Ngay lúc bọn họ vừa định rời khỏi, giọng nói trấn định mang theo nghiêm túc của nam tử chủ trì vang lên: “Chuyện xảy ra vừa rồi là ngoài ý muốn, Mộ Dung tiểu thư đã bị quấy nhiễu. Tỷ thí tiếp tục.” Là ai phá hư không quan trọng, dù sao nơi này là Tây Sơn, có rất nhiều
người, có lẽ là người nào đó muốn hợp tấu nên mới thổi tiêu.
Mọi người đương nhiên là tức giận, nhưng cũng ai không truy cứu.
Thập Thất nhíu mi, trong lòng sớm đã tràn ngập lửa giận, lại lần nữa đặt tay lên trên cầm, nhưng đã không còn cảm giác như trước, đánh đàn cần nhất là tâm tình. Tâm tình bị phá hư, muốn tu bổ lại, rất khó.
Bầu không khí bởi vì sự trầm mặc của nàng mà đột nhiên im lặng.
Bỗng nhiên tiếng sáo thanh thúy vang lên, làn điệu lặp lại khúc nhạc vừa rồi. Nhạc phù ấm áp linh động, khiến
người ta vì thế mà say mê. Bàn tay trắng nõn của Thập Thất khẽ nhúc
nhích, lại một lần nữa khẩy dây cầm. Tiếng đàn hoàn mỹ kết hợp cùng
tiếng sáo, tiếp nối màn rung động lòng người vừa rồi.
Sau cây đại thụ, ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Ninh càng trở nên u ám. Sống lưng duỗi thẳng, cứng rắn mà tràn ngập sát khí.
“Đi.” Lấy mặt nạ đeo
lên, che giấu dung mạo và thân phận. Hiên Viên Ninh xoay người, không
xem Thập Thất và Mặc Trần hợp tấu nữa, cất giọng nói khàn khàn trầm
thấp, mệnh lệnh cho Phi Kiếm.
Phi Kiếm nhướng mày, bây giờ rời đi? Thấy Hiên Viên Ninh đội mặt nạ, hắn cũng lấy mặt nạ màu đen đeo vào.
Hai người lặng yên không một tiếng động
rời đi, không ai phát hiện sau cây đại thụ, che giấu là người nào. Mà
tiếng tiêu giết heo vừa rồi kia, cũng trở thành nghi vấn không giải đáp
được.
Cho dù Cổ Trì hoài nghi là Hiên Viên Ninh giở trò quỷ, nhưng hắn cũng không có mười phần chắc chắn, bởi vì hắn
căn bản không tin Hiên Viên Ninh lại không có lý trí, làm ra hành động
xúc động và ngây thơ như thế.
Thập Thất thì lại hoài nghi Hiên Viên Mặc.
Bọn Lăng Dạ thì không có tâm tư dư thừa đi truy cứu.
Cho nên, trận tỷ thí này bởi vì có một tiếng tiêu mang tính dấm chua mà bị cắt ngang, cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Hai người hợp tấu, tạo nên đoạn hợp tấu kinh điển.
Ngay tại giữa khúc, Thập Thất đột nhiên
thay đổi âm khúc, không hề ấm áp ngọt ngào, ngược lại là tứ phía phùng
địch công kích, chém giết. Mỗi một âm tiết khẩy lên, mỗi một âm phù biểu lộ, đều không phải chỉ thượng đàm binh, mà là chân thương thực đạn.
(Chỉ thượng đạm binh: những điều không thực tế, lý luận suông.
Chân thương thực đạn: súng thật đạn thật, chỉ những điều thực tế.)
Đây là cục diện nàng phải đối diện từ lúc xuyên qua đến nay thậm chí là cả trong tương lai.
Nàng vẫn luôn đấu tranh, tìm cách sinh tồn, phản kích trong đó.
Cầm nhạc kinh tâm động nhân tâm dẫn dắt
mọi người tiến nhập vào thế giới kia. Còn chưa kịp dung nhập, âm khúc
đột nhiên nghịch chuyển, biến thành nhẹ nhàng mà trong đó lại có nhè nhẹ ấm áp.
Toàn bộ sự chuyển biến, nhanh mà tinh tế, rung động toàn trường.
Bàn tay mềm mại dừng lại, âm nhạc phiêu tán khắp bầu trời, vọng lại tới từng đôi tai.
Trên Tây Sơn to lớn, trừ bỏ tiếng gió, tiếng chim hót, còn lại là sự im lặng.
Thời gian qua gần một khắc, mọi người mới phản ứng lại. Tiếng vỗ tay như sấm sét oanh động vang lên. Tiếp theo là tiếng ca ngợi của nhóm tài tử giai nhân, “Đây là tiếng cầm nhạc êm tai nhất ta từng được nghe, nó làm ta vô cùng cảm động!”
“Đúng vậy, rất cảm động! Hôm nay đến đây thật không uổng!”
“Cầm kĩ của Mộ Dung tiểu thư có thể nói là đứng đầu Phượng Thiên quốc! Hơn nữa, nàng đẹp quá!”
Tây Sơn lần này, bốn tràng tỷ thí, khiến
Mộ Dung Thập Thất trở thành nữ thần trong lòng các nam tử cổ đại. Trở
thành chuẩn mực trong lòng các nữ nhân, về sau bọn họ đều lấy trình độ
luyện cầm như vậy làm mục tiêu theo đuổi.
Cũng bởi vì lần này, địa vị của Liễu
Nguyệt Phi – đệ nhất tài nữ Phượng Thiên quốc- bị lay động! Hơn nữa,
dường như những ánh mắt vừa rồi còn truy đuổi Liễu Nguyệt Phi, đã dần
dần chuyển dời đến trên người Thập Thất.
Liền ngay cả Độc Cô Ngạo Thiên, người vẫn luôn luôn chán ghét Mộ Dung Thập Thất, cũng không thể không đối với
nàng có vài phần kính trọng, trong lòng hắn có loại tư vị nói không nên
lời, Mộ Dung Thập Thất bây giờ, thay đổi quá lớn, giống như biến thành
người khác. Mỗi một cử chỉ, hành động, đều toát lên vẻ quyến rũ vô cùng.
Lăng Dạ chậm rãi mở to mắt, hai tròng mắt phủ kín sương mù nhìn chằm chằm Thập Thất. Đáy lòng hắn chỉ có một nghi vấn, rốt cuộc nàng là một nữ tử như thế nào?
Sắc mặt Liễu Nguyệt Phi xanh mét, cho dù
nàng cực lực trấn định, cho dù nàng vẫn nở nụ cười hoàn mỹ, nhưng lòng
nàng lại đang run rẩy. Hôm nay trình độ đánh đàn của Mộ Dung Thập Thất
rõ ràng cao gấp đôi so với ở buổi thịnh yến! Nói như vậy, lần trước,
nàng ta cố tình che giấu thực lực!
Thật đáng sợ! Liễu Nguyệt Phi nàng chưa từng gặp được đối thủ đáng sợ đến vậy!
Một nữ nhi của tri phủ, lúc trước bị người lợi dụng rồi cười nhạo, thế nhưng nay lại có thể biến thân hoa lệ!
Ánh mắt Cổ Trì sâu thẳm, trước đây, hắn
cho rằng cầm kĩ của Nhạc Âm là cao siêu nhất, thế gian khó có người có
thể so sánh với Nhạc Âm, nhưng hiện tại xem ra, Mộ Dung Thập Thất còn
vượt qua cả Nhạc Âm.
Hơn nữa, Mộ Dung Thập Thất tâm cơ sâu
nặng, thâm trầm nội liễm, vì đạt tới mục đích mà có thể chịu được sỉ
nhục mà người thường không thể chịu được. Nhạc Âm thì rất đơn thuần,
không có tâm cơ. Hai người so sánh với nhau, Nhạc Âm tựa như cô gái chưa lớn. Mà Mộ Dung Thập Thất, lại như là người từng trải qua nhiều âm mưu. Nữ nhân như vậy, vô cùng nguy hiểm. Tuy mỗi một hành động cử chỉ, đều
có thể tác động đến lòng người, nhưng, hắn vẫn cảm thấy, nàng rất nguy
hiểm.
Nữ nhân như vậy, một khi yêu thương, sẽ thân bất do kỷ.
Không thể nghi ngờ, hôm nay nàng đã chiến thắng. Mà hắn sẽ cứu trị cho người mà nàng muốn cứu.
Đối lập với sự nhiệt huyết, đó là nam tử
thanh nhã mà thấu triệt, vẫn là nụ cười điềm nhiên ấy, đôi mắt hắn trong suốt như nước nhưng lại có sự xa cách, nhìn về phía Thập Thất.
Ánh mắt ấy, không chứa đựng bất kỳ ý đồ và mục đích gì, sạch sẽ mà thư thái.
Thập Thất chạm đến ánh mắt như vậy, tâm
khẽ run lên. Dẫu sao, từ lúc nàng có trí nhớ tới nay, nàng chưa từng gặp qua nam tử siêu thoát phàm tục như thế. Ở trong nhận thức của nàng, đã
là người thì không ai không có mục đích. Cho nên, việc Mạnh Siêu phản
bội, nàng cũng không ngoài ý muốn, dục vọng và mục đích đều ở trong nhận thức của nàng.
Mà nay nàng lại gặp được một người chí công vô tư, hắn quả thật khiến người ta không tự chủ được thay hắn tiếc hận.
Mai Hoa đứng cách đó không xa, nhìn thấy
Thập Thất đem đại bộ phận lực chú ý đều đặt vào người Mặc Trần, khuôn
mặt thanh tú nhỏ nhắn không khỏi có thần sắc ảm đạm.
Lăng Dạ cũng phát hiện Thập Thất chú ý đến Mặc Trần, trong lòng lập tức dâng lên một tia khác thường. Nàng…
Kế tiếp là đến lượt Liễu Nguyệt Phi và
Lăng Dạ. Hiển nhiên, cầm kĩ của hai người đều rất cao, nhưng so với rung động mà Thập Thất gây cho mọi người, bọn họ vẫn kém cỏi không ít.
Thập Thất trở lại chỗ ngồi, Mai Hoa lập tức đổ đầy nước vào cái chén không: “Tiểu thư, những người đó đều nhìn đến trợn tròn mắt luôn.”
Nói xong, trên mặt Mai Hoa nở rộ nụ cười tỏa nắng, nàng liếc mắt nhìn Mặc Trần một cái, rồi nói với Thập Thất: “Không thể ngờ được vừa rồi Vô Trần công tử lại hợp tấu với tiểu thư.”
“Rất kỳ quái sao? Hắn chưa từng hợp tấu với người khác à?” Thập Thất nghi ngờ hỏi. Thời điểm vừa cùng Mặc Trần hợp tấu, nàng nghe
được, kỹ xảo thổi sáo của hắn rất cao, hẳn là hắn đã thổi được một
khoảng thời gian rất lâu rồi. Nếu không sẽ không phối hợp với nàng ăn ý
như thế.
Thần sắc Mai Hoa có chút phức tạp, gật đầu nói: “Vâng, hơn nữa lúc trước em chưa bao giờ nghe nói qua hắn biết thổi sáo. Vô
Trần công tử năm nay hai mươi lăm tuổi, bên cạnh vừa vặn không có một nữ nhân nào, cũng chưa từng nghe nói hắn vì một nữ nhân nào mà thổi sáo,
huống chi lại hợp tấu với nữ tử.” Nói xong điều này, Mai Hoa
thậm chí còn có một suy nghĩ, Mặc Trần đột nhiên xuất hiện ở đây, có
phải có liên quan đến tiểu thư không? Hắn tới nơi này, là vì gặp tiểu
thư?
Nếu như vậy, nàng phải quan sát kỹ Mặc Trần.
“A?” Thập Thất rất kinh ngạc. Chưa từng hợp tấu với nữ tử khác? Thập Thất ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Trần.
Lại phát hiện vừa rồi Mặc Trần vẫn còn ở đây, thế nhưng bây giờ đã không thấy bóng dáng!
Thập Thất lại đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn
không thấy bóng dáng Mặc Trần. Điều này, đối với việc hắn xuất hiện, hơn nữa lại còn cùng nàng hợp tấu, khiến Thập Thất khó nén khỏi việc hoài
nghi hắn.
Nếu tất cả chuyện này là một ván cờ, thì ai hại nàng?
Nếu không phải ván cờ, thì Mặc Trần xuất hiện là vì điều gì?
Sẽ không… không phải chỉ đơn thuần muốn hợp tấu cùng nàng?
“Vô Trần công tử vừa mới rời đi.” Mai Hoa nhẹ giọng nói.
Thập Thất khẽ nâng mày, lâm vào trầm tư.
Trong lúc nàng nghi ngờ suy nghĩ, thì Liễu Nguyệt Phi và Lăng Dạ đã lần lượt đàn tấu xong.
Cũng có người vỗ tay cho màn biểu diễn của bọn họ.
Nửa khắc sau, kết quả không có gì phải cân nhắc, lần Tây Sơn tỷ thí này, người cuối cùng chiến thắng chính là Mộ Dung Thập Thất!
Nghe được đáp án, Độc Cô Ngạo Thiên sửng sốt nửa khắc, quả nhiên, hắn không có khả năng khôi phục võ công.
Liễu Nguyệt Phi đem tầm mắt dừng ở cách đó không xa, ở phía sau mọi người, hắn đã đến!
“Tiểu thư, phu nhân được cứu rồi.” Mai Hoa kích động nói.
Thập Thất gật đầu, thần kinh buộc chặt một ngày lúc nghe đến kết quả thì nháy mắt buông lỏng. Nàng nở nụ cười thật nhẹ nhàng, “Đi, đi gặp Cổ Trì.” Ngày mai là ngày đi đến chỗ Hiên Viên Mặc lấy giải dược, nàng muốn hôm nay để cho Cổ Trì trị liệu cho mẹ.
“Vâng, tiểu thư.” Mai Hoa gật đầu, theo sau Thập Thất.
Hai người vừa mới đứng dậy, liền bị một thân ảnh cao lớn che ở trước mặt.