Mất đi năm năm công lực, nếu là như vậy,
Vương gia làm sao có thể đấu với Cổ Trì? Sau này gặp được nguy hiểm thì
phải làm sao đây? Càng nghĩ Phi Kiếm lại càng cảm thấy Vương gia không
thể mạo hiểm. “Vương gia, Mặc Trần lương thiện, Cổ Trì không
cứu, không có nghĩa là Mặc Trần không cứu, cho nên, Vương gia vạn vạn
không thể đặt bản thân vào vòng nguy hiểm!” Phi Kiếm nhịn không được khuyên nhủ Hiên Viên Ninh.
Nghe vậy, đôi mắt thâm trầm của Hiên Viên Ninh vẫn không có chút biến hóa, “Đi xuống.” Hắn cần thời gian để an bài mọi việc, phòng ngừa tất cả biến cố có khả năng xảy ra trong một tháng tới.
“Vương gia!” Phi Kiếm
biết một khi Vương gia hạ quyết định sẽ rất khó thay đổi, tuy rằng không đồng ý với hành động của Hiên Viên Ninh, nhưng hắn cũng chỉ có thể vâng lệnh. Hắn tự nhủ với lòng phải dùng hết thảy khả năng của bản thân bảo
hộ Vương gia bình yên vượt qua một tháng tới, đồng thời cũng cầu khấn,
trong một tháng tới, trăm ngàn đừng có biến cố gì phát sinh.
Phi Kiếm lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Hiên Viên Ninh.
Đúng vậy, nếu như cầu Mặc Trần tương cứu, hắn ta tuyệt đối sẽ không bàng quan. Nhưng… đôi mắt băng lạnh sâu thẳm
thoáng xẹt qua một tia sáng, hắn không quên cảnh bọn họ hợp tấu trên Tây Sơn, cảnh hợp tấu ấy rất ăn ý. Hắn biết mị lực của Mặc Trần, nói cho
cùng thì Mặc Trần và hắn không giống nhau, hắn không có lúc nào không
đùa nghịch âm mưu cạm bẫy, mà Mặc Trần lại cao thượng xuất trần, cách
biệt với những toan tính mưu mô. Vả lại, điểm giống nhau giữa hắn và Mộ
Dung Thập Thất, đó là đều có thói quen che giấu, ẩn nhẫn. Nay gặp được
nam tử như Mặc Trần, mà nam tử đó lại vì nàng mà bỏ ra năm năm công lực, lúc đó nàng sẽ thế nào?
Nghĩ tới tất cả các khả năng, hắn quyết định không thể bởi vì do dự nhất thời mà để hạt giống ấy được gieo trồng.
Hiên Viên Ninh cúi đầu nhìn bàn cờ đã
đánh được một nửa, hắn chưa bao giờ làm việc khiến bản thân hối hận, cho nên… ván cờ này nên đánh như thế nào, tất cả đều được thiết trí trong
tay hắn.
Cầm lên một quân cờ đen hạ xuống phía bên cờ trắng, một quân giành toàn thắng.
Hôm sau, vạn dặm trong xanh, thời tiết cũng giống như hôm qua.
Cả một đêm, ánh nến trong phòng Hiên Viên Ninh cũng không tắt. Hắn dùng toàn bộ buổi tối để lập kế hoạch, mưu
tính, và sau cùng tất cả đều được thiết lập tỉ mỉ.
Dung Nhi sau khi nhận được mệnh lệnh của
Hiên Viên Ninh, trong lòng nhất thời cảm thấy nghi ngờ, Vương gia muốn
làm gì? Vì sao lại chuẩn bị nhiều như vậy? Giống như sắp phải rời khỏi
đây một khoảng thời gian?
Vốn định do thám để biết rõ ràng, nhưng
Hiên Viên Ninh không cho phép người khác thăm dò ý tưởng của hắn, tuy,
nàng đã theo hắn vài năm, nhưng nàng cũng tuyệt đối không dám đi khiêu
chiến.
Nhưng mà, Vương gia phải rời khỏi đây bao lâu?
Đã nhiều ngày qua, bốn vị trắc phi trong
phủ bởi vì không được Vương gia sủng hạnh, lúc đầu còn rất an phận,
nhưng hai ngày gần đây lại muốn bước ra khỏi nam viện, ầm ĩ muốn gặp
Vương gia. Nhưng Vương gia đã hạ lệnh, các nàng nếu không có việc gì
quan trọng thì tuyệt đối không thể bước ra khỏi nam viện. Nàng biết,
Vương gia không hề muốn sủng hạnh họ, cho nên mới để họ sống ở nam viện
cách rất xa chủ viện.
Thật kỳ quái, bắt đầu từ mười năm trước,
nàng đã đi theo Vương gia, bên cạnh Vương gia vốn không có nhiều nữ
nhân. Chỉ có hai thị thiếp là tiên hoàng đưa tới cho Vương gia ở ngày lễ trưởng thành. Sau đó, trong phủ cũng không có nữ nhân nào khác.
Cũng chính bởi vì điểm này, những năm gần đây, lòng của nàng dần dần đầy ắp hình ảnh của Vương gia. Nàng biết,
Vương gia khác những nam tử khác.
Phần cảm tình này nàng chỉ dám đặt ở
trong lòng, chỉ sợ kiếp này cũng sẽ không nói ra, mà hiện nay điều làm
nàng thống khổ là, Vương gia dường như cũng không tin nàng, rõ ràng theo sắp xếp của hắn, có thể phải rời khỏi đây một hoặc hai tháng, nhưng hắn cũng không cho nàng biết nguyên nhân.
Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Dung Nhi cứ suy nghĩ mãi.
…
Tam vương phủ
Trong thư phòng, Hiên Viên Mặc nhìn bình sứ trong tay, thất thần hồi lâu.
Cổ Trì đi chẩn trị cho mẹ của Thập Thất,
có lẽ đã tìm được phương pháp giải độc. Thế thì, bình sứ trong tay hắn
sẽ không còn tác dụng gì.
Tầm mắt lại hướng tới thất huyền cầm đặt ở phía trước cửa sổ, trong ưng mâu chợt hiện tia sáng lạnh lẽo.
Thật không ngờ Hiên Viên Mặc hắn lại bởi
vì một nữ tử mà hao tổn tinh thần! Giờ phút này điều hắn nên nghĩ đến
không phải là một nữ nhân, mà là nghĩ nên hành động như thế nào!
Hiện nay, mọi việc hắn âm thầm chuẩn bị
đã đâu vào đó, chỉ thiếu gió đông, chỉ cần gió đông vừa tới, hắn nhất
định tiến cung bức vua thoái vị!
Tiếng đập cửa vang lên, Lưu Trầm cúi đầu bước vào.
Lưu Trầm thấy Hiên Viên Mặc thất thần, nghĩ Vương gia chắc bởi vì chuyện Cổ Trì cứu trị cho Lí Uyển Nhi mà phiền não, liền nói: “Vương gia đang phiền não việc của Mộ Dung Thập Thất sao? Kỳ thật Vương gia hà tất phải lo lắng, cổ độc trên người Lí Uyển Nhi căn bản khó
giải. Cho dù là thần y Cổ Trì, cũng chỉ có thể phối chế ra giải dược,
duy trì tính mạng của Lí Uyển Nhi trong nửa năm.”
“Cái gì? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Ưng mâu Hiên Viên Mặc chợt lóe, sau khi nghe thấy lời Lưu Trầm nói, tim hắn chợt kinh hoàng.
“Lúc trước thuộc hạ hạ cổ độc
trên người Lí Uyển Nhi là cổ độc hiếm thấy nhất ở Tây Vực, căn bản là
không có giải dược. Cho dù là thần y Cổ Trì cũng không có biện pháp, mà
hắn có thể phối chế ra thuốc kéo dài sinh mạng trong nửa năm, đã là
chuyện không dễ dàng gì. Giải dược mà thuộc hạ đưa cho Vương gia vài
ngày trước, cũng chỉ có thể duy trì tính mạng của Lí Uyển Nhi trong nửa
năm.” Lưu Trầm giải thích với Hiên Viên Mặc. Lúc ấy hắn nghĩ
trong vòng năm năm, đại sự của Vương gia sẽ thành, cũng không nghĩ tới
lại kéo dài qua năm năm, suy nghĩ lúc ấy của hắn chính là, nếu Mộ Dung
Phong muốn làm phản, bọn họ liền lấy Lí Uyển Nhi để áp chế ông ta.
Đến khi thành đại sự, chính là lúc cả nhà Mộ Dung Phong toi mạng.
“Lưu Trầm!” Hiên Viên
Mặc áp chế lửa giận đang sục sôi trong lòng, hắn bây giờ mới biết được,
lúc trước Lưu Trầm hạ độc Lí Uyển Nhi, là loại độc khiến bà ta chỉ có
thể sống được năm năm rưỡi! Vậy mười ngày trước, hắn để cho Mộ Dung Thập Thất vì lấy được giải dược, mà bảo nàng đánh đàn lấy lòng hắn, bây giờ
không phải làm cho nàng càng thêm hận hắn sao?!
“Lưu Trầm, vì sao không sớm nói cho bổn vương!” Hắn gầm nhẹ một tiếng. Nếu Lưu Trầm không phải là hộ vệ bên người hắn,
đi theo hắn nhiều năm, thì hắn nhất định sẽ giết Lưu Trầm!
Hắn cũng hiểu được, nếu không phải hiện
tại hắn có cảm giác đặc biệt với Mộ Dung Thập Thất, thì hắn tuyệt đối sẽ không bậm tâm gì đến tính mạng của Lí Uyển Nhi.
Thân hình Lưu Trầm run lên, lại không
hiểu lửa giận của Hiên Viên Mặc từ đâu mà đến, vội vàng đem những suy
nghĩ trong lòng nói ra: “Tính mạng Lí Uyển Nhi không quan trọng, mục đích lớn nhất để bà ta sống không phải là để áp chế Mộ Dung Phong sao?” Lúc trước Vương gia hạ mệnh lệnh bảo hắn hạ cổ độc, có thể dưỡng trong
cơ thể khoảng bốn năm năm, không có nói rõ không phải là cổ độc trí
mạng.
Lời Lưu Trầm vừa nói ra, Hiên Viên Mặc
liền im lặng, vừa rồi hắn bị làm sao vậy? Vì đi lên ngôi vị hoàng đế,
tất cả chướng ngại vật chắn ở trên đường không phải nên một cước đá văng ra sao? Như thế nào bây giờ lại trở nên nhân từ nương tay?
Đúng, tính mạng Lí Uyển Nhi không tính là gì, Mộ Dung Thập Thất cũng không là gì cả, nếu như họ là chướng ngại
vật trên con đường đi lên ngôi vị hoàng đế, thì hắn phải rút kiếm loại
bỏ nó.
…
Thiên Hạ Lâu
“Lâu chủ, về việc Mặc Trần lúc này đang ở đâu, đã có tin tức.” Mẫu Đơn đem tờ giấy cấp dưới hồi báo về giao cho Thập Thất.
Thập Thất cầm lấy tờ giấy, liền nhìn đến trên giấy viết: La gia trấn – Kinh thành.
“Bây giờ La gia trấn đang có ôn
dịch, hắn đang ở đó cứu trị cho dân chúng bị nhiễm dịch bệnh. Em nghĩ
Lâu chủ nên để qua mấy ngày nữa hãy đi, trong thời gian ngắn hắn sẽ
không rời khỏi La gia trấn.” Mẫu Đơn tận tình khuyên bảo nhìn về phía Thập Thất vẫn đang im lặng.
“Đúng vậy đấy, Lâu chủ, vẫn nên
đợi qua hai ngày nữa rồi đi. Tuy rằng ôn dịch ở La gia trấn đã khống chế tốt, tạm thời không có thêm người bị nhiễm ôn dịch, nhưng mà, dù sao có chút phòng bị vẫn tốt hơn.” Sau khi nghe thấy lời Mẫu Đơn nói, Mai Hoa cũng khuyên nhủ.