Thập Thất Thiếp

Chương 17: Lần đầu giao phong



Trong phòng, trên bàn to bày đầy thức ăn có đầy đủ sắc hương vị, nhìn vô cùng ngon miệng. Thập Thất thấy thế, đáy mắt nổi lên ý cười, vẫn là có người nhà cảm giác thật tốt. Mấy hôm nay ở Thụy vương phủ, nàng nửa điểm ăn ngon cũng không có, với lại ngày ngày đều bận tâm lo nghĩ, hàng đêm tính kế, làm cho nàng cực kỳ tiều tụy, bộ dáng không khác ma là mấy….

Vì không muốn phụ thành quả mà cha mẹ tốn công chuẩn bị, Thập Thất liền ngồi xuống, lập tức vùi đầu vào ăn.

Nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, mà nàng không hề phát hiện.

Nhưng Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi ở cạnh bên thấy mà tan nát cõi lòng, con ngoan của bọn họ đã chịu khổ a!

“Thập Thất ăn từ từ, nếu ăn không đủ, nói nhà bếp làm thêm.” Mộ Dung Phong không đành lòng nhìn ‘hình dạng’ của Thập Thất, xoay mặt sang chỗ khác, giọng nói mang theo nức nở.

Lý Uyển Nhi vỗ vỗ lưng Thập Thất, hốc mắt phiếm hồng, ôn hòa nói: “Thập Thất, đừng nóng vội, chậm một chút!”

Thập Thất gật đầu, mùi vị này thật là ngon a! Nàng quyết định rồi, dù cho sau này thiên hạ biến thiên, nàng cũng phải tận hết khả năng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào quắp đầu bếp trong phủ theo cùng, thỏa mãn vị giác của nàng…

Nhị phu nhân và Tam phu nhân trông coi ở cạnh bên thấy thế, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tâm tình vô cùng hả hê, quả nhiên ông trời có mắt a! Con của tiện nhân thì vẫn là tiện nhân, gả đến vương phủ cũng không thể hưởng thụ nửa khắc hạnh phúc, còn rơi vào hoàn cảnh bị người cười nhạo như hôm nay.

Thập Thất cũng chưa từng nghĩ tới, việc nàng không cô phụ hảo ý của cha mẹ, thế nhưng lọt vào mắt người khác, lại thành bi thảm đáng thương, bi bi thiết thiết như thế…

Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi thầm hạ quyết định, sau này mặc kệ trả giá thảm thống cỡ nào cũng phải làm cho Thập Thất hạnh phúc!

Về phần cơn bão táp sắp đến, cứ để bọn họ gánh vác…

Sau khi dùng xong bữa trưa, Mộ Dung Phong bảo Nhị phu nhân và Tam phu nhân lui ra, lúc đầu Nhị phu nhân và Tam phu nhân miễn cưỡng vui cười, không muốn rời khỏi, bất đắc dĩ thấy Mộ Dung Phong trầm mặt, khiển trách một tiếng, hai người mới lui ra.

Hai người rời khỏi, sau khi đi ra khỏi phòng, trong lòng đều tự đánh mưu ma chước quỷ, muốn chà đạp các nàng dưới chân sao? Tuyệt đối không có khả năng!

Trong phòng, một nhà ba người, đột nhiên im lặng không biết nói gì!

Thập Thất bình tĩnh tao nhã dùng khăn lụa lau khóe miệng, đối lập mãnh liệt với dáng vẻ chết đói chết khát vừa rồi, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không để ý, nhìn cha mẹ xa cách, đại não Thập Thất thần tốc chuyển động.

Năm năm trước hai người giận dỗi, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu? Căn cứ vào sự hiểu biết trong ký ức còn sót lại của Mộ Dung Thập Thất trước kia đối với Mộ Dung Phong, thì ông tuyệt đối không phải là một người không có lòng độ lượng, người không tuân thủ uy tín, bao nhiêu năm đều trôi qua, ông cũng không hề nạp thiếp, vì sao năm năm trước sau khi đột nhiên cùng Lý Uyển Nhi tranh cãi một trận ầm ĩ, lại bắt đầu lạnh nhạt với bà? Hơn nữa còn nạp thiếp?

Đồng mâu thâm sâu híp lại, ánh sáng nhấp nháy lưu động, bỗng nhiên Thập Thất như bị kiềm hãm, hào quang bị lãnh ý rét thấu xương che giấu. Chẳng lẽ có liên quan đến Hiên Viên Mặc?

Hiên Viên Mặc…

Mộ Dung Phong lướt mắt thấy nét mặt tuyệt mỹ của Lý Uyển Nhi tiều tụy, trong lòng không nỡ, lập tức không nhìn nữa. Lý Uyển Nhi dường như đã nhận ra tầm mắt Mộ Dung Phong nhìn qua bà, lập tức nhìn sang, lại nhìn thấy sườn mặt lạnh như băng của Mộ Dung Phong, liền thương tâm cúi đầu.

“Cha, ai nha, xem trí nhớ của nữ nhi này, thế nhưng đã quên chúc mừng cha lên chức.” Thập Thất thu hồi ánh sáng lạnh trong mắt, cười nhìn Mộ Dung Phong nói.

Nghe vậy, nét mặt Mộ Dung Phong cũng không có gì là vui vẻ, trái lại còn có thêm vài phần ưu sầu, chỉ là ông che giấu rất tốt, sau đó cười hòa ái: “Nguyện vọng lớn nhất của cha chính là thấy con hạnh phúc và an toàn mà sống.” Còn có Uyển Nhi nữa.

Đáp phi sở vấn*! Thập Thất khẽ nhíu mày… an toàn… (*hỏi một đằng, trả lời một nẻo)

Lý Uyển Nhi nhu thuận ngồi ở một bên, không nói điều gì. Thấy một màn trước mặt, dường như bà lại quay về năm năm trước, nếu năm năm trước, bà không làm ông tức giận thì tốt rồi…

Vài cái ý niệm trong đầu lăn lộn vài vòng, Thập Thất quyết định tìm thời cơ thích hợp, hơn nữa điều tra rõ có phải như nàng đoán hay không rồi mới suy nghĩ biện pháp giải quyết. Nàng cười gật đầu, đưa tay đem tay Mộ Dung Phong đặt lên tay Lý Uyển Nhi, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Chỉ cần cha và mẹ không xa cách nữa, thì đó chính là chuyện mà Thập Thất hạnh phúc nhất.”

Mộ Dung Phong động dung, Lý Uyển Nhi rơi lệ, Thập Thất thực sự hiểu chuyện rồi!

Nhưng…

Mộ Dung Phong đột nhiên rút tay về, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên đứng lên, nói: “Cha công vụ bộn bề, không thể ngồi lâu với Thập Thất.” Dứt lời, giống như nán lại một khắc sẽ lấy mạng của ông, chạy mau ra ngoài.

Lý Uyển Nhi sau khi nghe được tiếng đóng cửa, một cỗ lãnh ý dưới đáy lòng lan tỏa, dần dần cắn nuốt hết thảy lý trí của bà, cuối cùng trước mặt nữ nhi khóc nấc lên.

Hai hàng mi của Thập Thất chau lại càng sâu, gắt gao nhìn cánh cửa, lãnh ý trong mắt càng sâu.

Tiếng khóc của Lý Uyển Nhi làm cho nàng bừng tỉnh, nàng lập tức trấn an: “Mẹ, đừng thương tâm, cha nhất định là có nỗi khổ, cho nên mới đối với mẹ lạnh nhạt như thế. Tin tưởng Thập Thất, cha thật tâm yêu mẹ.”

Lý Uyển Nhi đang khóc rống thương tâm nên nói cái gì bà cũng nghe không lọt, tựa như chỉ có khóc mới có thể phóng thích toàn bộ chua xót trong lòng.



Ngày hôm sau

Mặt trời lên cao, Thập Thất vô cùng sảng khoái, bèn cùng với Cẩm Sắc, đi dạo Mộ Dung phủ.

Hôm qua, dưới sự khuyên bảo của Thập Thất, cuối cùng Lý Uyển Nhi cũng tươi cười trở về phòng. Chỉ là, buổi tối lại truyền đến tin Mộ Dung Phong qua đêm tại phòng Tam phu nhân, Thập Thất có thể đoán được, Lý Uyển Nhi sau khi biết được nhất định sẽ rất đau lòng.

Thập Thất ban đầu nói bóng nói gió, tìm kiếm manh mối, để giúp nàng phân tích, đáng tiếc, nàng cố ý vô tình hỏi thăm, trong phủ, kể cả Cẩm Sắc cũng không biết nguyên nhân, Thập Thất chỉ đành buông tha.

Trên đường nhỏ uốn lượn quanh co, thoang thoảng hương hoa sơn trà, Lý Uyển Nhi tính tình dịu dàng, yêu thích loại trà này, cho nên trong hoa viên Mộ Dung phủ, chỉ có hoa sơn trà.

“Hoa sơn trà chết tiệt! Thơm cái quái gì chứ, đều là tại cái ả tiện nữ kia, nếu không phải ả, trong hoa viên này nhất định có hoa mẫu đơn và uất kim hương mà ta yêu thích.” Phía trước cách đó không xa, truyền đến tiếng chửi mắng, dường như là tiếng của Tam phu nhân.

“Đã năm năm, lão gia cũng không vào phòng của ả, mỗi đêm đều ở phòng của hai người chúng ta, ta tin tưởng không bao lâu nữa, lão gia chắc chắn sẽ hưu ả.” Càng đến gần, Thập Thất và Cẩm Sắc đều đồng thời xác định đây là tiếng của Nhị phu nhân.

Mặt Cẩm Sắc lộ vẻ giận dữ, đang dợm bước tiến lên mắng to, thì bị Thập Thất chặn lại, Thập Thất lắc đầu ra hiệu với Cẩm Sắc, nàng làm việc tuyệt không lỗ mãng, cho nên, việc thương người hại mình, nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Do đó, nàng chỉ có thể đả thương người mà lợi mình.

Thập Thất tao nhã thướt tha đi về phía trước, nàng ngược lại muốn nhìn xem hai nữ nhân này có bao nhiêu thâm độc, mà dám vọng tưởng địa vị của mẫu thân.

Hai người đằng trước nói chuyện vui vẻ hồn nhiên không hề phát giác phía sau có người đến gần.

“Còn có nữ nhi của tiện nhân, bị người đùa bỡn chà đạp, thế nhưng còn có mặt mũi hồi phủ, càng đáng giận chính là, lão gia ấy vậy mà lại xem nó như trân bảo!”

“Đều là trách hai cái bụng của chúng ta không biết phấn đấu, đến bây giờ cũng không có năng lực vì lão gia sinh một đứa con.”

Hai người đang nói cao hứng, chợt nghe một tiếng nói băng lãnh thâm trầm từ phía sau truyền đến: “Nhị vị thật là nhàn hạ thoải mái, thế nhưng ở đây ngâm thơ đối nghịch. Lại còn thành tâm nói lên cảm nghĩ về ta và mẫu thân. Thập Thất thật không biết nên làm gì hồi báo ân đức của nhị vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.