Hôm nay có phần quá im lặng, còn hai canh giờ nữa, hôn lễ sẽ bắt đầu. Sự yên lặng quá mức này, đại biểu cho không hề yên lặng. Cảm giác của hắn luôn rất nhạy bén, khiến trong đôi mắt
híp lại của hắn, hiện lên một loại sát khí làm cho người ta sởn tóc gáy.
Chẳng nhẽ…
Hành động tối hôm qua bị người phá hoại?
Ngón tay thon dài trên bàn khẽ động.
Bờ môi cong lên, dường như hoàn toàn
không hề bận tâm. Nếu hành động tối hôm qua thất bại, thì kẻ ra tay ở
phía sau chỉ có thể là Cổ Trì! Chỉ có hắn ta mới có năng lực này! Bởi vì ám vệ của Lăng phủ võ công thượng thừa, rất ít có địch thủ.
Mà chỉ có ám vệ do hắn và Cổ Trì huấn luyện ra mới có thể làm được thần không biết quỷ không hay.
Cười khẽ, nụ cười vẫn ôn nhuận là thế, nhưng sâu trong đáy mắt, cũng đã dần dần hiện ra tia cương quyết.
…
Lăng phủ.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Lăng Thanh liền rời giường trang điểm, mũ phượng áo bào mỗi thứ đều là thượng phẩm.
Nàng đặc biệt căn dặn hạ nhân trang điểm
cho nàng thật xinh đẹp, nàng tin tưởng đêm động phòng hoa chúc tối nay,
khi Tứ Vương gia vén hỉ khăn của nàng lên, nhất định sẽ kinh diễm khi
thấy nàng. Ngày hôm qua ca ca và nàng đã nói chuyện rất lâu, ca ca bảo
nàng thu liễm tính tình, bằng không sẽ không được Tứ Vương gia thương
yêu. Nàng đều hiểu hết, và cũng hạ quyết tâm, nàng sẽ không ở trước mặt
Tứ Vương gia hiển lộ quá nhiều sự ương ngạnh, mà phải tận khả năng thể
hiện sự dịu dàng.
Có lẽ là tân nương xuất giá, nên khiến cho sắc mặt nàng nhìn qua hồng nhuận, có vài phần vui mừng.
Ngồi trên cỗ kiệu xa hoa, tay cầm cây
táo, mà tim nàng lại đập thình thịch, cuối cùng cũng được gả cho hắn!
Một năm nay, nàng lúc nào cũng nghĩ đến lúc được gả cho hắn. Về sau nàng chính là thê tử của hắn.
Đội đưa dâu khí thế hừng hực, hỉ nhạc náo nhiệt suốt dọc theo đường đi.
Đại môn Lăng phủ, một nhà già trẻ nhìn hàng ngũ đưa dâu từng bước một khuất khỏi tầm mắt họ.
Lăng Dạ tương đối xúc động, muội muội
luôn được hắn che chở trong lòng bàn tay hôm nay sẽ gả làm vợ người ta,
hy vọng Tứ Vương gia có thể yêu thương Thanh nhi. Mong sao Thanh nhi chớ có vì tính tình của mình mà để bị hắt hủi.
Nhưng lúc này, chẳng rõ vì sao, lòng hắn
lại kinh hoàng không thôi, hắn luôn có một loại dự cảm chẳng lành. Có
phải là sẽ phát sinh chuyện gì đó không? Nhìn cỗ kiệu đỏ thẫm càng ngày
càng xa, Lăng Dạ tự giễu cười, phải chăng là hắn nghĩ nhiều rồi không?
Có lẽ là muội muội lập gia đình, hắn ít
nhiều cũng có chút không nỡ, còn có chút không thích ứng. Nhìn dáng vẻ
cha mẹ không nỡ thì hắn hiểu được cách nghĩ vừa rồi có bao nhiêu buồn
cười. Sau khi lắc đầu, hắn liền dìu cha mẹ vào trong phủ.
Dọc theo đường đi, dân chúng vây xem rất
nhiều, mỗi người đều hiếu kỳ và ước ao nhìn hôn lễ to lớn. Dù sao trận
thế to lớn như vậy, chỉ có Hoàng thượng gả công chủ mới có. Lăng Thanh
này không hổ là thiên kim Lăng thị gia tộc.
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.
“Nghe nói Lăng tiểu thư là một tuyệt thế mỹ nhân đấy, cùng Tứ Vương gia trai tài gái sắc, trời đất tác thành nha.”
“Có thể lấy được viên minh châu của Lăng thị gia tộc là phúc khí của Tứ Vương gia!”
“Theo ý ta, một người là Vương gia tôn quý, một người là nữ nhi đại gia tộc, thật là tuyệt phối!”
Bên trong cỗ kiệu, khi Lăng Thanh nghe
thấy những lời nói ước ao kia, lòng nàng ngọt ngào vô cùng, hàng liễu mi nhướng lên, thầm nghĩ: Có thể lấy được nàng là phúc khí của Tứ Vương
gia, nếu như không phải vậy, nam nhân muốn lấy nàng đều có thể xếp thành hàng dài từ thành đông đến thành nam, tiếc là, người nào nàng cũng
chướng mắt, nàng chỉ yêu thương Tứ Vương gia.
Ngay lúc nàng vui sướng ảo tưởng gả cho Hiên Viên Ninh và cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp sau này thì cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại!
Kèm theo đó là tiếng người kinh hô!
Chuyện gì xảy ra?
“Sao lại ngừng kiệu?” Lăng Thanh sa sầm mặt, cất cao giọng giận dữ hỏi.
Thủ vệ bên ngoài không có đáp lại, làm
cho Lăng Thanh nổi lên nghi ngờ, vươn tay ngập ngừng vén rèm kiệu nhìn
ra ngoài, không nhìn còn may, vừa nhìn, nàng lập tức kêu to, “A!”
Một thanh trường kiếm lạnh lẽo để ngay yết hầu nàng.
Lại phóng nhãn nhìn qua, thấy hai mươi
mấy tên hắc y che mặt đang ngăn cản lối đi của đoàn người. Trong tay mỗi người đều cầm trường kiếm và đại đao.
Sát khí dày đặc, lan tràn khắp trên đường cái.
Dân chúng vây xem thấy tình hình như thế, vì không muốn bị liên lụy, lập tức lủi thủi tản đi.
Trên con đường to lớn, chỉ còn lại hai đội nhân mã.
“Các ngươi là ai?! Có biết ta là
ai hay không? Dám ngăn cản đường đi của ta! Ta chính là Tứ Vương phi!
Không muốn bị triều đình truy cứu trách nhiệm, thì lập tức cút khỏi tầm
mắt của ta!” Lăng Thanh cố gắng trấn định, giận quát với hai mươi tên hắc y nhân.
Tiếc là, lời nói của nàng chẳng hề có bất cứ tác dụng gì, những người này căn bản là không nghe lời nàng!
“Các ngươi rốt cuộc có nghe được ta nói hay không?” Lăng Thanh tức giận quát, nàng chưa từng căm phẫn giống như bây giờ,
hôm nay chính là ngày thành thân của nàng, bọn chúng thật to gan lớn
mật, dám ngăn trở hôn lễ của nàng!
Nàng điên cuồng rống giận hai lần đổi lấy lại là sát khí càng thêm dày đặc của đối phương.
Ngoài ra đội ngũ đưa dâu ban đầu vốn gần
một trăm người, ngay khi xuất hiện hai mươi hắc y nhân, thì cũng đã bị
dọa sợ mà chạy loạn hơn phân nửa, chỉ còn lại có hai mươi mấy người, có
mấy người là có võ công, nhưng cũng không dám cứng đối cứng.
Ai cũng không ngờ sẽ có người dám ra tay
với thiên kim Lăng thị gia tộc, cho nên hai mươi mấy người đều cúi đầu,
cơ thể run run, hy vọng đừng liên lụy đến bọn họ.
Lăng Thanh dần dần đã nhận ra tình huống
không tốt, nàng muốn vén hỉ khăn, nhưng ngẫm lại, sợ điềm xấu, liền
không hề động tay, nhưng tình huống đột nhiên lúc này rốt cuộc là sao?
“Sao các ngươi không nói lời nào!” Lăng Thanh nổi giận, ngoan thanh nói với nam nhân đang chĩa kiếm vào nàng.
Bọn họ vẫn không trả lời.
“Các ngươi nhìn cái gì? Nhiều
người như vậy chẳng lẽ ngay cả vài tên cũng không đối phó được? Xông lên bắt bọn chúng lại, đừng có làm lỡ giờ lành thành thân của ta và Vương
gia! Nếu cứ tiếp tục đứng im, thì các ngươi đừng mong lĩnh được bạc! Chờ bị cha và ca ca nghiêm phạt đi!” Lăng Thanh nghiêng cơ thể về
phía sau, quát lớn với đội ngũ đưa dâu. Hai mươi hắc y nhân này lai giả
bất thiện, tuyệt đối không đơn giản chỉ là đơn thuần cướp hôn như nàng
nghĩ.
Bởi vì nàng đã loáng thoáng nhận thấy được, mục đích của bọn họ là nàng!
Những người đó sau khi nghe được lời của
nàng, chần chừ, đang định xuất thủ, thì thấy một hắc y nhân, tay nâng
trường kiếm dùng sức chém vào cỗ kiệu, cỗ kiệu cứng rắn lập tức tứ phân
ngũ liệt.
“A!” Lăng Thanh kinh hãi, sợ hãi rống một tiếng. Bọn chúng muốn mạng của nàng sao?!
Ngay khi nàng nghĩ như vậy, thì một bóng
đen đã bắt được nàng, nàng còn không kịp phản kháng, đã bị hắc y nhân sử dụng khinh công, tóm lấy nàng rất nhanh rời khỏi con đường.