn con người này, còn trông mong nài nỉ hắn rang cho tôi một đĩa cơm, rõ ràng là tôi bệnh nặng lắm rồi.

Sự lạnh lùng bình thường ở nơi hắn tôi cũng đã quen rồi, nhưng đang lúc không có việc gì hắn lại tỏ vẻ khó chịu với tôi, chẳng qua chỉ là nghịch máy tính của hắn một tí, nhờ hắn dạy tôi một chút, tôi cũng có thể tìm được lý do hợp lý ở chỗ hắn nhiều hơn, hắn liền mở miệng đuổi đi. Thấy hắn không chịu nhìn thẳng mặt tôi, tôi vừa oan vừa tức, tôi đây là vì cái gì chứ, hơn nữa hắn nói cũng rất rõ ràng, căn bản không muốn thấy tôi, thậm chí về sau cũng không muốn gặp tôi.

Tôi lúc nào cũng nghĩ đến hắn, cho dù là xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ hay là từ nỗi nhớ nhung không thể diễn tả rõ ràng này, thế nhưng hắn thì sao? Chỉ một câu như vậy「 ít tìm tao chút đi 」, nói ra dễ dàng biết bao nhiêu. Chớp mắt đó tôi gần như rất hận hắn, nhìn chăm chăm mặt hắn, hắn vẫn không nhìn tôi, trên mặt không bộc lộ chút cảm xúc gì. Con người này lạnh lùng gần như tuyệt tình, lòng tôi lạnh lẽo, vác ba lô lên ra khỏi cửa, tự nhủ trong lòng rằng sẽ không bao giờ đến tìm hắn nữa, tôi Lý Duy Sâm không làm được việc lấy lòng một người như vậy còn bị người ta ghét bỏ.

Từ đó về sau, tôi liên tục oán hận hắn, mỗi lần chạm mặt đều nói chuyện mang đầy ý châm chọc, hắn nếu như còn coi trọng tôi, thế nào cũng phải chủ động nhượng nhịn tôi một chút. Ý nghĩ này có chút trẻ con, dù sao lần này tôi cũng rất chân thành, hắn dựa vào cái gì cứ luôn chiếm thượng phong, mỗi lần có tranh chấp gì đều là tôi nhường nhịn trước, hắn cũng không phải đàn bà, tôi làm sao cứ phải dỗ dành, tôi ít ra cũng cần chút thể diện chứ. Nhưng có một lần, hắn nói một câu làm cho tôi giật mình, tôi bắt đầu hỏi lại chính mình, tại sao hắn lại đối xử với tôi trước sau bất nhất như vậy?

Hắn đã thay đổi rồi, không còn là Cao Úc buổi sáng hôm đó nằm trong lòng tôi cười có chút ngọt ngào lại có chút thẹn thùng ấy nữa, thời gian thật sự đáng sợ như vậy sao, hắn cảm thấy tôi không còn xứng ở cùng với hắn nữa ư? Nghĩ như vậy dường như có chút hơi quá, nhưng thái độ lạnh lùng của hắn đối với tôi thì không tìm ra lý do thứ hai. Trong lòng tôi cho dù có giấu được tâm tình, cũng không kiềm chế được nghi vấn này, người khác khinh thường tôi tôi còn có thể cười mà nhẫn nại ở trong lòng, tôi không còn là nhãi ranh nữa, nhưng nếu là hắn Cao Úc thì không được! Tôi không hỏi hắn cho rõ ràng không được.

Trước khi đi tìm hắn tôi cố ý uống rượu, với tửu lượng của tôi, chút đó chỉ là uống thêm can đảm mà thôi, có lẽ tâm tình hôm đó quả thật không tốt, tôi vọt tới chỗ hắn mới nói có hai câu, khí thế còn chưa thể hiện, đã choáng váng, bất tỉnh nhân sự rồi. Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đơn độc một mình nằm trên hắn giường, nắm góc chăn ngây ngẩn một lúc lâu, đầu vẫn đau ê ẩm. Đợi rất lâu, hắn mới chầm chập vào phòng, xem sắc mặt có vẻ ngủ không được ngon lắm.

Tôi nhìn chăm chăm hắn một lúc lâu, muốn mắng chửi cũng không mắng chửi nổi, quầng thâm dưới mắt hắn khiến cho trong lòng tôi có chút khó chịu. Tôi nghĩ một lúc, giọng rất nhẹ nhàng hỏi hắn, có phải thực sự căm ghét tôi như vậy hay không. Hắn dường như vẫn không chưa tỉnh ngủ hẳn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tôi, giọng nói mơ hồ phủ nhận câu hỏi của tôi.

Tôi nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, dường như không phải là giả tạo, vậy thì tốt rồi. Tảng đá trong lòng được hạ xuống, cái loại dục niệm khó có thể khống chế đó lại nảy lên, tôi vốn buổi sáng dễ bị hưng phấn, sắc mặt hắn không được nghỉ ngơi tốt ở trong mắt tôi lại là loại dụ hoặc rất đặc biệt, mang theo một chút suy yếu cùng tái nhợt, làm cho tôi muốn ôm chặt lấy hắn. Đầu vừa nghĩ như thế, tay của tôi liền trượt đến, miệng cũng như vậy. Lúc tôi hôn hắn, hắn đầu tiên là mờ mịt nhìn tôi một cái, sau đó hơi hơi run rẩy nhắm mắt lại.

Tôi cảm giác được hắn cũng rất hưng phấn, tôi chưa bao giờ biết hôn cũng có thể hưởng thụ như vậy, tim hai người chúng tôi đều đập dồn dập y như vừa chạy ba nghìn mét, hiện tại cho dù là thiên lôi đánh xuống cũng không thể ngăn cản được việc tiếp theo tôi phải làm. Tôi muốn tiếp tục hôn hắn, hôn lên những nơi mẫn cảm nhất, bí ẩn nhất trên người hắn, tôi muốn khiến hắn vui vẻ, điều đó cũng có thể khiến cho tôi vui vẻ, có lẽ là có hơi bẩn, nhưng bản thân tôi không cảm thấy như vậy, loại chuyện này trước kia tôi chưa từng làm với ai, về sau cũng không làm với ai khác, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn không thể nào khống chế được bản thân, nghe thấy giọng nói hắn không thể nào khống chế được mình, tôi muốn lột đồ hắn, lúc nào cũng tra một số tài liệu viết về gay, nghe nói bọn họ rất dễ dàng đi tìm niềm vui mới, nghe nói bọn họ mỗi một cuộc tình đều rất khó kéo dài, Cao Úc cũng như vậy sao? Như vậy tình yêu đồng tính rốt cuộc là cái gì, sự chân thành của bọn họ là cái gì, tôi cũng từng thề sẽ không bao giờ chân thành nữa, kết quả vẫn chân thành với hắn Cao Úc. Tôi không muốn hắn chỉ là qua đường, tôi hết sức thật tâm đối với hắn, thế nhưng hắn rốt cuộc đối với tôi có thật lòng hay không?

Tôi không nhịn được nỗi hoài nghi và phẫn nộ trong lòng, những ngờ vực vô căn cứ không dứt này cứ như thủy triều ngày đêm xô bờ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ hai người thân mật khăng khít bỏ lại tôi một bên, tôi liền cảm nhận sâu sắc một nỗi cô độc khi bị vứt bỏ. Nếu giữa bọn họ đã có gì đó với nhau, tôi sẽ mất đi cả hai người, với tính cách của Tiểu Xuyên, đã yêu rồi là cái gì cũng đều có thể buông bỏ. Bọn họ sẽ rời nơi này mà đi, cùng nhau chạy đến thế giới bên ngoài, cho dù bị đả kích đến mức đầu rơi máu chảy cũng không để ý, hơn nữa như vậy quả thật cũng coi như là một kiểu hạnh phúc.

Độc xà đố kỵ cắn tôi không còn toàn vẹn nữa, rõ ràng bản thân tôi cũng không quá ganh đua, trong công việc xảy ra một vụ bê bối không lớn không nhỏ, vụ đó là nhờ hai người bọn họ cùng nhau sắp xếp cho tôi, điều này làm cho tôi vô cùng xấu hổ. Tôi không có cách nào tức giận đối với Tiểu Xuyên, đành phải đem bực tức xả hết lên đầu Cao Úc, hắn thất thần ngơ ngác nhìn tôi thật lâu, sắc mặt thốt nhiên tái nhợt nói rõ hắn vẫn có chút để ý đến tôi. Tôi ích kỷ, cảm thấy vì thế mà vui vẻ, cũng không thể nói nhiều với hắn ở trước mặt Tiểu Xuyên. Sau tôi dò xét khẩu khí hắn, hắn lại xa cách mà chui vào trong vỏ bọc của mình, sau đó không lâu, Tiểu Xuyên cũng kết hôn, hết thảy xem như đã yên ổn cả rồi, tôi lại ích kỷ yên tâm lần nữa.

Tinh thần ổn định rồi, tôi lúc này ngược lại ít băn khoăn hơn, nếu có thể dựa vào năng lực của bản thân mà kiếm tiền, có khi còn tốt hơn nhiều so với việc phụ thuộc vào một cơ quan nào đó. Tôi chưa từng có ý định buông tha cho Cao Úc, có điều vào lúc chưa có tư cách, tôi cũng không dám quá tùy hứng. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại bên cạnh tôi, cho dù trong khoảng thời gian trước khi đến ngày ấy có trải qua hợp tan như thế nào đi nữa, hắn cuối cùng vẫn là của tôi, của Lý Duy Sâm này.

Chẳng cần dựa vào cái gì, chỉ cần dựa vào sự để tâm mà lần đó hắn biểu hiện và sự thật là hắn không lựa chọn Tiểu Xuyên, chỉ cần tình cảm của hắn đối với tôi vẫn không thay đổi, tôi chắc chắn sẽ nắm được hắn trong tay.

Mọi việc diễn ra đúng y những gì tôi đã tính toán, tôi một lần nữa thành công bám dính lấy hắn. Có lẽ lúc này đây tôi đã thật sự sai lầm rồi, tôi đã quá tự tin, Cao Úc đã trở lại lâu như vậy, tôi lại vẫn không hề nhận ra được rằng hắn đã thay đổi quá nhiều.

Sau thắt lưng hắn có một hình xăm một con rắn, trên thân thể hắn từng bộ phận đều dị thường mẫn cảm, đây không phải Cao Úc mà tôi đã biết, trong cuộc sống không có tôi, hắn đã cùng người khác trải qua rất nhiều lần sự khoái hoạt mà vốn chỉ thuộc về hai chúng tôi. Nói ra thì rất kỳ lạ, tôi có thể chấp nhận việc hắn làm với phụ nữ, nhưng tôi vừa nghĩ đến việc hắn làm với một người đàn ông, tôi liền không thể khống chế nổi nỗi tức giận.

Có thể là bởi vì người đàn ông duy nhất tôi thật lòng yêu thương chỉ có hắn, tôi liền cố chấp cho rằng người đàn ông hắn thật lòng yêu thương cũng chỉ có mình tôi, thế nhưng trên thực tế hắn không thích đàn bà, hắn thích người cùng giới. Lý Duy Sâm nhiều nhất cũng chỉ là một người đàn ông hắn đã từng yêu, ngoài tôi ra, hắn vẫn có khả năng yêu những người đàn ông con trai khác, tôi thì có là cái gì chứ? Một trong số những tình nhân của hắn?

Lúc hắn ngủ thiếp đi trên sô pha, tôi mượn ánh đèn ảm đạm oán hận nhìn hắn, thân thể phóng đãng không chút nào che lấp kiểu này của hắn nói rõ rằng hắn đã quen như vậy rồi, thậm chí còn vô ý thức mỉm cười đầy dụ hoặc với tôi. Hắn coi tôi là ai? Say đến như vậy rồi còn không quên câu dẫn người khác, là cái thành phố chết tiệt kia biến hắn trở thành như vậy, hay là nói hắn trời sinh chính là như vậy?

Nhớ lại buổi chiều đó hắn thổ lộ với tôi, đó rốt cuộc có phải thật hay không? Hắn đã nói những lời như vậy với bao nhiêu người rồi, dụ hoặc bao nhiêu kẻ ngu ngốc vì hắn mà thần hồn điên đảo giống như tôi? Tôi đã mất đi tất cả tự tin, không thể xác định được những thành tựu mà mình tự cho là đã đạt được, tôi chẳng chiếm được cái gì cả, hắn Cao Úc vẫn luôn đang đùa giỡn tôi, sớm biết như vậy hắn cần gì phải nói dối với tôi rằng yêu tôi này nọ, hắn không nên để tôi cho rằng đó là thật.

Tôi sẽ không buông hắn ra, cho dù hắn đã lừa tôi, cho dù người hắn yêu là tất cả đàn ông trên thế gian này, tôi vẫn cần hắn. Là chính hắn nói cho tôi biết người hắn thích là tôi, cho nên, những dây dưa gần như bệnh hoạn tôi đem đến cho hắn đều là hắn tự tìm lấy.

Thật quá là bệnh hoạn, chúng tôi sau đó phát triển đến mức đánh nhau, tôi đã làm một việc trước kia tôi muốn làm: đánh hắn thật đau. Loại bạo lực này cũng không thể tự khống chế được, không biết hắn học được ở đâu mấy cái câu nói kỳ quặc không lạnh không nhạt, mỗi lần đều khiến tôi tức giận muốn chết. Tôi không nói lại được hắn, hắn vẫn cứ không ngừng nói, trong lúc nóng giận tôi vung tay tát cái tát thứ nhất, chuyện sau đó liền rất đương nhiên.

Sau mỗi lần đánh hắn, tôi kỳ thực đều muốn khóc. Chúng tôi không phải đều yêu đối phương hay sao? Sao lại đi đến bước này? Những gì tôi muốn nghe không phải là những lời châm chọc của hắn đối với tôi, tôi muốn một lần nữa được nghe hắn nói rằng rất yêu tôi bằng giọng nói ôn nhu; tôi cũng không muốn tát hắn, tôi chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, vuốt ve và hôn hắn giống như lúc trước, thế nhưng những ký ức này càng ngày càng xa xôi, tôi liều mạng bắt lấy chỉ là những hạt cát không ngừng vuột ra từ kẽ tay. Hắn là người tôi yêu, nhưng tôi luôn luôn thương tổn hắn, cái gọi là tình yêu thì ra chính là như vậy, nó sẽ không làm cho con người thăng hoa, mà chỉ làm những người yêu nhau bởi vì nghi kỵ và hoài nghi mà càng ngày càng gằm ghè lẫn nhau.

Rong thời gian đó, sự chấp nhất bệnh hoạn của tôi khiến cho tôi sơ sót một chuyện khác, tôi quên tôi đã thật lâu chưa cùng vợ mình nói chuyện tử tế, thậm chí nói một cách gay gắt hơn, tôi căn bản rất ít về nhà. Chỉ cần có thời gian rảnh, tôi đều quấn quít dính chặt lấy Cao Úc, mất hết cả ngày mà khắc khẩu và đánh nhau với hắn, hắn cũng bởi vì bị thương mà thường xuyên phải xin phép nghỉ. Vì có thể ở bên hắn cả ngày, tôi thường xuyên cố ý đánh vào mặt hắn, làm cho hắn không sao đi làm được, cái này đã không còn là bệnh hoạn nữa mà là biến thái, tôi lại còn hết lần này đến lần khác làm không biết chán.

Quá biến thái thì phải gặp báo ứng, đợi đến lúc tôi ngẫu nhiên nhớ tới cũng đã đến lúc về nhà gặp vợ, thứ đợi chờ tôi là một tờ đơn ly hôn. Người đàn ông ấy còn rất trẻ, cũng rất dũng khí, đơn độc hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, hắn cũng không nói nhiều lắm, chỉ một câu:「 Người như anh không xứng ở bên cô ấy.」

Tôi không còn gì để nói, tôi xin lỗi cô ấy và con, vì người kia, tôi trong giây phút bất tri bất giác đã đánh mất đi gia đình mà tôi vốn tưởng rằng có thể chăm nom một cách tử tế. Tôi quả thật không phải là một thằng đàn ông, lại càng không phải người tốt, chuyện tới nước này tôi ngoại trừ buông tay còn có thể nói cái gì nữa đây? Điều khiến tôi thống hận chính mình là, trong giây phút tôi ký tên kia, nỗi niềm khó chịu rất nặng nề cũng âm thầm nhẹ nhõm hẳn, đối với người phụ nữ tôi từng yêu, tôi thế nhưng một chút lưu luyến cũng không có, có chăng chỉ là áy náy cùng cảm kích. Ngồi ở một đầu bàn trà cô ấy xem ra còn đau khổ hơn tôi nhiều, mắt ngấn lệ theo tôi ra khỏi cửa đi làm thủ tục. Đi được nửa đường, cô ấy dừng lại nhẹ nhàng nói, cô ấy hiểu trái tim của tôi đã không còn ở bên cô ấy, cô ấy không hận tôi, cô ấy hy vọng tôi về sau có thể hạnh phúc.

Tôi trả lời cô ấy chỉ có năm chữ: Rất xin lỗi, cám ơn.

Quá trình ly hôn của tôi rất nhanh chóng cũng rất bình thản, tôi không dám nói với người trong nhà, cũng không muốn nói với hắn. Tôi đem con đuổi về chỗ bố mẹ, lừa bọn họ rằng vợ bị đơn vị điều đi công tác ở tỉnh khác, mấy tháng nữa mới trở về, hai ông bà già vô cùng vui vẻ ôm ấp tôn tử, nhắc nhở tôi có rảnh thì thường xuyên về nhà ăn cơm, đã lâu rồi không nhìn thấy bóng dáng tôi.

Tôi nên oán ai? Tôi nên hận ai? Tôi ngày tiếp nối đêm hỏi chính mình, lại không tìm được đáp án, chỉ tuần hoàn tiếp tục những trận đánh nhau cãi nhau với Cao Úc. Tính cách bạo lực đáng sợ và đáng khinh đó dần dần trở thành thói quen, đối với tôi và hắn đều vậy, có đôi khi tỉnh táo lại tôi cũng sẽ ôn tồn với hắn, nhưng những giây phút này thật sự không nhiều lắm. Tôi hết lần này đến lần khác khiêu khích khả năng chịu đựng của hắn, hắn cũng không yếu thế, làm tình vẫn cứ làm tình đánh vẫn cứ đánh, chân đá tay đấm đều tập rất thường xuyên. Một ngày nào đó, chúng tôi chắc sẽ giết chết đối phương, nhưng bây giờ bảo tôi buông tay là không có khả năng.

Tôi mất đi gia đình, tôi nhất định phải còn có hắn, cho dù những gì tôi cho hắn chỉ có những vết thương dày đặc, hắn cho tôi cũng y như vậy. Tình yêu và sự tin tưởng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, điều này giữa chúng tôi có bằng chứng, hắn cho tới bây giờ cũng không tin tôi thật lòng với hắn, tôi làm sao dám tin tưởng cái gọi là thật lòng của hắn đây? Có một lần tôi suýt nữa giết hắn, buổi tối đó tôi thật sự đã khóc, tôi mệt đến sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, hắn rốt cuộc có biết hay không, có muốn biết hay không?

Khóc, say, ngày cứ như vậy lẳng lặng trôi qua, mỗi lần cảm thấy bản thân chống đỡ không nổi nữa, tôi ma xui quỷ khiến lại giãy giụa chống đỡ tiếp. Cái gọi là tình yêu hay không phải tình yêu, đã không còn quan trọng nữa rồi, tin tưởng hay không, cũng không phải điều mấu chốt nhất, biết rõ không khí có độc, tôi có thể không hô hấp nữa hay sao? Biết rõ trong nước có độc, tôi có thể không uống nữa hay sao? Chúng tôi đều biết bản thân rồi sẽ chết, chúng tôi sẽ không sống nữa hay sao?

Mỗi ngày tỉnh lại sau cơn say, tôi rửa mặt, đến nhà bố mẹ đón con trở về, nắm bàn tay nhỏ bé con chậm rãi đi về hướng quen thuộc kia. Cho dù có mệt như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn buông tay, tôi chờ hắn nói cho tôi biết tôi không hề sai.

Vô luận sinh lão bệnh tử, tôi cũng muốn ở bên hắn, kỳ thật trong lòng tôi nghĩ, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

–End–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.