Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 41



Hải Kỳ vặn vẹo đau đớn, thân thể ả ta dần bay lên không trung, yêu khí phát ra cuồn cuộn dung nhập với cuồng phong tạo thành một vùng xoáy sáng rực khắp không gian.

Sấm sét rền vang, mây đen vần vũ che kín bầu trời, từng đợt thiên lôi từ trên chín tầng trời không ngừng đánh xuống cuộn khí, từng đợt từng đợt đều khiến cuộn khí càng xoáy mạnh và nở to hơn…

Đám võ lâm nhân sĩ chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều hoảng loạn cực độ, không còn kẻ nào còn nhớ đến việc phải tấn công chúng ta nữa. Ngay cả Dương Phong cùng những nữ tử hộ vệ của hắn cũng lâm vào bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Mau rời khỏi chỗ này! Càng xa càng tốt.”

Tiếng gào thét xung quanh át đi tiếng nói của ta, từ trong vùng xoáy bắt đầu vươn ra hàng trăm roi lửa, chúng tóm gọn tất cả đám nhân sĩ võ lâm trong vòng một dặm, thân thể cùng hồn phách những kẻ xấu số liền bị nghiền nát không còn lại chút gì…

Đây mới chính là mục đích cuối cùng của Hải Kỳ khi giao ta cho đám võ lâm, ả muốn gom tất cả bọn chúng lại một chỗ, sau đó cắn nuốt luôn một lần! Ngày hôm nay có hơn vạn người tụ tập tại đây để chứng kiến ta bị tử hình, nhưng chúng lại không ngờ kẻ chết cuối cùng lại chính là bản thân chúng! Hiện tại phần lớn đều đã bị Hải Kỳ nuốt trọn để bổ sung nguyên khí, số còn lại nhao nhác như kiến tránh mưa, cho dù có vận khinh công bay cao hay xa đến đâu, cũng không thể thoát khỏi roi lửa tựa như rắn rết.

Cuộn khí xoáy ngày càng dữ dội, những roi lửa dần thành hình là những con Ma xà đỏ rực, hung ác cắn nuốt mọi vật sống trong tầm mắt…

Một con đại ma xà uốn lượn nhìn xuống ta, ánh mắt đói khát thèm thuồng đầy nguy hiểm, đầu lưỡi chẻ đôi không ngừng thò ra thụt vào, phấn khích như thể tìm được miếng mồi béo bở. Chỉ chưa đầy một giây, nó đã bắt đầu lao đến! Cùng với hướng tấn công của đại xà, mặt đất dưới áp lực cùng nhiệt độ khủng khiếp liền bốc cháy rồi toác làm đôi…

Ta còn có thể thấy rõ khoang miệng đỏ lòm cùng những nanh độc sắc nhọn đánh úp xuống về phía mình.

“Chạy mauu!!!”

Dương Phong bấy giờ mới chợt tỉnh cơn mê, hắn lao đến trước mặt ta, che chắn ta khỏi ma xà đang phóng tới, nhưng trước áp lực cực đại của ma xà, hắn lập tức bị nuốt chửng…

Không còn một mảnh vụn…





..

Sẽ là vậy nếu ta mặc kệ hắn.

Ta lạnh lùng nhìn cái đầu ma xà lăn lóc trên mặt đất, lửa cùng băng tranh đấu tạo thành những tiếng xèo xèo, sau đó băng tan đi, tất cả chỉ còn lại từng vũng nước nhỏ.

Đám ma xà còn lại đang không ngừng giết chóc cũng lập tức dừng hành động, bọn chúng ném những ánh nhìn nguy hiểm lên cái thân rắn mất đầu bên kia, lại quay đến phía ta, ánh mắt càng ngoan độc hơn.

“Đưa nàng đi đi.”

Ta vừa dựng kết giới chống đỡ lũ ma xà điên cuồng tấn công vừa liếc nhìn Dương Phong đang thẫn thờ nâng cái xác hồ ly màu trắng trong lòng, nếu như không có nàng ta đỡ cho hắn một chiêu kia, cho dù đã bị ta cản lại kịp thời thì thân xác con người chắc chắn cũng đã tan xương nát thịt.

A Bạch à A Bạch, để tránh một kiếp kia của ngươi ta đã phải đuổi ngươi đi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn phải bỏ mạng tại nơi đây…

Thiên ý… Chẳng lẽ không thể thay đổi sao?

Từ cửu trùng thiên, một cột sáng đột ngột rẽ mây giáng xuống trung tâm vùng xoáy nơi Hải Kỳ đứng, đám ma xà điên cuồng đột ngột bị hút vào bên trong, cuồng phong càng gào thét, vạn vật bị hút vào vùng xoáy càng nhanh, một cái kén khổng lồ dần hình thành. Tiếng rồng gầm như xa như gần, từ bên trong hỗn khí, bạch long bắt đầu tái tạo nhục thể…

Ta tạo kén băng vững chắc bao bọc lấy đám Dương Phong, vận khí đẩy kén băng bay đi càng xa càng tốt, tránh cho bọn họ khỏi bị cuốn đi. Bản thân bay lên khỏi mắt đất, đối diện với Bạch Long từ trên cao.

Chỉ có lúc này!

Chịu đựng cơn đau đớn từ trong tận tâm can xương tủy, áp chế xuống bản năng mạnh mẽ muốn ngăn cản ta thương tổn Thiên Sát.

Đó không phải Thiên Sát!

Đó sớm đã không còn là Thiên Sát nữa!!

Vạn băng kiếm kết tinh, từng cái từng cái dài hơn hai trượng lao xuống tấn công Bạch Long, đâm sâu vào trong cốt tủy khiến nó càng gầm thét dữ dội hơn.

Bạch Long chưa thành hình, vảy rồng chưa mọc hết, lại bị vạn băng kiếm công kích liên tục khiến cho nó ngày càng điên cuồng, con ngươi hoàng kim mở lớn, cái đầu ló ra khỏi tổ kén, miệng lớn thở ồ ồ, thổi từng dòng chướng khí quấn lấy ta.

Tụ khí tại bàn tay, ta vận chưởng phong đánh tan chướng độc như vũ bão ập tới, tay kia kết tinh thêm vạn băng kiếm tiếp tục tấn công mắt rồng. Nó càng gáo rú điên cuồng hơn, càng cuồng nộ bay cao hơn khỏi kén tổ.

Cùng lúc, để lộ ra vị trí trái tim chưa được vẩy rồng che chắn hoàn toàn.

Điểm yếu của rồng là trái tim, cho nên vảy rồng ở vị trí trái tim là chắc chắn nhất, cứng rắn nhất trên cơ thể, hoàn toàn bất khả xâm phạm…

Kiếp trước ta đã phải đánh đổi chính bản mạng để phá nó… còn bây giờ thì không cần nữa.

Hơi nước trong không khí do hỏa khí từ Ma xa vốn đã bị đốt cháy gần hết, lại bị ta vắt kiệt để tạo thành vạn kiếm băng, hiện tại nếu ta muốn tạo thêm băng kiếm cũng có chút khó khăn…

Băng kiếm ngày càng mỏng manh, thậm chí chưa chạm được vào Bạch Long đã bị bốc hơi biến mất…

Bạch long quằn quại đau đớn, miệng lớn hướng lên trời gầm một tiếng, nhả ra hằng hà sa số chướng độc cùng xú khí, đất trời lập tức rung chuyển, xung quang kén rồng, mặt đất nứt toác tạo thành vực sâu muôn trượng.

Chướng khí thâm nhập vào phong vân, mưa lớn bắt đầu trút xuống, từng hạt mưa tựa như chất độc ăn mòn, rơi trên vạn vật phát ra những tiếng xèo xèo.

“Mưa axit?” Trong trí nhớ của Lưu Diệp, loại mưa này chỉ có hại mà không có chút lợi nào. Trước khi ta dựng xong băng khiên bao quanh thân thể, thứ nước mưa kịch độc này cũng đã khiến cho y phục của ta bị cháy gần hết, toàn thân không nơi nào không bị phỏng, cho dù vết thương mau chóng lành lại, nhưng cảm giác quả thật không dễ chịu chút nào…

“Mưa… càng tốt cho ta hành động.”

Ta ngưng tụ pháp lực, hút toàn bộ nước mưa xung quanh tại bàn tay. Không cần nhiều nữa, chỉ cần một chiêu duy nhất nữa mà thôi…

Băng kiếm khổng lồ rất nhanh kết tinh, lưỡi kiếm ánh lên sắc xanh đen của độc chất, trong chớp mắt đã dài hơn năm trượng.

Bạch Long tắm trong mưa độc, con mắt bị thương nhanh chóng lành lặn, lớp vẩy ở tim cũng đẩy nhanh tốc độ hình thành hơn.

Cơ hội của ta chỉ còn một chiêu này mà thôi!

Băng kiếm xé gió lao đi, xuyên qua màn mưa, xuyên qua cuồng phong bão táp, nhắm ngay hướng lớp vảy mỏng manh chưa thành hình tại tim Bạch long mà đâm tới…





“Mẹ kiếp!!!”

Băng kiếm dừng lại tại không trung cách Bạch Long một trượng, sau đó tan tành thành ngàn vạn mảnh… Trong màn mưa, bóng dáng nho nhỏ của Vân Nhi bất chấp bị xối độc chất, hai tay giang ra bảo vệ che chắn cho Bạch Long.

“Không được!!! Ngươi làm vậy cũng sẽ giết luôn Hải Kỳ tỷ tỷ!!!” Thân thể Vân Nhi không một chút che chắn trong màn mữa, từng mảng da bị nước mưa ăn mòn phồng rộp đỏ ửng lên, nhưng con bé không hề để ý, từ đầu đến cuối đầu muốn che chắn cho Bạch Long đằng sau nó.

“Ngu ngốc!!! Ngươi cũng muốn thân xác của nàng bị kẻ khác chiếm đoạt sao!!?” Ta tiếp tục ngưng tụ thêm vài băng kiếm khác, tất cả đều bị Vân Nhi chặn lại. Con bé tuy pháp lực cao hơn ta, nhưng nó chỉ hoàn toàn phòng thủ, không hề muốn tấn công.

“Ta không quản!!! Ta không muốn nhìn thấy nàng chết trước mặt ta nữa!!” Tiếng cuối cùng con bé gào lên, tứ vĩ trắng bạc vươn dài ra, toàn bộ nước mưa bị hút lại, lập thành cầu băng bao bọc toàn bộ thân thể Bạch Long…

“…”

“…”

Bạch long không còn quấy phá, tất cả rơi vào im lặng, mây đen tan đi như chưa từng có một hồi phong ba. Ta đối diện với bóng dáng bé nhỏ của Vân Nhi, không thể nếm nổi tư vị trong lòng là gì…

Ta từng muốn giết nó không chỉ một lần…

Ta cũng từng vì nó làm không ít chuyện…

Cũng như tiểu bảo bối vì nó mà cũng đã phải trả giá quá nhiều…

“Ngươi không muốn nàng chết… Nhưng ngươi lại có thể trơ mắt nhìn Vương Nhi chết sao? Ngươi quên là ai đưa ngươi ra khỏi Núi Thiên Hồ sao? Ngươi quên ai đã lao tâm khổ tứ vì ngươi, vất vả trợ giúp ngươi lúc ngươi nhập quan sao? Ngươi quên mất ai vì nuôi lớn ngươi mà phải bươn chải kiếm sống nơi dung chi tục phấn sao? ”

“Ta…ta… ta không muốn mẹ chết… Ta không muốn ai chết… Nhưng Hải Kỳ… Hải Kỳ tỷ tỷ… Thiên Sát… Ta đã phải chờ hơn năm vạn năm… Năm vạn năm chỉ có mình ta… Năm vạn năm… Ta không muốn… Mẹ ơi…” Nó òa khóc, tiếng khóc tê tâm phế liệt đến tận xương tủy, từng hạt châu ngọc từ khó mắt không ngừng tuôn rơi…

Ta biết đây là lần đầu tiên nó khóc, khóc vì bất lực cùng đau lòng… Chính bản thân ta cùng không thể kìm nén nỗi bi thương kia…

Năm vạn năm ngươi chờ đợi một người…

Nhưng ngươi có biết năm vạn năm đó khi ngươi an ổn ngủ sâu tại núi Thiên Hồ, dưới

Vô Gian Địa Ngục ta đã phải trải qua những gì không?

Cầu băng sau lưng Vân Nhi đột ngột vỡ nát, đầu rồng lớn phóng ra ngoài,

trong khoảng khắc nuốt trọn luôn Vân Nhi vào bụng…

Mảnh giáp tại tim đã hoàn toàn vững chắc, nó gian xảo từ trên cao nhìn xuống ta cười cười…

“Hồ ly ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.