Thập Thất Thiếp

Chương 44: Rốt cuộc hắn là ai



Nam tử xa lạ xuất hiện, lập tức thu hút tầm mắt của mọi người.

Đám người cùng nhau hướng về phía phát ra tiếng nói.

Bèn thấy, nét mặt của nam tử bênh vực kẻ yếu kia nở nụ cười khinh thường, ngồi vào vị trí vừa rồi của Thập Thất. Sau đó, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua vài vị đương sự, hồi lâu không hề lên tiếng.

Thập Thất nâng mi, nhìn nam tử ngồi ở vị trí của nàng, sắc mặt trầm vài phần. Nàng xác định bất luận là Mộ Dung Thập Thất trước đây, hay là nàng bây giờ, cũng không quen biết hắn. Nếu đã không có giao thiệp, vậy vì sao hắn lại thay nàng nói chuyện?

Sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên âm trầm, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Dám đến quản chuyện của hắn!

Lăng Thanh lập tức dời kiếm, chĩa ngay vào nam tử, “Xen vào việc của người khác!”

Trong nháy mắt, trong đôi mắt sóng nước liễm diễm chứa đầy nhu tình của nam tử nổi lên sát khí nồng đậm, chỉ thấy hắn khẽ hất tay áo bào màu đen, một luồng sát khí cường liệt dấy lên, mọi người kinh hãi.

Lăng Thanh vênh váo hung hăng bị hất văng ra ngoài mấy thước! Một tràng kinh hô kinh thiên động địa cùng lúc vang lên.

“A! Đau quá! Cả người ta đau quá! Cảm giác như có mấy vạn con kiến gặm cắn da thịt ta! A…” Lăng Thanh co rút người vào trong góc, nhịn không được đau đớn lăn lộn lên.

Hiên Viên Ninh quan sát cuộc chiến, bèn quét tầm mắt sắc bén quét về phía nam tử, người kia là ai? Sao lại có nội lực thâm hậu đến thế? Hơn nữa… xem phản ứng của Lăng Thanh, nhất định là đã trúng độc! Nghĩ đến đó, Hiên Viên Ninh bèn đứng dậy đi về phía Lăng Thanh đang nằm co mình trong góc, “Thanh nhi!” Hiên Viên Ninh lơ đãng cầm lấy cổ tay Lăng Thanh, sắc mặt đột biến, hắn không thể tin nhìn về phía nam tử, hắn là…

Hai người Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ đều rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời dùng vũ khí chỉ vào nam tử, “Ngươi đã làm gì với Thanh nhi?!”

Nam tử tuyệt mị động lòng người cười cười, rũ mắt, chậc chậc nở nụ cười hai tiếng sau đó mới mở miệng nói: “Chưa có ai dám cầm vũ khí chĩa vào người ta, không, hẳn là phải nói như vầy, kẻ dùng vũ khí chĩa vào người ta, không có một ai có thể sống.”

Khóe miệng Thập Thất giật giật, người này tính tình đường hoàng, nàng thích, đặc biệt thích. Nguyên nhân thích chính là, hắn vì nàng mà xuất đầu, đã làm giảm đi không ít phiền toái cho nàng, Thập Thất liếc mắt nhìn Lăng Thanh đang thống khổ vạn phần của, lòng nàng thầm hả hê, nàng đã nói, nàng thích xây dựng niềm vui sướng trên nỗi thống khổ của kẻ địch.

Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ thấy thái độ của nam tử như thế, ánh mắt liền âm u vài phần, nam tử trước mắt dám ra tay, đã nói lên thân phận của hắn không đơn giản.

Cho nên…

“Ngươi là ai?” Lăng Dạ trầm giọng hỏi.

Trong góc, Lăng Thanh vẫn không ngừng kêu thảm thiết. Hiên Viên Ninh lại đặt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lên người Thập Thất, rốt cuộc nàng là người như thế nào? Làm sao lại quen biết với nhân vật nguy hiểm như vậy?

Nam tử cười khẽ, “Các ngươi một người là Tứ Vương gia, một người là Minh Thụy vương, một người là danh dương thiên hạ Hạo Nguyệt công tử, một người là tiểu thư quý tộc, bốn người liên thủ ức hiếp một nữ tử yếu đuối ngây thơ, điềm đạm đáng yêu…..[chỗ này đã tỉnh lược bớt tám trăm tám mươi tám từ hình dung], khinh người quá đáng. Từ trước đến nay, ta không hề thích quan tâm đến chuyện của kẻ khác, thế nhưng, nhìn thấy một giai nhân nhường này, ta không muốn quản cũng không được.” Dứt lời, ném cho Thập Thất một đôi mắt đầy quyến rũ, quả nhiên là điên đảo chúng sinh, yêu nghiệt mê hoặc tâm trí.

Thập Thất không thèm đếm xỉa đến cái nhìn của hắn, đáy lòng thầm buồn bực, tình cảnh nàng bị người ức chiếp khi nãy thực sự khiến người khác thương xót như vậy sao? Nếu nàng nhớ không lầm, vừa rồi nàng không hề có chút nương tay giáng cho Lăng Dạ một cái bạt tay kia mà.

Những lời nam tử nói ra, làm cho sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ càng khó coi. Tình hình ban nãy, đích thật là bọn họ thiếu cân nhắc.

“Tứ Vương gia, cứu muội! Ca, cứu muội! Đau quá!” Lăng Thanh yêu kiều kêu cứu, nàng có làm sao cũng không ngờ đến, nàng chính là tiểu thư Lăng thị gia tộc, mà còn có người dám ra tay với nàng!

Cẩm Sắc trông thấy tình thế bỗng chốc thay đổi, bèn tiến lên hai bước, thì thầm bên tai Thập Thất: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”

Thập Thất nhún vai, nàng không biết, tiếp tục xem trò hay.

Sát khí xoay mình tăng vọt, hàn khí bức người.

Đám người vây xem, sợ bị liên lụy, liền lập tức biến mất như cơn gió.

“Nói mau, ngươi đã làm gì Thanh nhi!” Kiếm phong của Lăng Dạ nhắm ngay yết hầu nam tử, lạnh giọng hỏi.

Độc Cô Ngạo Thiên lại hướng tầm mắt hung ngoan độc ác vào người Thập Thất, trường kiếm sắc bén đặt ngang cổ Thập Thất.

Thập Thất hoàn toàn không ngờ tới Độc Cô Ngạo Thiên sẽ xuống tay với nàng! Chỉ là, nhìn trường kiếm hàn quang bắn ra bốn phía kia, Thập Thất không hề nháy mắt, tâm không nhảy loạn, mà chỉ cong môi cười lạnh.

“Nói mau! Nếu không ta giết nàng!” Độc Cô Ngạo Thiên uy hiếp nói.

Cẩm Sắc kinh hô: “Tiểu thư!”

“Chậc chậc, đã nói nàng là một nữ lưu yếu đuối, mà ngươi còn nhẫn tâm hạ thủ với nàng. Thân là nam nhân, ta thật cảm thấy hổ thẹn thay các ngươi!”. Nam tử lắc đầu cười nói, “Song…” Nam tử chuyển ngữ điệu, khẩu khí thấm lạnh tiến vào tận phổi, sát khí băng hàn nhộn nhạo trong tim đám người, “Vậy thì, hòn ngọc quý trên tay Lăng thị gia tộc, trong nửa canh giờ, cả người sẽ thối rữa mà chết! Về phần các ngươi… ta đã nhắc nhở qua, chớ chĩa vũ khí chĩa vào ta, hậu quả không phải các ngươi có thể thừa nhận được!”

“Thụy Vương gia, mạng mỗi người đều đáng giá, không phải chỉ có mạng của ngài mới trân quý. Cho nên, đừng coi ta như cỏ dại, mà tùy ý giày xéo.” Thập Thất lạnh lùng nói. Không tới thời khắc đặc biệt, nàng sẽ không cùng bọn người Độc Cô Ngạo Thiên xé rách da mặt. Suy cho cùng, phía sau nàng còn có cha mẹ, nàng cần phải thận trọng. Nhưng mà, nàng không phải là quả hồng bẹp, mặc người cưỡi trên đầu tiểu tiện, còn phải trưng ra bộ mặt tươi cười hoan nghênh. Giữa cổ tay nàng có cất giấu thanh chủy thủ sắc bén không gì sánh được, chỉ cần Độc Cô Ngạo Thiên dám đả thương nàng, nàng tuyệt không do dự đâm thủng trái tim hắn.

Lăng Dạ nhanh chóng nhìn lướt qua Thập Thất, lại nhìn Lăng Thanh co mình trong góc, hạ quyết tâm, nói với nam tử: “Giao giải dược ra đây!” Xem tình hình của Thanh nhi, nhất định là trúng độc. Nhưng mà thấy nam tử biết rõ thân phận của cả đám bọn họ, mà còn dám ra tay, điều đó đã nói lên thân phận của hắn khẳng định là không tầm thường. Dù cho có là như thế, thì hắn cũng không thể tổn hại Thanh nhi!

“Quả khinh người quá đáng. Rõ ràng là các ngươi trêu chọc vị tiểu thư này trước, tiểu thư người ta đại nhân đại lượng không so đo với các ngươi, nhưng các ngươi lại càn quấy, làm càn không buông tha nàng. Chậc chậc, Phượng Thiên quốc sao lại có loại người như các ngươi chứ! Sỉ nhục, thật sự là sỉ nhục!” Nam tử khinh thường nói.

“Khốn kiếp!” Độc Cô Ngạo Thiên tức giận quát một tiếng, đẩy Thập Thất ra, chém một kiếm về phía nam tử.

Hiên Viên Ninh hô lớn: “Không được!”

Nam tử vung ống tay áo lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Thập Thất, trong chớp mắt đã biến thanh trường kiếm hàn quang bức người kia thành tro bụi!

Đúng vậy!

Chính là khó tin như thế!

“Tại sao có thể như vậy?” Độc Cô Ngạo Thiên khó có thể tin, võ công của hắn cao cường, ít có đối thủ, sao hôm nay chỉ trong một chiêu liền thua?!

Sắc mặt Lăng Dạ bỗng thay đổi, khuôn mặt ôn nhuận phủ kín băng sương, rốt cuộc hắn là ai?

Thập Thất thoát khỏi sự khống chế của Độc Cô Ngạo Thiên, quay thân lại, ánh mắt thâm trầm, lãnh liệt nhìn về phía nam tử, tiếng chuông cảnh giác trong lòng nàng vang lớn, hắn là ai?! Mục đích xuất hiện là gì? Giờ khắc này, nàng tuyệt đối không tin, hắn vì nàng mà rút đao tương trợ!

Đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng của Hiên Viên Ninh, lần đầu tiên xuất hiện vết rách, hắn cất chất giọng mềm nhẹ như tuyết, mang theo khí thế trầm thấp sát phạt, “Ngươi là Cổ Trì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.