Thập Thất Thiếp

Chương 73-4: Hoàng tước ở phía sau (4)



“Tuy nhiên, mười ngày sau, trên núi Tây Sơn ở ngoài thành, cách ba năm đều có một lần tài tử giai nhân tụ hội. Thần y Cổ Trì sẽ xuất hiện ở đó, chỉ cần có thể tại tràng tụ hội này, đứng vị trí thứ nhất, là có thể yêu cầu thần y Cổ Trì miễn phí chữa trị. Cổ độc đối với hắn ta mà nói, tuyệt đối không phải loại độc không thể giải, Mẫu Đơn cảm thấy Lâu chủ có thể thử một lần.” Trên đường đến Mộ Dung phủ, Mẫu Đơn cũng đã nghĩ tới điểm ấy, vừa vặn tràng tụ hội lần này mười ngày sau sẽ diễn ra.

Nghe vậy, mắt Thập Thất lập tức sáng ngời, “Thần y? Có chắc chắn hắn có thể giải được cổ độc không?”

Mẫu Đơn gật đầu, “Vô luận cổ độc khó tới đâu đều không làm khó được hắn.”

“Tốt quá.” Ánh mắt Thập Thất liền xuất hiện tia hy vọng. Chỉ cần có một chút khả năng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mẫu đơn nói tiếp: “Mai Hoa tĩnh dưỡng thêm năm ngày nữa sẽ trở lại bên người Lâu chủ, đến lúc đó Lâu chủ có thể mang theo Mai Hoa đi đến đó.”

Thập Thất nhướng mày lên? Mai Hoa?

“Mai Hoa cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, Lâu chủ mang theo nàng, có thể giúp ích được cho Lâu chủ.” Mẫu Đơn thấy Thập Thất nghi hoặc, liền giải thích.

Thập Thất gật đầu, khóe miệng cong lên, Mai Hoa thoạt nhìn là một cô gái thanh tú, đúng là kiểu mẫu một tiểu cô nương, không thể ngờ được Mai Hoa không chỉ có võ công tốt, mà cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng đều tinh thông, trách không được nàng ấy có sự thâm trầm không hợp với độ tuổi.

Đêm nay không tệ, hi vọng mọi thứ có thể thuận lợi.

Đêm tối yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.

Đột nhiên, một trận gió to nổi lên.

Cửa sổ bị gió thổi mạnh nên phát ra từng tiếng ông ông.

Lăng phủ, trong phòng Lăng Thanh. Nàng nghe được tiếng vang, liền mở hai mắt mơ màng nhìn thoáng qua, thấy đó là tiếng gió, liền nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Mà lúc này, ở trong gió, có vài thân ảnh màu đen di chuyển.

Giấy trên cửa sổ, lặng yên bị xé rách, một luồng khói trắng thổi vào trong phòng.

Lăng Thanh vốn ngủ mơ màng nay lại dần dần ngủ say.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, bốn bóng đen khiêng một người tiến vào.

Một hắc y nam tử trong số đó nhìn Lăng Thanh đang mê man nằm trên giường, vươn tay, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, phòng ngừa nàng không hít vào mê dược mà tỉnh lại.

Sau đó dùng ánh mắt ý bảo ba người khác, đem nam tử đặt lên trên giường.

Hắc y nam tử cởi hết quần áo của nam tử hôn mê và Lăng Thanh, rồi sau đó đắp cái chăn lên người bọn họ.

Làm mọi thứ thỏa đáng xong, bốn người lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi phòng, sau đó canh chừng bốn phía quanh phòng Lăng Thanh khoảng nửa canh giờ, thấy không có tiếng động gì, liền rời đi.

Mà ngay khi bọn họ rời đi, có hai bóng đen xuất hiện trên nóc nhà.

“Bản thiếu chủ quả nhiên đoán không sai, quả nhiên, Hiên Viên Ninh từ hôn không thành, nhất định sẽ hạ độc thủ với Lăng Thanh.” Cổ Trì mặc y phục dạ hành* màu đen nhìn tình huống trong phòng Lăng Thanh, trong lòng cười lạnh nói. Hôm nay trở lại kinh thành, liền nghe nói, Hiên Viên Ninh vào cung muốn giải trừ hôn ước, hắn lập tức nghĩ tới, Hiên Viên Ninh muốn làm cái gì. (*: quần áo mặc đi đêm để ng khác không nhận ra mình)

Hắn lập tức tiến vào phòng Lăng Thanh, lệnh cho với hộ vệ ở phía sau: “Mang nam nhân này đi, đợi ngày mai hôn lễ của Hiên Viên Ninh đúng hạn cử hành xong, thì trả lại cho Hiên Viên Ninh.”

“Vâng!” Thị vệ nghe được lời phân phó lập tức khiêng nam tử hôn mê trên giường rời đi.

Cổ Trì cười lạnh, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không thành toàn cho Hiên Viên Ninh! Chỉ cần vị trí chính phi của hắn ta có người ngồi, thế thì, hắn ta muốn cùng Âm nhi ở cùng nhau cũng tuyệt đối không có khả năng!

Nam nhân có tâm tư thâm trầm quỷ bí như Hiên Viên Ninh, không thích hợp với Âm nhi đáng yêu đơn thuần.

Nếu Hiên Viên Ninh yêu Âm nhi đủ sâu đậm, vậy thì, hắn sẽ thành toàn cho bọn họ, chúc phúc cho bọn họ. Nhưng hiện tại không được, hắn còn chưa biết tâm tư của Âm nhi.

Nhìn thoáng qua Lăng Thanh đang ngủ say, hắn rất nhanh ra tay giải huyệt đạo cho nàng. Hôn lễ ngày mai, sẽ đúng giờ cử hành.

Hoàng cung Phượng Thiên quốc.

Hiên Viên Hạo đang xử lý quốc sự dưới ánh nến, Mai quý phi cố ý nấu canh bổ mang đến.

“Hoàng Thượng ngày đêm vất vả, nhất định phải chú ý thân thể, không thể quá mức vất vả, thần thiếp lo lắng cho thân thể của Hoàng Thượng, cố ý đến ngự phòng tự mình nấu bổ canh cho Hoàng Thượng.” Trên khuông mặt kiều diễm của Mai quý phi lộ vẻ mị hoặc tươi cười, cất chất giọng mềm mại. Nhất cử nhất động đều lộ vẻ khiêu khích.

Hiên Viên Hạo thập phần cảm động, nói: “Ái phi hầm canh, trẫm đương nhiên phải uống rồi.” Nhưng đối mặt với hành động cố ý vô tình khiêu khích của Mai quý phi, bụng dưới của Hiên Viên Hạo tràn đầy tà hỏa, nhưng nơi nào đó bất hạnh bị thương, chỉ có thể áp xuống.

Uống xong canh, Mai quý phi nghĩ Hiên Viên Hạo sẽ lưu nàng qua đêm, nhưng Hiên Viên Hạo lại không có ý này.

Rơi vào đường cùng, Mai quý phi chỉ có thể tìm chuyện nói: “Ngày mai là ngày đại hôn của Tứ Vương gia và Lăng tiểu thư, Hoàng Thượng còn phải đến đó, cho nên bây giờ Hoàng Thượng cũng nên đi nghỉ ngơi đi.” Ngụ ý chính là, nàng đã đưa đến cửa, hắn nên sủng hạnh nàng.

Hiên Viên Hạo làm sao có thể không biết ý của mỹ nhân, nhưng mà có nỗi khổ không thể nói a! “Quốc sự là quan trọng nhất, ái phi về cung trước đi, mấy ngày nữa trẫm sẽ đến chỗ của ái phi.”

Nghe đến câu cuối, Mai quý phi vui vẻ, lập tức gật đầu rời đi.

Lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với Hiên Viên Hạo: “Hai ngày trước Lăng tiểu thư còn tìm thần thiếp, nói là sợ Tứ Vương gia muốn từ hôn, xem ra nàng đã lo lắng quá nhiều.”

Đôi mắt Hiên Viên Hạo chợt lóe, lại lâm vào trầm tư, Tứ đệ quả thật có tới từ hôn, nhưng cũng không khăng khăng từ hôn. Trong lòng hắn luôn có một cảm giác khác thường, tựa hồ như có điều gì không đúng, nhưng hắn lại nghĩ không ra, cũng nói không nên lời.

Vô luận như thế nào, hôn lễ ngày mai vẫn đúng hạn cử hành.

Mai quý phi mang theo nụ cười tươi như nắng rời đi.

Hiên Viên Hạo quay mắt nhìn đống tấu chương cao hơn đầu, ngẩn người.

Tứ vương phủ

“Vương gia, nếu không có gì ngoài ý muốn, ám vệ Lăng phủ sẽ không phát hiện chúng ta.” Phi Kiếm trầm giọng nói.

Hiên Viên Ninh gật đầu, “Như thế thì tốt. Ngày mai hôn lễ đúng hạn cử hành, đợi khi đến giờ, mọi người thấy Lăng Thanh chưa tới, liền tuyên bố với mọi người, hủy bỏ hôn lễ!”

“Vâng, Vương gia.”

Gió mát thổi hiu hiu, ánh mặt trời sáng lạn.

Mộ Dung phủ.

“Cha mẹ đây là muốn đi đâu vậy?” Đồ ăn sáng được mang xuống, Thập Thất nhìn thấy Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi trở về phòng thay một thân quần áo đi ra, hỏi.

Lí Uyển Nhi cười thay Mộ Dung Phong trả lời: “Hôm nay là đại hôn của Tứ Vương gia, mẹ và cha con cùng đi tham gia hôn lễ.”

“Đại hôn của Tứ Vương gia?” Thập Thất mở to hai mắt nhìn. Thật không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, trong nháy mắt, đã tới ngày Hiên Viên Ninh thành thân.

Không phải là hắn không muốn lấy Lăng Thanh ư? Lúc trước còn muốn nàng vào phủ giúp hắn xử lý Lăng Thanh?

Trong đầu Thập Thất bỗng hiện ra cảnh tượng, trên buổi thịnh yến, mặt Hiên Viên Ninh mang theo ý cười ôn nhu, đưa ra điều kiện đó với nàng. Đối với hắn, nàng vẫn có cảm giác sương mù, thấy không rõ, đoán không ra, cực kỳ nguy hiểm.

Hơn nữa, không biết vì sao, bây giờ nhớ tới hắn, nàng tổng cảm thấy có chút cảm giác đặc thù nào đó.

Thấy nàng thất thần, Lí Uyển Nhi nở nụ cười, nói: “Có muốn đi xem cảnh tượng hôn lễ lớn của một Vương gia không? Tân nương tử là Lăng tiểu thư cũng là một tuyệt sắc giai nhân.”

Nghe vậy, Thập Thất hoàn hồn, lắc đầu: “Mẹ và cha đi đi, con sẽ không đi.” Loại cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nàng lười đi, huống hồ, bọn người Độc Cô Ngạo Thiên, Trình Tuyết Nhi, Liễu Nguyệt Phi, Hiên Viên Mặc sẽ đi, nàng đi tức là tự tìm phiền phức, tội gì đâu.

Lí Uyển Nhi và Mộ Dung Phong sửa sang lại quần áo, liền ngồi lên xe ngựa tiến đến Tứ vương phủ.

Mà Thập Thất, lâm vào trầm tư.

Tứ vương phủ

Người người không ngừng tiến vào vương phủ, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Trong tân phòng, Hiên Viên Ninh được hạ nhân hầu hạ mặc vào hỉ phục.

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.