Thược Dược ở bên cạnh châm trà cho Thập Thất cũng nói: “Mẫu Đơn và Mai Hoa nói rất có lý. Tuy rằng cần cứu Mộ Dung phu nhân gấp,
nhưng mà, một hai ngày cũng không tính là nhiều. Huống hồ, Cung chủ Mặc
Trần của Đệ Nhị Cung, hắn chưa bao giờ cứu người quyền quý hoặc người
của triều đình.”
“Ta lại ra cho rằng vẫn nên thử
xem. Dẫu sao Mặc Trần là người có tấm lòng từ bi, hắn tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.” Cáp Tử phản đối nói.
Sài Lang phe phẩy phiến quạt, khuôn mặt
lúc nào cũng mang nụ cười phong lưu giờ phút này lại trầm trọng im lặng, sau khi nghe xong ý kiến của mấy người, hắn nói: “Ta cũng cho
rằng Lâu chủ có thể thử một lần. Dù sao cổ độc dưỡng ở bên trong cơ thể
càng lâu, muốn giải trừ lại càng khó khăn. Huống hồ, Mặc Trần từ trước
đến nay hành tung luôn bất định, hiện tại chúng ta có tin tức của hắn,
điều đó không có nghĩa là về sau còn có thể biết được.”
“Từ kinh thành xuất phát đi La gia trấn cần bao nhiêu lâu?” Thập Thất trầm mặc nửa khắc đột nhiên mở miệng nói. Điều Sài Lang lo
lắng cũng là điều nàng đang lo. Nếu hiện tại bởi vì đợt ôn dịch này mà
bỏ qua thời cơ tuyệt hảo như thế, vậy thì, về sau muốn tìm được Mặc
Trần, chỉ sợ sẽ không đơn giản.
“Nhanh nhất cũng khoảng hai canh giờ.” Mẫu Đơn suy nghĩ rồi nói.
Thập Thất nhíu mi, hai canh giờ? Ngày hôm nay cũng sắp qua, hôm nay đi chỉ sợ không còn kịp, chỉ có thể để sáng mai xuất phát. “Sáng mai, ta sẽ đi La gia trấn.”
“Ta và Mai Hoa sẽ đi cùng Lâu chủ, bảo hộ Lâu chủ.” Sài Lang nói.
Thập Thất gật đầu.
“Đúng rồi, sao lại không nhìn thấy Trung thúc?” Từ lúc bước vào cửa đã không thấy Trung thúc, dĩ vãng mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy Trung thúc, hôm nay có chút kỳ quái.
Thược Dược trả lời: “Trung thúc hôm nay bị nhiễm phong hàn, vẫn còn đang ngủ.”
“Nhiễm phong hàn?” Thập
Thất nhướng mày nghi hoặc, Trung thúc có võ công hộ thân, mà hiện tại
mới đầu thu, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, làm sao có
thể nhiễm phong hàn?
“Không rõ lắm, Trung thúc cũng
chỉ nói với chúng em như vậy. Có điều, lúc dùng bữa sáng, sắc mặt Trung
thúc trông có vẻ không được tốt lắm.” Thược Dược trả lời.
Thập Thất gật đầu, với Trung thúc nàng
thật sự tôn kính, một người trung thành, đáng giá được tôn kính, khi
nghe được khí sắc Trung thúc không tốt, sắc mặt nàng cũng trầm thêm vài
phần, dặn dò Thược Dược: “Thược Dược, chăm sóc cẩn thận cho Trung thúc.”
“Vâng.” Thược Dược cung kính đáp.
Mẫu Đơn đứng ở cạnh bên thấy thế, thần sắc có chút phức tạp, hình như có nan ngôn chi ẩn (nhiều chuyện khó nói nên lời), lại dường như có thống khổ, nhưng nàng không phải là nữ nhân bình thường, rất nhanh đã che giấu hai loại cảm xúc này.
“Không nên nghĩ nhiều chuyện
không vui như vậy, nay Thiên Hạ Lâu đang từng bước phát triển, tập hợp
tin tức càng ngày càng nhiều, hơn nữa có rất nhiều sinh ý tìm tới cửa,
giá cho một thông tin lại cao hơn một bậc.” Cáp Tử vui vẻ nói, trong hai ngày nay, nàng đếm ngân phiếu đến mỏi tay. “Trước kia tin tức bình thường có thể bán với giá trên một ngàn lượng đã tính
là không tệ, hiện tại thế nhưng có thể bán với giá hai ngàn lượng. Mà
một buổi tối kinh doanh của Thiên Hạ Lâu cũng chỉ được có bốn năm ngàn
lượng. Chiếu theo tình huống như bây giờ mà phát triển tiếp, Thiên Hạ
Lâu muốn không lớn mạnh cũng khó đó nha.” Thược Dược cũng vui
vẻ nói. Từ sau khi Lâu chủ xuất hiện, Thiên Hạ Lâu ngày càng mở rộng,
ngoài ra nàng còn chỉ ra cái hay cái dở trong cải cách quản lý, giúp
Thiên Hạ Lâu thu hoạch tin tức càng thêm nhanh chóng, chuẩn xác.
“Đó là đương nhiên, ta không ngờ
Lâu chủ có thể nghĩ ra cách quản lý tin tức hoàn hảo như vậy. Chỉ cần
xác nhận độ chuẩn xác của tin tức, sẽ thưởng bạc cho thuộc hạ đã cung
cấp tin tức. Như vậy, không sợ tin tức không nhiều, không đủ chuẩn xác
sao, đúng không?” Mai Hoa cười nói, ánh mắt nhìn Thập Thất tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ.
Thập Thất cười khẽ nói, “Chờ xong việc của mẹ ta, ta sẽ cẩn thận quy hoạch lần nữa.” Ba năm để lớn mạnh vẫn có chút quá dài. Nàng cần nhanh hơn nữa, dù sao, hiện tại sát khí bao quanh kinh thành càng ngày càng đậm, nàng có trực
giác, Hiên Viên Mặc không còn kiên nhẫn bao lâu nữa.
“Lâu chủ, Trung thúc lúc ăn sáng bảo em nói với người, hãy gia tăng luyện tập tuyên cầm.” Mẫu Đơn nhìn sang Thập Thất dặn dò.
Nghe vậy, Thập Thất gật đầu. Nhiều ngày
qua nàng vẫn không ngừng luyện tập tuyên cầm, bây giờ đã có thể miễn
cưỡng thổi ra một khúc đầy đủ, hơn nữa nàng cảm giác phương diện khống
chế âm lượng của tuyên cầm tăng cường không ít.
Cái loại ma lực này cũng theo đó mà gia
tăng, một loại nhiệt lượng cường đại khí thể theo từng buổi tối luyện
tập, từng chút một tiến trú vào thân thể nàng.
Thập Thất hiểu được, muốn tự bảo vệ mình
không gặp phải cảnh bị người bắt đi như lần trước, nàng phải luyện thành tuyên cầm, và nó sẽ là vật phòng thân của nàng.
…
Buổi chiều khi trở lại Mộ Dung phủ, có hạ nhân bẩm báo, Độc Cô Ngạo Thiên giá lâm quý phủ, muốn gặp nàng. Đã đợi ở phủ một canh giờ.
Người này sao lại đến đây?
Thập Thất nghi hoặc nheo lại hai tròng mắt, chắc sẽ không đến đây đùa giỡn mỹ nam kế gì nữa chứ?
Mang theo sự chán ghét, Thập Thất đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh Mộ Dung Phong đang tiếp
đãi Độc Cô Ngạo Thiên, hai người đều rất thông minh không hề nhắc đến
chuyện xảy ra tối hôm đó. Dẫu sao, trong một buổi tối, Mộ Dung Phong bị
trọng thương, mà Độc Cô Ngạo Thiên lại bị phế võ công. Cụ thể nguyên
nhân gì đều rất rõ ràng, cho nên, không đề cập tới là cách giải quyết
tốt nhất.
Độc Cô Ngạo Thiên buông chén trà, chén
trà này đã là chén thứ sáu mà hắn uống, mà Mộ Dung Thập Thất còn chưa
trở về, hắn thậm chí có chút hoài nghi, nàng đang cố ý trốn hắn.
“Rốt cuộc hôm nay Mộ Dung tiểu thư đi đâu? Bây giờ đã qua một canh giờ, nàng còn chưa trở về.” Độc Cô Ngạo Thiên trầm giọng hỏi. Chờ hơn một canh giờ đã đem sự kiên nhẫn của hắn mài nhẵn hết.
Mộ Dung Phong cười hữu lễ rồi nói: “Đã phái hạ nhân đi tìm, có lẽ là nữ nhi xuất thành du ngoạn. Nhất thời nửa khắc cũng chưa về tới.” Tốt nhất là Thập Thất ở bên ngoài đợi cho trời tối rồi hãy về, Thụy
vương gia thấy gần đây Thập Thất thay đổi, lại muốn đánh chủ ý lên người Thập Thất chăng? Hắn nằm mơ! Thập Thất hôm nay, há là hắn có thể xứng
đôi được!
“Đi ra ngoài du ngoạn? Có biết đi cùng ai không?” Độc Cô Ngạo Thiên vừa nghe Thập Thất ra khỏi thành, lập tức nhíu mày hỏi.
“Đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của hạ quan.” Mộ Dung Phong cười hà hà hai tiếng rồi trả lời, dường như muốn trêu tức Độc Cô Ngạo Thiên.
Độc Cô Ngạo Thiên kiềm nén tức giận, hắn
đường đường là một Vương gia, thế mà phải đợi một nữ nhân, lại còn phải
đợi hơn một canh giờ!
Mà nữ nhân kia có lẽ giờ phút này đang
tiêu diêu tự tại với gã nam nhân nào đó không biết chừng. Càng nghĩ càng giận, nhìn hạ nhân lại rót đầy chén trà cho hắn, lửa giận trong lòng
càng lớn hơn, đứng bật dậy, nói với Mộ Dung Phong: “Nếu đã không biết rõ Mộ Dung tiểu thư khi nào mới trở về, vậy bổn vương không quấy rầy thêm nữa.”
Mộ Dung Phong vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ, cười nói: “Hạ quan đưa tiễn Thụy vương gia.”
Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, “Ừ.”
Hai người một trước một sau đang sắp đi ra đại sảnh thì Thập Thất nghênh diện tiến vào.
“Thập Thất?” Mộ Dung
Phong kinh ngạc kêu một tiếng. Sao con bé lại trở về vào lúc này, nếu
trở về muộn hơn tý nữa, có phải là sẽ không chạm mặt Độc Cô Ngạo Thiên
rồi không.
“Cha.” Thập Thất hướng
về phía Mộ Dung Phong thi lễ, sau đó nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên với sắc mặt đang có chút xanh mét, cúi người thi lễ nói: “Thập Thất tham kiến Thụy vương gia.”
Lúc Độc Cô Ngạo Thiên nhìn thấy Thập
Thất, lửa giận ngập trời biến mất, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ,
nhưng hắn tìm nàng có chuyện rất quan trọng cần trao đổi, cho nên cũng
chỉ có thể áp chế lửa giận nói với Thập Thất: “Bổn vương tìm nàng có việc trao đổi.” Thái độ vẫn cao ngạo như cũ.
“Được.” Thập Thất gật
đầu, nàng cũng muốn biết lúc này hắn đến đây có mục đích gì, vừa vặn
cũng có thể hiểu biết một chút tình thế trước mắt. Đối với lựa chọn sau
này, nàng cũng có thể đủ nắm chắc bánh lái.
Mộ Dung Phong muốn nói lại thôi, kỳ thật ông thật sự không hy vọng Thập Thất có dính dáng gì đến Thụy Vương gia.
Nhận thấy được Mộ Dung Phong lo lắng, Thập Thất cười nói: “Cha, mẹ đang ở trong phòng chờ cha đấy. Đừng quên nói cho mẹ, tối nay con
muốn ăn món gà thái hạt lựu rang đậu phộng do mẹ tự tay làm.”
“Được rồi.” Mộ Dung
Phong gật đầu, nhìn Thập Thất và Độc Cô Ngạo Thiên trở lại trong đại
sảnh, ông khó nén lo lắng. Nhưng mà, ông tin tưởng, bằng Thập Thất hiện
tại, hẳn là sẽ không dễ dàng bị vẻ bề ngoài của Độc Cô Ngạo Thiên mê
hoặc. Mang theo vài phần lo lắng, Mộ Dung Phong đi về phía phòng của Lí
Uyển Nhi.
Tầm mắt nhìn thấy Mộ Dung Phong rời đi, Thập Thất quay đầu nhìn Độc Cô Ngạo Thiên, “Đi đại sảnh nghị sự đi.”
Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu. Có chút kinh
ngạc với thái độ của Thập Thất, thái độ bình tĩnh tự nhiên như thế,
dường như cùng với nữ tử háo sắc trước kia cứ nhìn thấy hắn là xán đến
không phải là một người.
Trong đại sảnh.
Thập Thất sai hạ nhân rót đầy trà cho hai người, rồi bảo bọn họ lui ra, trong đại sảnh, chỉ còn lại Thập Thất và
Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất đầu tiên là uống ngụm trà nhuận khẩu sau đó mới chậm rãi nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên, trên mặt lộ nụ
cười đã sớm có thói quen, “Thụy vương gia đại giá quang lâm, nhất định là có chuyện quan trọng rồi.”
“Mộ Dung Thập Thất, chỉ cần nàng làm việc cho bổn vương, điều kiện gì tùy nàng nói.” Độc Cô Ngạo Thiên đi thẳng vào vấn đề, đối với Thập Thất cố ý tạo thái
độ bất hòa mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà, hôm nay mục đích chủ yếu
của hắn chính là thuyết phục nàng. Nay nàng không hề háo sắc ngu ngốc,
đối với hắn mà nói có lẽ là chuyện tốt. Tối thiểu nếu lấy nàng làm phi,
cũng sẽ không khiến bản thân mất mặt (Em phục anh rồi đó ạ, Chị Thất mà biết suy nghĩ trong lòng anh chắc cầm dao phăng anh rồi.)
“Thụy vương gia nói đùa, Mộ Dung Thập Thất là một tiểu nữ tử không hiểu việc thiên hạ, chỉ biết ngắm hoa phẩm trà, không có việc gì thì đánh đàn, viết thơ, nghĩ đi nghĩ lại,
thật đúng là không có tài năng gì có thể làm việc cho vương gia cả.” Thập Thất thản nhiên cười nói, nhưng nơi sâu trong đáy mắt, lại bao
trùm tia sáng lạnh. Lại muốn nàng làm việc cho hắn? Làm như nàng thật dễ lợi dụng lắm á!
Nghe vậy, ánh mắt Độc Cô Ngạo Thiên u ám, không thể ngờ được hôm nay Mộ Dung Thập Thất đã không thuộc sự khống chế của hắn! “Nàng và ta đều là người thông minh, không cần vòng vo làm bộ như cái gì cũng không biết.”
“Thập Thất thật sự không biết Thụy vương gia đang nói gì.” Nụ cười trên môi Thập Thất càng thêm sâu.