Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 37



“Còn chưa dậy sao đồ lười?”

“Ư….”

Rèm cửa hình Kungfu Panda bị kéo sang hai bên, ánh sáng ùa vào trong phòng từ cửa sổ lớn, chiếu đến một cuộn chăn lớn đầy hình Hello Kitty trên giường. Bên trong cuộn tròn phát ra tiếng rên rỉ ngái ngủ, một lúc sau, hàng loạt thú bông ngắm chuẩn mục tiêu liên tiếp bay tới khiến cho cục tròn phát ra những tiếng “Ai ái…”

“Mới có 6 giờ mà…” Cuối cùng cuộn tròn cũng chịu thua dưới cơn mưa thú bông. Một cô nhóc mặt hơi vuông, da ngăm đen, trán đầy mụn thò đầu ra khỏi chăn bông. Đôi mắt một mí nhỏ xíu nhắm díp lại, cái mũi hơi hếch vẫn còn đỏ ửng bởi bị chà xuống nệm, mái tóc rễ tre ngắn ngang vai vai bù xù như tổ quạ.

“Đứa nào nào hôm qua sống chết kêu chị gọi dậy lúc 5 giờ hả?” Trái ngược với cô nhóc lôi thôi trên giường, người vừa ra sát chiêu thú bông lại là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc xoăn bồng bềnh dài đến tận eo, trên người cô mặc một bộ vest công sở vừa vặn ôm khít những đường cong hoàn hảo. Khuôn mặt nho nhỏ, làn da được chăm sóc mịn màng, mắt anh đào kẻ hơi xếch lên cùng lông mày được tỉa gọn gàng, khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự độc lập cùng kiêu ngạo hiếm thấy. Cô gái nheo mắt nhìn đứa nhóc vẫn còn lơ mơ ngồi trên giường, mắt hoa đào ẩn một tia buồn cười cùng sủng nịnh.

“Ợ… Sao em không nhớ ra lí do phải dậy lúc 5 giờ nhỉ?”

“Thằng nhóc kia đợi em cũng cả tiếng rồi đấy!”

“Thằng nhóc nào?”

“Chẳng phải hôm qua người ta đưa em về à?”

“…”

“…”

“…”

“A! Hôm qua có hẹn với hắn buổi sáng đi chạy bộ!”

Cô gái ôm trán nhìn đứa em phóng ra khỏi chăn như một cơn gió, đến quần cũng chưa mặc, chỉ mặc nguyên một cái quần chíp phóng ra ngoài hành lang. Một lúc sau, ở trong phòng tắm liền có động tĩnh.

“Á!!! Baaa!”

“Sao dậy sớm vậy con gái?”

“Ách… Con có việc… Ba đi ra điii!!!”

“Hả… Ba chưa xong mà….”

“Đi raaa….”

“T.. Từ từ, ba kéo quần… “

Rầm!!!

Lão ba đáng thương trợn mắt nhìn cửa phòng tắm đóng sập trước mặt mình, bên trong không ngừng vọng ra tiếng loẻng xoẻng rơi đồ cùng tiếng á ối của đứa con gái nhỏ, khiến ông lo lắng đến quên cả bản thân vẫn chưa kéo quần dài lên, chỉ có độc cái quần đùi…

“Con bé này lại muộn gì à?” Lão ba vừa kéo quần vừa quay sang hỏi con gái lớn đang bước xuống lầu. Con gái nhỏ của ông cứ dăm bữa nửa tháng lại phát điên một lần nên ông sớm đã quen, không phải vì chuyện câu lạc bộ thì là hoạt động ngoại khóa, con bé đó là chúa hay quên, toàn hẹn trước quên sau thôi.

“Hình như là hẹn bạn trai đi chạy bộ.”

“Ờ ờ… Vậy à?”

“…”

“…”

“Bạn trai?”

“Dạ.”

“Bạn trai?”

“Dạ phải.”

“Bạn trai!!!!?”

“…”



Cửa phòng vệ sinh bị đạp mở ra, bất chấp con gái lớn ngăn cản đằng sau, lão ba hùng hổ xông vào trong tìm con gái nhỏ khởi binh vấn tội.

“Baaaa!!!!” Con gái nhỏ đang rửa mặt, bọt xà phòng dính đầy trên mắt không thể mở ra. Trên người cuốn độc một cái khăn tắm hồng, làn da chỗ trắng chỗ nâu, vốn dĩ nếu bảo dưỡng tốt sẽ rất mịn màng, nhưng vì con gái nhỏ chơi thể thao, lại mới lên đai đen Judo nhất đẳng, tính tình thì lôi thôi, cái dạng như bây giờ cũng đã là không tồi rồi. Lão ba vừa nhìn thấy con gái liền chán nản, lửa giận trong lòng đã nguội mất một phần.

“Nói! Con có bạn trai hả!?”

“Hở….”

“Ba… Ai lại làm thế? Để em nó tắm rửa xong đ…” Con gái lớn ở đằng sau khó xử nhìn em gái trong tình trạng xấu hổ, cũng chỉ có cách khuyên ba bớt nóng…

“Nói mau!!! Con có bạn trai đúng không?” Lão ba lại càng nóng nảy hơn! Đùa sao!? Con bé đàn ông này mà cũng có bạn trai, ai mà tin nổi!?

“Bạn trai nào? Đi ra!!!” Con gái nhỏ dù sao cũng là đội trưởng đội Judo của trường, táp nước qua loa lên mặt rửa trôi bọt xà phòng xong, chỉ một cước liền đá bay lão ba ra ngoài, một lần nữa đóng sập cửa lại!

“Loạn! Loạn rồi!!! Con bé đàn ông nhà tôi có người để ý rồi!!!”

“Ba…” Con gái lớn ôm trán lần hai thở dài, cái tính khùng khùng của em gái là di truyền từ người này chứ đâu… Ở nhà có hai con người này chẳng hôm nào không náo nhiệt cả.

“Ba đừng nóng nảy, dù sao nhóc Diệp cũng là con gái mà.”

“Con còn nhớ em con là con gái à!? Con nhìn từ đầu đến chân nó có chỗ nào gọi là “con gái” không!? Tính tình thì thô bạo! Cử chỉ thì thô lỗ! Ăn nói cộc cằn! Ngực thì le…”

Lão ba chưa nói hết câu, cửa nhà tắm phía sau đã bay thẳng vào người ông, lớp bụi lắng xuống hiện ra con gái nhỏ vẫn đang giơ cao chân phải, bên dưới khăn tắm hồng còn ẩn hiện quần chíp Puca…

“Ba nói ai không giống con gái hả!?”

“Ta là nói con đó! Có đứa con gái nào để tồng ngồng chạy khắp nhà như con không? Xem xem, đến cái cửa nhà tắm cũng bị con đạp hỏng rồi!”

“Ba nói không tự coi lại mình à!? Có ông ba nào xông vào phòng tắm lúc con gái đang tắm như ba không? Cái cửa đấy ba không đạp à!?”

“Cái cửa đó ta bỏ tiền ra xây! Ta thích đạp thì ta đạp! Con có quyền gì mà đạp!”

“Con là con gái ba, sau này tiền của ba chẳng phải cho con à?”

“Sau này là con lâu con nhá! Ba mày cũng chưa khuất núi để mày lấy tiền của ba hoang phí đâu nhá!”

“Tiền của ba kiếm về nhiều không để tiêu thì để làm cảnh à? Có mỗi cái cửa nhà tắm mà cũng tiếc với con gái! Có ông ba nào keo kiêt như vậy không hả!?”

“Cái cửa này là cái thứ mấy trong tháng này rồi?”

“!@#!@#$”

“!#@$%^$%^”

“…”

“…”

Con gái lớn bất lực nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau ỏm tỏi, nhìn tình hình này có lẽ kéo dài không dưới một tiếng đồng hồ… Từ trên cửa sổ sát đất nhìn xuống, con gái lớn quan sát bóng áo thể thao xanh lục vẫn kiên định đứng chờ sau hàng rào phủ đầy hoa giấy, cánh môi tuyệt đẹp không khỏi giương lên một tia cười lạnh…

***

“…”

“…”

“Tiếu…”

“Tiếu?”

A?

Trước mắt ta nhòe nhòe, hình bóng cô gái lớn dần dần hòa nhập vào bóng dáng trước mặt. Cho dù trải qua bao nhiêu kiếp, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn luôn luôn trong suốt như vậy.

Nàng đưa tay chạm lên má ta… Ẩm ướt?

Là ta đang khóc sao? Tại sao ta khóc?

Không đúng!

Ta không hề cảm thấy bị thương, làm sao có thể khóc?

Nhưng nước mắt ta vẫn không ngừng tuôn rơi. Chỉ là một đoạn hồi ức kia mà thôi. Lưu Diệp, ngươi nhớ “chị” đến vậy sao? Ngươi vẫn còn tiếc nuối sao? Hơn ai hết ngươi và ta đều hiểu người đó là chị gái ngươi, chưa kể người đó giờ đây đã thành thân rồi, ngươi vẫn tiếc nuối sao?

“Ngươi bị gì…” tiểu bảo bối hốt hoảng lau đi vết máu vương trên khóe miệng ta. Ta biết là Lưu Diệp đang phản kháng. Nàng cho dù không có pháp lực như ta, nhưng hồn phách này vốn dĩ là của nàng. Bấy lâu nay nàng tạm ngủ quên đâu đó trong thần thức của ta, nhưng không có nghĩa nàng sẽ ở đó mãi mãi…

Ngươi cũng nhìn thấy mà? Kết cục của “Tiếu” và Vương Nhi tỷ tỷ ngươi yêu quý ở kiếp này, chúng ta hơn ai hết đều rõ ràng, ngươi vẫn muốn thấy tiểu bảo bối vì chúng ta mà chết tức tưởi vậy sao?

“Ta không sao.” Vuốt lại hai cánh lông mày xinh đẹp đang nhăn lại của tiểu bảo bối, ta ngầm vận công áp xuống dược tính lan tràn trong không khí.

Đốm sáng nho nhỏ từ đầu ngón tay ta nhập vào giữa mi tâm nàng, tiểu bảo bối liền ngủ mê mệt. Ta cười kẽ, trước đây cho dù ta có muốn dụng Chỉ tâm thuật lên tiểu bảo bối cũng ngàn vạn lần không có cơ hội. Giờ lại dễ dàng như vậy, có phải bởi vì tiểu bảo bối đã không còn đề phòng ta nữa không?

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ta đứng trên giường liên diệp từ từ niệm chú. Phiến lá lập tức có linh tính cuộn tròn lại bao lấy hai chúng ta, sau đó chìm xuống dưới mặt nước.

Trước đây khi xây lên Thần cung ta cũng chỉ dựa vào ý thích mà làm, không nghĩ Thần cung này chính là bản sao của Thiên Ma Cung trước kia… “Mái nhà” đầu tiên của ta, kí ức hơn năm vạn năm trước không ngờ lại in đậm trong linh hồn ta như vậy, ngay đến cơ quan chỉ có ta và Thiên Sát biết cũng có thể tái tạo y nguyên, cho dù khi đó ta không hề nhớ gì cả…

Dạ minh châu chiếu sáng con đường nhỏ dẫn vào mật thất, vách tường ẩm ướt đầy nước đọng, ngẫu nhiên một giọt nước rơi xuống liền bốc hơi trước khi chạm vào người tiểu bảo bối. Ta ôm nàng vào sâu bên trong, đặt nàng lên giường hàn ngọc.

Tiểu bảo bối…

Trước khi ta giải quyết xong cái thứ gọi là “thiên mệnh” này cho nàng, đành để nàng chịu khổ một thời gian vậy. Lưu luyến nhìn tiểu bảo bối lần cuối, ta bước đi không hề nhìn lại.

Ra khỏi mật thất, mùi dược càng nồng hơn, ta chun mũi. Ngoài ta và tiểu bảo bối, kẻ duy nhất nắm được trận pháp cũng như mê thuật xung quanh Thần cung chỉ có một người.

Kẻ hiểu biết về ta, kẻ duy nhất có thể lấy máu ở trong tim ta để áp chế ta.

Cũng chỉ có một người.

Mặc dù hơi chậm một chút. Nhưng quả nhiên bánh xe thiên mệnh chết tiệt kia vẫn lăn theo đường cũ.

Nhưng lần này, “Tiếu”, cũng không còn chỉ là “Tiếu “ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.