Thập Thất Thiếp

Chương 45: Quỷ bí chi chủ



Cổ Trì…

Người này hành tung quỷ bí, tính tình quỷ dị, võ công xuất thần nhập hóa, không người có thể địch. Y thuật và võ công lại ngang nhau, số người cầu chữa trị rất nhiều, nhưng hắn lại rất ít cứu người.

Người ít có quyền thế có thể mơ hồ hiểu rõ, Cổ Trì cũng không phải là một thần y đơn giản, hắn có thân phận khiến người trong thiên hạ nghe thấy hoảng hồn mất vía. Cho nên mới làm cho người trong thiên hạ e ngại lại đồng thời tôn kính hắn. Đáng tiếc, thân phận của hắn như một võng mê, chỉ biết là hắn còn có một thân phận khác khiến người ta kính sợ. Rốt cuộc thân phận đấy là gì, không ai biết rõ. Và điều đó cũng khiến cho không có ai dám đối địch với hắn.

Thế nhưng, chỉ riêng với danh xưng thần y hàng đầu thôi cũng khiến cho người ta không thể xem nhẹ hắn!

Cũng khó trách, hắn không xem đám người Độc Cô Ngạo Thiên ra gì cả.

Hiên Viên Ninh nhìn Cổ Trì, thần sắc trong bỗng biến hóa trong chốc lát. Cổ Trì lúc này xuất hiện, có mục đích gì?

Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ sau khi nghe được tên của Cổ Trì, thần sắc đều trầm tĩnh. Bọn họ có thế nào cũng không ngờ được nam tử trước mặt lại là Cổ Trì!

Cổ Trì? Thập Thất mắt lạnh nhìn hắn. Người khiến đám người Hiên Viên Ninh nghe tiếng mà biến sắc, sẽ là một người như thế nào? Vốn tưởng rằng trong đầu Mộ Dung Thập Thất sẽ có ấn tượng, ai dè chỉ có một mảnh sương mù, cảnh tượng gì cũng không có.

Sắc mặt Lăng Dạ thanh lãnh nhìn Cổ Trì, lại liếc mắt nhìn Lăng Thanh, sau đó hắn trầm giọng nói: “Cho dù ngươi là Cổ Trì, cũng không thể tùy tiện đả thương người, huống hồ lại là người của Lăng thị gia tộc ta!”

“Cổ Trì, chúng ta và ngươi không oán không cừu, cho nên, đừng vì Mộ Dung Thập Thất mà tổn thương hòa khí của chúng ta, giao ra giải dược đi.” Ngữ khí Độc Cô Ngạo Thiên dịu đi, dáng vẻ lên mặt nạt người vừa rồi hoàn toàn biến mất, song, hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, suy cho cùng là bởi vì chỉ mới có một chiêu mà hắn đã thua vô cùng thảm hại.

Cường giả và cường giả, ai mạnh hơn, thì người đó có thể khiến người ta cúi đầu xưng thần!

Cổ Trì biết rõ đạo lý trong đó, trong đôi mắt hẹp dài nổi lên tầng tầng gợn sóng, giương mắt nhìn sang Thập Thất vẫn đề phòng hắn, cười nói: “Mộ Dung tiểu thư đáng yêu xinh đẹp hào phóng rộng lượng, dù sao cô mới là nhân vật chính. Ta biết cô như Bồ Tát ở Nam Sơn hòa thượng miếu, nên không đành lòng nhìn người chết trước mắt, vậy thì ta sẽ hào phóng giao ra giải dược. Dù sao, từ trước đến nay ta vẫn luôn là nam tử tuấn mỹ có tấm lòng từ bi.” Mộ Dung Thập Thất… là một nữ tử thú vị, hắn ngược lại có chút mong ngóng xem phản ứng của nàng sẽ thế nào.

Cổ Trì nói vài câu đã hoàn toàn vứt toàn bộ vấn đề cho Thập Thất. Trong vòng nhất chiêu, khiến cho mấy người khác đều dồn toàn lực chú ý lên người nàng, vẻ mặt người người như lang như hổ, ánh lửa bùm bùm pha lẫn sát khí bập bùng loe lóe. Khóe miệng Thập Thất run rẩy, nói nàng là Bồ Tát ở Nam Sơn hòa thượng miếu? Hừ. Hòa thượng miếu? Sao không nói ni cô miếu luôn đi?

Mà lúc này, Lăng Thanh tựa hồ không ổn lắm, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, thế nhưng nàng vẫn cắn răng không hề kêu đau ra tiếng, ánh mắt hung tợn ghim thẳng vào người Thập Thất và Cổ Trì hạ độc nàng, Hiên Viên Ninh sau khi nâng nàng đứng lên, giao cho hạ nhân bên cạnh, thì hắn liền đi tới phía đám người Thập Thất.

Thập Thất trầm mặc, cúi đầu nhìn như vô cùng khó xử. Kì thực, nàng đang cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó. Sự xuất hiện của Cổ Trì tuy rằng khiến sự việc xé to ra, thế nhưng cũng có một mặt có lợi, đó chính là thân phận của hắn. Có thể làm kinh trụ đám người Độc Cô Ngạo Thiên. Trong hoàn cảnh điện quang ánh lửa tung tóe này, điều đó sẽ làm bước đệm cho hành động sau này của nàng, và sau khi Thập Thất chỉnh lý tinh tường tất cả, nàng bèn cong môi cười, ngẩng đầu, nhìn sang Cổ Trì, đôi mắt trong suốt sáng ngời cũng nổi lên từng đợt sóng nhộn nhạo, “Cổ công tử có thể ví như Bồ Tát ở Bắc Sơn ni cô miếu, tâm địa thiện lương. Mà Thập Thất luôn luôn đối xử ôn hòa với mọi người. Nói đến đây, Thập Thất và băng nhóm của Thụy Vương gia thực sự có hiểu lầm, cho nên mới có cuộc tranh chấp hôm nay. Cổ công tử hiệp cốt nhân tâm, vẫn nên do Cổ công tử làm chủ.”

Ha ha ha ha! Cổ Trì cười thầm mấy tiếng, đã lâu rồi hắn không có vui vẻ thế này! Phượng Thiên quốc nhìn như yên ổn, e rằng sẽ bởi vì nàng mà có sự rung chuyển không thể đoán trước được! Tuy nhiên, ở nơi sâu trong đôi mắt liễm diễm sóng gợn ngưng kết thành hàn băng, một cuộc chiến tranh đoạt quyền lực sắp bắt đầu…

“Được rồi.”

Cổ Trì khẽ nhấc tay áo bào, một cây ngân châm phá không, đâm vào cơ thể Lăng Thanh.

“A!” Lăng Thanh cất tiếng đau hô, cái trán toát ra một tầng mồ hôi.

“Thật có lỗi, ra tay quá thô lỗ rồi” Cổ Trì cười nói.

Sắc mặt tái nhợt của Lăng Thanh dần dần chuyển tốt, đã bắt đầu có một tia huyết sắc.

Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ lúc này mới yên lòng. Song, việc này dù sao cũng để cho Cổ Trì chiếm ưu thế, nên bọn họ làm sao có thể đơn giản buông tha hắn! Bằng không, việc này một khi truyền ra, bọn họ còn có mặt mũi gì?

Nếu như muốn hạ uy phong của Cổ Trì, biện pháp duy nhất chính là quy lỗi từ đầu tới đuôi của chuyện này sang Mộ Dung Thập Thất!

Lăng Dạ không muốn gây thêm nhiều chuyện, dù sao dây dưa với người khác cũng là việc hắn không muốn làm nhất, vừa rồi hắn cảm thấy đối với Mộ Dung Thập Thất quả thật có chút không công bằng, cho nên hắn bèn đi xem tình trạng của Lăng Thanh, nếu độc đã giải, hắn cũng không muốn tiếp tục gây chuyện nữa.

Nhưng, Độc Cô Ngạo Thiên lại không nghĩ như vậy, thất bại vừa rồi là sỉ nhục khiến hắn không thể ngẩng đầu, hắn phải lấy lại tôn nghiêm đã mất!

Song, hắn chắc rằng sẽ không lấy lại được ưu việt gì từ trên người Cổ Trì, đã như vậy, hắn quyết định sẽ xuống tay từ người Mộ Dung Thập Thất!

Khi hắn hành động theo bản năng muốn xuống tay với Thập Thất thì Thập Thất đã sớm nhìn ra ý đồ của hắn, lúc này, nàng đã lặng yên không một tiếng động thong dong bướci đến trước mặt Cổ Trì.

Khuôn mặt nàng tươi cười như hoa vạch trần rõ rõ quan hệ: “Tuy rằng Thập Thất và Cổ công tử là bình thủy tương phùng, Cổ công tử có thể vì Thập Thất bênh vực kẻ yếu, thật sự là ngàn lời khó diễn tả, bất luận bày tỏ gì đều là khuôn sáo cũ, cho nên, Thập Thất, vẫn nên nói một câu trung tâm, cảm tạ.” Dứt lời, Thập Thất xoay người nhìn sang phía đám người Độc Cô Ngạo Thiên, tươi cười như hoa nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, đối với sự chửi rủa vừa rồi của các người, Thập Thất sẽ không ghi tạc trong lòng. Dẫu sao, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm, không phải sao?”

Đây là đánh đòn phủ đầu!

Thân thể cao ngất của Độc Cô Ngạo Thiên run run tựa như chiếc lá héo úa lắc lư trong gió.

Lăng Dạ cúi đầu, che giấu vẻ mặt xấu hổ.

Lăng Thanh cắn răng, thầm ghi tạc vũ nhục hôm nay dưới đáy lòng, sớm muộn sẽ có một ngày, nàng sẽ đòi lại!

Đôi mắt Hiên Viên Ninh thâm trầm xa xăm dịch chuyển khỏi người Thập Thất, rồi sau đó nói: “Đúng vậy, nếu đã như vậy, vậy thì, lấy dĩ hòa vi quí đi.” Dứt lời, hắn lại nói khẽ bên tai Độc Cô Ngạo Thiên: “Cổ Trì, cũng không phải là người có thể trêu chọc.” Nói cách khác, đối phó Mộ Dung Thập Thất, Cổ Trì sẽ làm như không thấy sao?

Hơn nữa… Hiên Viên Ninh rũ đôi mắt thâm u như hàn đàm, sự xuất hiện của Cổ Trì là điềm báo cho điều gì? Còn có Long Quy sắp đến Phượng Thiên quốc nữa…

Thân hình Độc Cô Ngạo Thiên run lên, rơi vào trầm mặc.

Thập Thất khom lưng hành lễ, “Thập Thất xin cáo lui.” Nói xong, nàng quay đầu nắm lấy Cẩm Sắc đã sớm ngốc ngây người, nhanh chân bỏ chạy. Nực cười, chuyển biến tốt thì tiếp thu, những việc khác thì cứ giao cho Bồ Tát ở am ni cô Bắc Sơn giải quyết đi!

Cổ Trì phóng khoáng đứng lên, chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp cao lớn, toàn thân khí phách lẫm liệt, khí thế hiện ra trong từng cử chỉ, nhìn bóng dáng Thập Thất bay nhanh rời khỏi, đôi lông mày rậm cao cao vung lên, nữ nhân này thật thú vị, quả thật rất thú vị.

“Nếu đều là hiểu lầm, ta không có hứng thú. Đi thôi.” Cổ Trì đầy phong độ phe phẩy phiến quạt không xương, ra lệnh cho hạ nhân đang cung kính chờ đợi bên cạnh.

Một đám hạ nhân mặt không chút thay đổi, kính cẩn đáp: “Vâng.”

Ngay lúc Cổ Trì đi đến đầu cầu thang, hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Hiên Viên Ninh, trong đôi mắt diễm quang bắn ra bốn phía kia bỗng xẹt qua một tia sát khí, “Đã quên mất chuyện quan trọng nhất, ta phải chúc mừng đại hôn của Tứ Vương gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.