“Nhạc Âm tỷ tỷ sao có thể nghĩ như vậy? Tháng này Vương gia
triệu tỷ tỷ thị tẩm ba lần, chúng tỷ muội khác đều thập phần hâm mộ đấy
thôi, đủ để nhìn ra Vương gia yêu thích tỷ tỷ biết bao nhiêu.” Thập Thất cười nói.
Lời này nói trúng tâm tư Nhạc Âm, đúng
vậy, trong đám đông thị thiếp, nàng có số ngày thị tẩm nhiều nhất, hơn
nữa còn thị tẩm vào ban đêm, và mỗi lần Vương gia đều đối với nàng cực
kỳ dịu dàng. Đuôi lông mày Nhạc Âm nhiễm ánh lên vẻ vui sướng: “Muội muội nói đùa, ngày sau muội muội sẽ có cơ hội được thị tẩm, đến lúc đó
muội muội nếu như được sủng ái nghìn vạn lần chớ quên tỷ tỷ đấy.”
“Muội muội tự mình hiểu lấy, chỉ
bằng dung mạo bình thường này của muội muội, không bằng một phần mười so với tỷ tỷ, làm sao có thể được Vương gia sủng ái chứ?” Thập Thất thở dài, cúi đầu, bộ dáng có vài phần buồn bã, có điều khóe môi lại tản ra lãnh ý.
Bờ môi Nhạc Âm cong lên tia đắc ý, coi như ngươi tự mình hiểu lấy, rồi dối trá an ủi: “Muội muội không nên bi quan như vậy, Vương gia nếu đã nạp muội muội vào phủ, nhất định sẽ sủng hạnh muội muội.”
Trên phố ai chẳng biết, Mộ Dung Thập Thất tiến vào vương phủ, chẳng qua chỉ là mua vui! Nhạc Âm nói như vậy, ý tứ hàm xúc trong đó chính là châm chọc.
Thập Thất cười lạnh, vẫn chưa trả lời,
Nhạc Âm này không ngốc, đây là cái bẫy để nàng nhảy vào, chỉ cần nàng
gật đầu, nhất định sẽ lọt vào hoàn cảnh so với roi đánh còn ác độc hơn.
Nghĩ thế, trên mặt nàng hiện lên một tia tuyệt vọng, thở dài một hơi
nói: “Nhiều ngày nay, muội muội đã hiểu rõ rất nhiều chuyện,
điều quan trọng chính là, nhận rõ bản thân, không nên mơ tưởng thứ không nên tưởng. Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội muội xin cáo
lui.”
Mà lúc Thập Thất gần ra khỏi cửa, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nói với Nhạc Âm: “Nghe nói hai vị tỷ tỷ Thải Hà và Chi Mộng đã nhiều ngày luôn đánh đàn
khiêu vũ ở trong đình nơi Vương gia thường xuyên xuất hiện, muội muội
nghĩ hai vị tỷ tỷ hẳn là chuẩn bị tiết mục để biểu diễn cho Vương gia
vào buổi yến hội chăng? Thật đáng tiếc, muội muội bất tài, cái gì cũng
không biết. Tỷ tỷ tài đức vẹn toàn, tiết mục tỷ chuẩn bị, nhất định xuất sắc tuyệt luân.” Dứt lời, Thập Thất xoay người rời đi.
Nhạc Âm cắn răng, thầm mắng một tiếng : hai ả tiện phụ!
Ngày hôm sau
“Tiểu thư, tiểu thư, việc lớn không tốt!” Cẩm Sắc kinh hoảng chạy vào phòng, thở hổn hển nói với Thập Thất.
Thập Thất đang phẩm trà, nhìn thấy Cẩm Sắc hoang mang rối loạn, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Đêm qua Thải Hà phu nhân và Chi
Mộng phu nhân dám cùng đầy tớ tư thông, sau đó bị Nhạc Âm phu nhân phát
hiện, bẩm báo Vương gia, kết quả là, Thải Hà phu nhân và Chi Mộng phu
nhân bị sung quân đến quân doanh! (làm quân kỹ đấy…đáng đáng..) Mà tên đầy tớ kia bị hình phạt treo cổ tại chỗ! Sao lại phát sinh loại
chuyện kinh thế hãi tục này chứ? Hai vị phu nhân vậy mà lá gan thật lớn! Nghe nói lúc bị Nhạc Âm phu nhân phát hiện, ba người đang quần ẩu
nhau!” Vẻ mặt Cẩm Sắc hoảng sợ, khi đó nàng nghe được tin ấy,
thì hai mắt choáng váng, hai nữ một nam, điều này… lần đầu tiên mới nghe đó nha!
Thập Thất khẽ cong môi, Nhạc Âm ra tay
thật nhanh! Còn rất độc, vốn định làm cho hai người kia chịu chút nỗi
khổ da thịt, không ngờ đến Nhạc Âm lại trảm thảo trừ căn.
Cẩm Sắc thấy Thập Thất không có kinh ngạc, không khỏi sửng sốt hỏi: “Tiểu thư, sao người một chút kinh ngạc cũng không có vậy?”
“Phải kiêng kỵ, từ hôm nay trở
đi, suy nghĩ trong lòng của em không thể biểu hiện lên trên mặt, cho dù
em có bao nhiêu kinh ngạc, cũng phải thể hiện bình thản. Càng là căm hận một người, lại càng phải thân mật.” Thấy Cẩm Sắc đơn thuần gần như ngu ngốc, hai mắt Thập Thất lãnh liệt, lạnh lùng nói.
Cẩm Sắc chưa bao giờ thấy qua tiểu thư
không giận mà uy, chỉ là lời nói lạnh như băng, lại khiến cho thân thể
nàng không ngừng run rẩy.
“Muốn sống, điều đầu tiên phải học đó là ngụy trang.” Thập Thất thấy bộ dáng Cẩm Sắc sợ hãi, thần sắc thu liễm lại, ngữ khí hòa hoãn nói.
Cẩm Sắc trừng lớn hai mắt, khó hiểu nhìn
Thập Thất, tiểu thư nói cái gì vậy? Sao nàng nghe mà không hiểu gì hết?
Hay là tiểu thư muốn nàng không được làm chính mình?
Khi Thập Thất nhắc tới hai chữ ngụy
trang, từ trong xương phát ra hơi thở băng lãnh thấu xương, lúc trước vì sinh tồn, chuyện thứ nhất nàng học được, đó là âm phụng dương vi, che
giấu tất cả tâm tư, ngụy trang thành kẻ hèn mọn…
Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, nhìn Thập Thất,
khóe mắt không tự giác ướt át, sao nàng cảm thấy tiểu thư rất cô đơn,
rất tuyệt vọng, khiến cho người ta đau lòng?
Hoàng cung Phượng Thiên Quốc
“Gần đây Tam đệ đã có động thái nhưng hai ngày nay lại không có hành động gì. Rốt cuộc hắn đang mưu tính chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Hạo âm u, lạnh giọng nói.
Độc Cô Ngạo Thiên đứng ở phía dưới, trong lãnh mâu cũng có điều khó hiểu, lắc đầu trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thần cũng không giải thích được. Song, điều duy nhất có
thể xác định chính là, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.” Hiên
Viên Mặc càng ngày càng khó đối phó, gần đây hắn âm thầm hành động,
không chỉ Hiên Viên Hạo tra không được, ngay cả hắn cũng tra không được.
“Ngày mai là yến hội mừng sinh nhật khanh, hắn nhất định xuất hiện. Đến lúc đó nhìn xem hắn lại có động tác gì.” Hiên Viên Hạo vô pháp che giấu ánh mắt tối tăm, Tam đệ thủy chung là
tâm bệnh của hắn, hắn luôn tìm mọi cách trừ bỏ, nhưng hắn ta vẫn tránh
thoát. Tam đệ, là kẻ còn giả dối âm ngoan còn hơn loài hồ ly. Nghĩ tới
đây, Hai mi Hiên Viên Hạo nhíu lại càng chặt.
Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, lòng thầm nghi hoặc, rốt cuộc Hiên Viên Mặc muốn làm gì? Trong lòng hắn bỗng có chút dự cảm xấu.