Thập Tam Yêu

Chương 4: Không muốn nói chuyện với thằng ngốc!



Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chuyện của Trần Hứa Trạch đang còn nóng, hôm sau, lớp bảy đã phải nghênh đón một bài kiểm tra.

Chu Yểu vừa chuyển đến, còn chưa quen hết mọi người trong lớp thì đã phải tham gia vào một cuộc cạnh tranh thành tích.

Loại bài kiểm tra nhỏ này chấm rất nhanh, tan học lúc giữa trưa là đã có điểm số.

Chu Yểu bất ngờ… có thể nói là không phụ lòng mong đợi đạt được vị trí thứ nhất.

Chủ nhiệm lớp so sánh thành tích cả năm lúc trước của cô, lấy trình độ của cô thì có thể vững vàng rơi vào top năm của khối, lúc này mới vui vẻ ra mặt, thái độ đối với cô cũng mềm mỏng hơn.

Ở quầy bán đồ ăn vặt trong trường, đám Đặng Giai Ngữ đang tụ tập mua đồ uống, cách đó không xa là sân thể dục với bụi đất tung bay.

"Nghe nói con nhỏ Chu Yểu vừa chuyển đến, bài kiểm tra vừa rồi đứng thứ nhất."

"Cái nhỏ nữ sinh Coca kia sao? Vừa đến đã rất thân thiết với bọn Trần Hứa Trạch?"

"Đúng, nhìn giống như đầu gỗ chỉ biết học, quả nhiên."

"..."

Đối với người chú ý thì tin tức luôn rất nhanh, không biết là ai bắt đầu trước, Chu Yểu đã trở thành đề tài nói chuyện của cả đám.

Đặng Giai Ngữ nhướng mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, khinh thường nói: "Cũng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, đứng nhất lớp thì sao chứ."Nói thì nói như vậy nhưng trong lời nói của cô ta vẫn phảng phất có vị chua.

Đặng Giai Ngữ không thèm để ý đến chuyện thành tích, nhưng Trần Hứa Trạch lại là một thiên tài, không thấy chăm chỉ học tập nhưng vẫn thường xuyên có tên trên bảng vàng, còn thường xuyên là ba vị trí đầu tiên.

Vừa nghĩ đến chuyện Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đều học giỏi, giống như hai người họ mới là người cùng thế giới, hai bên có những chuyện giấu kín mà những người đứng cuối như cô ta không thể với tới được, trong lòng Đặng Giai Ngữ nghĩ sao cũng cảm thấy không thoải mái.

Nữ sinh bên cạnh không biết nhìn sắc mặt, không nhìn ra Đặng Giai Ngữ đã khó chịu, còn nói tiếp: "Nghe nói Chu Yểu ở trường cũ vẫn luôn đứng nhất, với thành tích kia thì đến trường học chúng ta vẫn có thể xếp số một."

"Ai nói?" Một người khác nói tiếp: "Không phải khối chúng ta vẫn có người kia sao, cái con nhỏ vẫn luôn đứng thứ nhất ấy, con nhỏ đó cũng rất lợi hại. Nếu trường học cử đi tham gia thi gì đó, hai con nhỏ đó, ai hơn ai thua còn chưa biết đâu."

Năm nay dã tâm của Thất Trung rất lớn, học sinh đứng thứ nhất trên bảng vàng gần đây được trường học cử đi tham gia một cuộc thi, trong trường học ai cũng nghe nói, nếu nữ sinh đó có thể giành được giải thưởng này thì có thể trực tiếp được tuyển vào trường đại học mong muốn.

Còn có Trần Hứa Trạch, giấy tuyển thẳng đã tới tay, thi hay không thi đều do cậu ta lựa chọn.

Giờ lại có thêm Chu Yểu.

Nghe nói mấy trường học trong thành phố này, so sánh với Thất Trung, có sức cạnh tranh lớn nhất chính là Ngũ Trung, trường mà Chu Yểu từng học.

Trường học tuyển cô ta vào, xem ra năm nay có trọng lượng hơn, có thể hy vọng lần thi đại học này sẽ có một thủ khoa.

Mấy nữ sinh líu ríu thảo luận Chu Yểu và nữ sinh đứng thứ nhất ai lợi hại hơn, Đặng Giai Ngữ càng nghe càng phiền, khó chịu chửi mắng: "Các cậu xong chưa? Ai lợi hại hơn quan tâm làm gì, đều là cái loại người khiến ta ghét bỏ, nhốn nháo gì mà nhốn nháo!"

"..." Cả đám hậm hực ngậm miệng, không còn dám trò chuyện.

Một nữ sinh giật tay áo Đặng Giai Ngữ, cẩn thận nói: "Giai Ngữ, chuyện đó... hình như trưa nay bọn Trần Hứa Trạch sẽ đến căng tin trường học ăn cơm..."

Mắt Đặng Giai Ngữ sáng lên: "Sao cậu biết?"

"Mình đi ngang qua lớp mấy người họ, nghe đám Giang Gia Thụ nói chuyện phiếm."

Đặng Giai Ngữ nở nụ cười: "Vậy trưa nay chúng ta cũng tới căng tin!"

...

Mấy người Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ ngồi bên phải khu nhà ăn, hàng thứ sáu, cạnh chiếc bàn dựa vào tường. Đặng Giai Ngữ vốn đã có dụng ý, vừa vào căng tin thì con mắt đã liếc sang bên kia.

Lấy đồ ăn xong, người ta vừa buông khay xuống, cô ta đã bưng một chồng thức ăn đứng dậy đi qua.

"Trần Hứa Trạch…"

Giọng cô ta ngọt ngào theo bản năng, Đặng Giai Ngữ không khống chế được nụ cười nơi khóe môi, đặt thức ăn trước mặt cậu: "Cậu nếm thử cái này đi, ngon lắm."

Trần Hứa Trạch không ngẩng đầu, ăn cơm trong khay của mình.

Giang Gia Thụ thì lại ngẩng đầu nhìn Đặng Giai Ngữ, âm thầm trợn trắng mắt, cũng làm bộ không nghe thấy cô ta nói chuyện, vùi đầu ăn cơm.

Cả đám không ai tiếp lời, Đặng Giai Ngữ đứng đấy vô cùng xấu hổ, bình thường làm gì phải chịu nhục thế này, cô ta không vui cao hứng, không vui đưa tay cầm lấy tay áo cậu: "Trần..."

Còn chưa đụng đến góc áo của cậu, cậu đã né tay đi.

Trong phòng ăn, không ít người phát giác được động tĩnh bên này, đã sớm nghe được "uy danh" của Đặng Giai Ngữ nên không dám thể hiện vẻ mặt xem náo nhiệt, chỉ lặng lẽ dò xét.

Mặt Đặng Giai Ngữ nóng lên, trừng mắt với Trần Hứa Trạch, tức giận đến mức đỏ lên: "Cậu cần phải như vậy sao, Trần Hứa Trạch, cậu..."

"Không có việc gì thì đi đi, đừng cản trở chúng tôi ăn cơm." Trần Hứa Trạch vẫn không nhìn cô ta, đảo mắt qua đồ ăn cô ta mang đến, lạnh nhạt nói: "Đồ bỏ đi này cũng mang đi đi, hoặc là ném vào thùng rác."

Đặng Giai Ngữ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, căm hận phất tay, giận dữ bưng đồ ăn về lại chỗ mình.

Trần Hứa Trạch thế này với cô ta đã không phải lần một lần hai, bây giờ lại càng thêm nghiêm trọng. Đặng Giai Ngữ còn cho là mình suýt chút nữa hôn được Trần Hứa Trạch, quan hệ có thể "cải thiện" hơn.

Giang Gia Thụ im lặng chửi thầm, cho cô ta một ánh mắt cười nhạo. Tâm tình Giang Gia Thụ rất tốt, gắp một miếng xương sườn lên cắn một cái, chua ngọt khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu, cậu ấy để miếng thịt đó sang một bên, thuận tay gắp những miếng xương sườn còn lại cho Trần Hứa Trạch.

"Em gái nó, vậy mà lại là sườn chua ngọt! Mình không ăn món này, cậu ăn đi."

Trần Hứa Trạch vẫn nhìn đồ ăn trong khay mình, đầu cũng không ngẩng đã nói lại, giọng hờ hững: "Mình không ăn đồ người khác đã chạm vào."

"..."

Giang Gia Thụ bất đắc dĩ: "Suýt chút nữa quên mất cậu là cái loại ưa sạch sẽ. Được rồi." Cậu ấy lắc đầu, đưa sườn rán chua ngọt cho nam sinh trước mặt.

Chu Yểu khoan thai tới chậm, Giang Gia Thụ vừa thấy bóng dáng cô xuất hiện ở cửa phòng ăn thì lập tức giơ tay lên vẫy vẫy. Chu Yểu thấy thế thì bước nhanh đến.

Cô ngồi xuống bên cạnh Trần Hứa Trạch, Giang Gia Thụ đẩy một phần ăn nguyên xi chưa ai động đến đến trước mặt cô: "Đã lấy giúp cậu rồi."

"Cám ơn." Chu Yểu nhấc đũa lên, Giang Gia Thụ vừa ăn vừa nói đùa: "Này Chu Yểu, cậu đến muộn, không thấy được trò hay lúc nãy. Vừa mới có người đưa đồ ăn cho Hứa Trạch, chính là cái nữ sinh theo đuổi Hứa Trạch một cách mạnh bạo ấy, bị Hứa Trạch thờ ơ hù chết!"

Chu Yểu từ từ quay đầu nhìn về phía Trần Hứa Trạch.

Động tác gắp thức ăn của Trần Hứa Trạch dường như hơi dừng lại một chút, cậu lạnh nhạt nói: "Không phải đưa cho mình, là đưa cho Giang Gia Thụ."

Giang Gia Thụ “hả” một tiếng, trố mắt, "Hứa Trạch cậu..." sao có thể mở mắt nói dối như thế?

Còn chưa nói xong thì đôi mắt đã chạm đến ánh nhìn u ám của Trần Hứa Trạch, Giang Gia Thụ sững sờ, vô ý thức ngậm miệng.

Bỏ qua thời cơ, phản ứng Giang Gia Thụ tương đương với việc ngầm thừa nhận, chủ đề này đi qua, không ai nhắc đến nữa.

Giang Gia Thụ ngẫm nghĩ… cũng đúng, Đặng Giai Ngữ khiến Trần Hứa Trạch phát bực như vậy. Nhắc đến cô ta, Trần Hứa Trạch chắc sẽ không vui nổi, thảo nào lại tích cực muốn phủi sạch quan hệ với cô ta như vậy.

Giang Gia Thụ rất tán thành, không thèm để ý đến việc tự mình lại nhận cái "danh" này, tiếp tục ăn cơm.

Ăn vài miếng, Chu Yểu đứng dậy: "Mình qua bên kia mua giấy ăn."

Không lâu sau cô đã trở về, hai nam sinh đúng lúc muốn lau tay, Chu Yểu đưa hai tờ cho hai người đó.

Cô lau sạch sẽ mỡ dính trên trên tay, cầm đũa tiếp tục ăn. Cô không thích ăn thịt gà, món gà xào cắt lát kia vẫn chưa chạm đến, cô gắp một miếng ăn, vẫn không ăn được.

Cô nhìn, cảm giác để lại thì rất lãng phí, thế là Chu Yểu dứt khoát đưa gà cho Trần Hứa Trạch.

"Cậu ăn đi."

"Chu Yểu, cậu ấy..."

"Hả?" Chu Yểu ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt không dính chút bụi bặm, biểu cảm trên mặt cũng tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn.

Giang Gia Thụ muốn nói, Trần Hứa Trạch không ăn đồ người khác đã chạm vào thì lại thấy Trần Hứa Trạch vươn đũa, gắp miếng thịt gà kia, từ từ bắt đầu ăn.

"Sao thế?" Chu Yểu còn đang chờ Giang Gia Thụ nói tiếp. Giang Gia Thụ thì lại ngạc nhiên, không nói nổi một câu.

Trước kia, mỗi lần gặp mặt Chu Yểu thì đều là đi đánh bowling hoặc đi hát, Trần Hứa Trạch mang cô đi theo, nhưng cô chưa từng cùng cả đám ăn cơm. Đây là lần đầu tiên Giang Gia Thụ thấy hình thức ăn uống của Chu Yểu và Trần Hứa Trạch.

Cho đến khi ăn cơm trưa xong, rời khỏi nhà ăn, Giang Gia Thụ vẫn cảm thấy khó hiểu.

Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đang nói chuyện, đi ở phía trước khoảng ba bước.

Giang Gia Thụ nhìn hai người họ, dùng cùi chỏ thúc vào người nam sinh bên cạnh: "Cậu có cảm giác được Hứa Trạch có hơi kỳ lạ không?"

"Hả? Kỳ lạ chỗ nào?"

"Mình vừa đưa sườn chua ngọt cho cậu ấy, cậu ấy không ăn!"

"Đây không phải rất bình thường sao, cậu ấy không ăn đồ người khác đã chạm vào, cậu cũng đâu phải không biết."

"Nhưng mà Chu Yểu gắp gà xào cho cậu ấy, cậu ấy lại ăn!"

Nam sinh bên cạnh im lặng mấy giây, trên mặt hiện đủ biểu cảm trầm lắng, rồi đột nhiên đột nhiên thông suốt: "Vậy đã nói rõ là món gà xào rất ngon!"

Giang Gia Thụ: "..."

Đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình, Giang Gia Thụ tăng nhanh bước chân.

Không muốn nói chuyện với thằng ngốc!

...

Đặng Giai Ngữ nhìn cả đám Trần Hứa Trạch rời đi, đồ ăn trong khay trước mặt dường như là không nhúc nhích, cô ta tức giận đến mức gương mặt có hơi vặn vẹo.

Nữ sinh bên cạnh cũng nhìn về phía cửa, nhưng lại khác Đặng Giai Ngữ, hình như là đang suy nghĩ, nhưng không biết là đang nghĩ gì.

Nữ sinh đó nhíu mày, đột nhiên nói: "Mình cảm thấy Chu Yểu kia rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."

Đặng Giai Ngữ không để tâm đến lời của cô ấy, rất lâu sau mới nói: "Quen thì quen, với cái vẻ ngoài tầm thường kia của cô ta, đầy đường! Ai mà không thấy quen mắt!"

Mấy người khác không dám nói tiếp.

Nói một cách công bằng, bề ngoài của Chu Yểu rất xinh đẹp, một đôi mắt to giống như nai con, long lanh đầy nước, lúc không nói gì chỉ nhìn người ta cũng không hiểu sao lại khiến người ta thích thú. Da dẻ lại trắng trẻo, khuôn mặt trắng mịn màng, ngay cả cổ cũng trắng, tinh tế, đường cong rất đẹp đẽ. Nhưng nếu nói những lời này trước mặt Đặng Giai Ngữ, vậy thì sẽ không có quả ngon để ăn. Có ai dám nói?

Một trong đám nữ sinh đó đột nhiên vỗ bàn, ngón tay cũng đỏ lên, chỉ nghe cũng đã thấy đau.

"Mình nhớ ra rồi! Mình nhớ Chu Yểu là ai rồi!"

Đặng Giai Ngữ vốn đang nổi nóng, quay đầu liếc cô ta một cái, nổi giận: "Có bệnh à? Nhớ cái gì mà nhớ, cô ta là thần tiên hay là yêu tinh mà kích động như vậy?!"

"Thật mà! Mình nhớ ra rồi, lúc học tiểu học mình đã gặp cô ta!"

"Gặp thì gặp, ồn ào làm cái gì!"

"Đó là buổi đi chơi xuân, trường học của bọn mình với trường tiểu học của cô ta tổ chức cùng một công viên, lúc đó cô ta và Trần Hứa Trạch cũng là bạn học, hình như còn cùng lớp!"

Đặng Giai Ngữ cố nén tức giận: "Cho nên?"

Nữ sinh đó nắm tay Đặng Giai Ngữ tay, trừng mắt, trong mắt khó nén được sự kích động: "Không phải chứ! Giai Ngữ, cậu không biết đâu, Chu Yểu này, khi đó bị..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.