Trần Hứa Trạch bị Đặng Giai Ngữ dẫn người chặn lại trong ngõ nhỏ, thổ lộ không thành liền bị cưỡng hôn… hôn được hay không còn chưa xác định, không đến nửa ngày, chuyện này đã lan truyền khắp trường.
Bình thường Trần Hứa Trạch đều cùng đám Giang Gia Thụ về nhà. Tối hôm qua lạc đàn, đúng lúc đụng phải Đặng Giai Ngữ đang chuẩn bị "chủ động ra quân". Nghe người ta nói, cô ta thổ lộ nhưng Trần Hứa Trạch lại không có chút phản ứng, thế là quýnh lên, khập khiễng nhào đến muốn hôn Trần Hứa Trạch. Đúng lúc đó thì gặp phải cảnh sát tuần tra đi qua, quát lên một tiếng khiến bọn lưu manh đó chạy như chim muông phân tán.
Trịnh Ngâm Ngâm cố ý chạy đến thảo luận chuyện này với Chu Yểu, nhưng Chu Yểu là người hướng nội, Trịnh Ngâm Ngâm không thể cảm nhận được chút cảm giác hóng chuyện, nói vu vơ một lúc, chưa đã nghiền nên hậm hực đi về.
Mấy nữ sinh tương đối sôi nổi trong lớp Chu Yểu cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. Lúc nghỉ giữa giờ, các cô ấy lại triển khai thảo luận chuyện này, giọng điệu hóng chuyện không khác Trịnh Ngâm Ngâm vừa nãy lắm, đối với chuyện Đặng Giai Ngữ rốt cuộc là có hôn thành công không, đám nữ sinh vô cùng hào hứng tìm tòi nghiên cứu.
Đám nữ sinh tụ lại một chỗ, một nữ sinh có đuôi mắt xếch mở miệng nói: "Này, các cậu nói xem, rốt cuộc là hai người đó có hôn thật không nhỉ?"
Nữ sinh bên cạnh nói: "Đặng Giai Ngữ đã nói như thế với người khác rồi, chắc là hôn được. Ôi, cũng không biết lúc đó Trần Hứa Trạch có phản ứng gì..."
"Có thể có phản ứng gì? Cậu ấy vốn không thích Đặng Giai Ngữ, một nam sinh mà bị nhiều người chặn lại như vậy, còn bị cưỡng hôn, không thể nào không cảm thấy mất mặt. Mình thấy Trần Hứa Trạch vĩnh viễn sẽ không có khả năng thích Đặng Giai Ngữ!"
"Trần Hứa Trạch có nói gì không? Đã là tiết thứ ba rồi, cậu ấy có giải thích với ai không?"
Một nữ sinh để tóc mái bằng xì một tiếng: "Cái tính cách kia sao mà giải thích được? Mình thấy dù Đặng Giai Ngữ ra vẻ bức ép, Trần Hứa Trạch cũng sẽ không nói nửa câu liên quan."
"Cũng đúng, cậu ấy không thích giao tiếp với người khác, sao mà giải thích loại chuyện này được, có hôn được hay không, chỉ có chính hai người đó biết."
"Đây không phải là do Đặng Giai Ngữ định đoạt rồi sao..."
Ngòi bút của Chu Yểu dừng lại, ánh mắt đặt ở bài tập, sau đó điềm nhiên như không có việc gì, cúi đầu nghiêm túc giải đề.
...
"Ặc, đói bụng quá, các cậu thì sao?"
"..."
"..."
"..."
Đám người liếc mắt nhìn Giang Gia Thụ, biểu thị im lặng với chủ đề vô cùng nát của cậu ấy.
Có lẽ là vì chuyện tối hôm qua, trên chuyến xe bus về nhà ăn trưa, bầu không khí rất ngột ngạt. Trần Hứa Trạch - người vốn đã không thích nói chuyện phiếm giữ yên lặng, sắc mặt Chu Yểu thì lại bình thường, nhưng cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.
Những người khác bởi vì người anh em của mình "chịu nhục", tâm tình không vui nổi, đã im lặng qua ba trạm.
Giang Gia Thụ, người được ký thác hy vọng đã nỗ lực điều chỉnh bầu không khí, ai ngờ vừa mở miệng lại không thành công.
Trần Hứa Trạch và Chu Yểu im lặng không nói, những người khác thử hùa theo Giang Gia Thụ, tiếng cười lúng túng vang lên, cuối cùng lại trở nên yên ắng.
Cả đám người nhìn nhau.
Mặc kệ cả đám nghĩ nhiều, tối hôm qua lúc chạy đến, Trần Hứa Trạch đã làm tường trình xong, gương mặt u ám như bóng đêm. Biết được chuyện xảy ra, Giang Gia Thụ đá bay cục đá ven đường, hung ác chửi một câu, suýt chút nữa là chạy đi tìm đám người kia tính sổ.
Thông báo tới trạm vang lên, đã đến trạm mấy người Giang Gia Thụ đổi xe, một đám người nhìn nhau, đành phải lựa chọn xuống xe.
"Đi trước đây." Giang Gia Thụ vỗ vai Trần Hứa Trạch.
Trần Hứa Trạch gật đầu, không nói. Trái lại, Chu Yểu vẫn bày tỏ cảm xúc, cười tạm biệt với cậu ấy.
Sau bốn trạm nữa, Trần Hứa Trạch và Chu Yểu xuống xe, khoảng cách đến đầu ngõ chỉ mất vài phút đi bộ.
Một đám học sinh chạy xe đạp về nhà vượt lên hai bên, Trần Hứa Trạch đột nhiên hỏi: "Trưa nay nhà cậu ăn gì?"
"Không biết nữa." Chu Yểu nói: "Hôm qua mẹ mình không nói."
"Lần trước cô làm cải cúc rất ngon."
"Ừ. Ngon thật."
"..."
Bình thường vào lúc này, mỗi khi nói đến đây, Chu Yểu sẽ chủ động mở miệng hỏi một câu "Có muốn đến nhà mình ăn cơm không?". Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô im lặng không nói tiếp.
Trần Hứa Trạch nghiêng đầu nhìn cô.
Chu Yểu nhìn cây cỏ ven đường, không chú ý bên dưới nên vấp chân. Trần Hứa Trạch nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cánh tay của cô, đỡ lấy cô.
"... Cám ơn." Chu Yểu mở miệng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, hai tay Trần Hứa Trạch đút túi quần, cậu hơi cúi đầu, mi mắt che một nửa mắt, bao giờ cũng ra vẻ lạnh nhạt vô vị. Người không thường tiếp xúc với cậu sẽ rất dễ dàng bị bộ dáng này của cậu hù dọa.
"Chu Yểu."
"Hả?" Chu Yểu quay đầu.
"Không hôn được."
Cô sững sốt: "Cái gì?"
Trần Hứa Trạch nhìn về phía trước, sườn mặt bình lặng có sự nghiêm túc hiếm thấy.
Một tay cậu kéo khóa kéo đồng phục, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, bên trên cổ áo có dấu son môi quệt qua.
"Bên chỗ bố mẹ chỉ có áo len mùa đông, tối hôm qua mình không thay quần áo." Cậu nhíu mày, cố nén sự khó chịu.
"Mình không bị hôn." Cậu nói: "Lúc nữ sinh kia đột nhiên nhào đến, mình né đi. Môi của cô ta quệt qua cổ áo mình, không hôn được mình."
...
Trong ngõ nhỏ đầy mùi đồ ăn, có người nấu cơm sớm, cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, có người nấu cơm muộn, bà chủ nhà vẫn ngồi trước cửa nhặt rau.
Mẹ Chu đang xào món thứ hai, Chu Yểu bị sai đi đổ rác, thùng rác lớn màu xanh lá đầu hẻm đã đầy hai phần ba.
Đúng lúc đó, cô Trương ở ngõ bên cạnh cũng đến vứt rác, Chu Yểu lễ phép gọi: "Cháu chào cô."
"Là Yêu Yêu à, mẹ cháu kêu cháu đi vứt rác?"
"Vâng ạ."
"Nghe lời quá, ngày nào cũng giúp mẹ làm việc nhà, Cầm Cầm nhà cô mà ngoan được như cháu thì tốt rồi!"
Chu Yểu nở nụ cười.
Cô Trương quan sát Chu Yểu, hít mũi một cái: "Ôi? Yêu Yêu, có phải cháu dùng nước hoa gì không, thơm quá. Nói mới nhớ, Cầm Cầm nhà cô rất thích mùi trên người cháu, nói là vô cùng dễ ngửi, một mực năn nỉ cô mua cho nó nước hoa mùi này!"
"Không có ạ." Chu Yểu cười nói: "Đâu có mùi gì. Cháu không xịt nước hoa, mùi sữa tắm thôi ạ."
"Thật sao? Rất thơm mà, đến gần sẽ ngửi được, ngọt như cam vậy, thơm lắm!"
Cô Trương hít hai cái, rồi lại sợ ngửi trúng mùi của thùng rác nên nửa đường dừng lại.
Hàn huyên vài ba câu, Chu Yểu đang định đi thì bàn tay đang ném rác vào thùng của cô Trương dừng lại: "Ôi chao, sao lại có áo sơ mi ở đây? Nhìn còn rất mới nữa, ai lại ném đi phí như vậy..."
Chu Yểu cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đó là một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ lộ một nửa, nửa còn lại đã bị túi rác cô vừa ném vào đè lên.
"Quá lãng phí, thật là..." Cô Trương ném rác vào, nói thầm vài câu, sau đó xoay người về nhà.
"Tạm biệt cô." Chu Yểu thu hồi ánh mắt, tạm biệt xong cũng về nhà mình. Cô nhận ra chiếc áo sơ mi kia, là chiếc áo hôm qua Trần Hứa Trạch mặc bên trong áo đồng phục, ngoại trừ cổ áo có một vết son môi rõ ràng thì những chỗ khác hoàn toàn không có chút tổn hại nào.
Chiếc áo còn rất mới, dính vào vết bẩn mà Trần Hứa Trạch không muốn, thế là bị Trần Hứa Trạch dứt khoát ném vào đống rác.
...
Giang Gia Thụ cùng đám bạn đi về nhà, nói đến chuyện Trần Hứa Trạch vẫn cảm thấy thổn thức.
"Cục tức này của Hứa Trạch, mình còn khó chịu thay cậu ấy."
Nam sinh bên cạnh hỏi: "Cậu nói chuyện với cậu ấy rồi à? Chúng ta đi tìm đám người kia?"
"Vẫn chưa nói."
"Vẫn chưa nói?"
"Ừ." Giang Gia Thụ nói: "Tối hôm qua, nếu không phải là muộn quá rồi thì mình đã đi tìm bọn kia tính sổ, sau đó Hứa Trạch nói với mình, bảo đừng vội."
"Sao thế, cậu ấy có dự tính khác?"
"Có tính đánh hay không thì không biết, dù sao mối thù này cũng đã kết rồi, không thể cứ để vậy được, về sau mèo chó gì đó cũng có thể đến làm bừa, Hứa Trạch làm sao mà sống?"
Những người khác rất đồng ý: "Nói đúng lắm. Ngày nào cũng bị chặn đường cưỡng hôn, là ai cũng không chịu được."
Nói đến đây, cho dù là bạn bè thân thiết thì vẫn không nhịn được mà hiếu kì: "Các cậu nói xem, rốt cuộc là Đặng Giai Ngữ có hôn được Hứa Trạch không? Không ngờ cô ta lại làm loại chuyện này!"
"Ai biết. Mình hỏi cậu ấy, cậu ấy không nói với mình." Giang Gia Thụ bày ra vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên là không phải với Trần Hứa Trạch: "Đặng Giai Ngữ kia có gì mà không làm được."
"Hứa Trạch không quan tâm đến cô ta, mình còn tưởng cô ta đã sớm từ bỏ."
"Cô ta tự cho là thông minh, thật ra là vô cùng đần độn."
Giang Gia Thụ vốn đã không thích cô ta, giọng điệu mang theo sự trào phúng: "Đừng nói nữa, Hứa Trạch vốn đã phiền với cô ta, mà xem như Hứa Trạch vốn không phiền thì cô ta làm ra loại chuyện này, cuối cùng cũng sẽ bị ghét."
"Đó là đương nhiên, thích thì thích, nhưng có thằng con trai nào bằng lòng để nhiều người chặn lại như vậy, không thèm mặt mũi?"
"Không chỉ vì thế đâu. Theo đuổi người ta còn phải hốt thuốc đúng bệnh." Giang Gia Thụ bĩu môi: "Cô ta căn bản không biết Hứa Trạch thích nữ sinh thế nào."
Cả đám người bày ra vẻ hóng hót: "Không phải chứ, Trần Hứa Trạch còn thích nữ sinh nào sao?"
Giang Gia Thụ cười nhạo một tiếng: "Mình nói cho các cậu, mình đã hỏi rõ ràng rồi! Trước đây mình có hỏi qua cậu ấy về phương diện này, cậu ấy nói cho mình biết."
Giang Gia Thụ nhíu mày: "Các cậu không biết à? Cậu ấy thích con gái ôm mình."
"Thật chứ?!"
"Đương nhiên là thật." Giang Gia Thụ khoanh tay cảm khái: "Nói cũng đúng, có thiếu niên nào mà không hoài xuân? Cho dù là Trần Hứa Trạch thì thi thoảng cũng vẫn sẽ có một hai cái giống người bình thường."
Cả đám không tin lắm: "Cậu hỏi loại câu hỏi này mà cậu ấy vẫn trả lời cậu?"
"Vô cùng xác thực!" Giang Gia Thụ khẳng định: "Trần Hứa Trạch chính miệng nói, cậu ấy nói rất rõ ràng… ôm, cái ôm mang theo hương cam, cậu ấy rất thích."