“Các ngươi nhìn xem, đó là tọa
giá của Tam Vương gia, theo sau là mười cỗ kiệu, trong đó chứa đều là
sính lễ đấy! Nghe nói Tam Vương gia muốn đến Mộ Dung phủ đặt sính lễ.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói thế.
Nhìn khí thế như thế này, Mộ Dung tiểu thư tuyệt đối không phải thị
thiếp, khẳng định là trắc phi đấy nha.”
“Ta cũng đoán là trắc phi. Có
điều, nhìn khí thế lớn như vậy rõ ràng sính lễ so với chính phi cũng
không khác nhiều lắm, chẳng lẽ là chính phi?”
“Không có khả năng, thân phận Mộ
Dung tiểu thư thấp kém, trước kia còn là cửu đẳng thị thiếp của Thụy
vương phủ cơ mà. Cùng lắm cũng chỉ có thể là trắc phi thôi.”
“À…”
Mọi người nghe thấy mấy câu nói như thế, đều tranh nhau chạy tới phía trước cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới.
Ba người Độc Cô Ngạo Thiên cũng có chút
kinh ngạc, liền ngó ra nhìn xuống. Quả thật, trên đường lớn, có đến hơn
trăm người, mười cỗ kiệu, đi đầu hàng ngũ là Hiên Viên Mặc với ngũ quan
khắc sâu mang theo mấy phần ý cười. Đội ngũ đang đi về phía Mộ Dung phủ ở phía trước.
“Hắn thật sự muốn lấy Mộ Dung Thập Thất ư?” Độc Cô Ngạo Thiên nhíu mày, thấp giọng nói. Mộ Dung Thập Thất có thân
phận như thế nào, Hiên Viên Mặc hẳn là so với ai khác đều rõ ràng, hắn
giờ phút này đàng hoàng như thế, làm như sợ người khác không biết hắn
muốn lấy Mộ Dung Thập Thất không bằng. Chẳng lẽ… hắn thật sự có cảm tình đặc biệt với Mộ Dung Thập Thất? Cho nên mới cố ý làm như vậy?
Hiên Viên Diệp khinh thường cong môi đỏ mọng, “Xem khí thế như này, hắn đây là đang cố ý thị uy với hoàng huynh đó mà.” Ngày hôm qua hoàng huynh muốn Mộ Dung Thập Thất đi hòa thân, hôm nay
hắn liền đi đặt sính lễ! Rõ ràng là muốn thị uy với hoàng huynh.
Lăng Dạ nhíu nhanh đôi mày, ánh mắt chứa
đầy vẻ phức tạp. Nếu không có gì bất ngờ, Mộ Dung Phong chắc chắn sẽ đáp ứng việc cầu thân của Hiên Viên Mặc.
Từ nay về sau, Mộ Dung Thập Thất chính là nữ nhân của Hiên Viên Mặc…
Ánh mắt Lăng Dạ nhìn chằm chằm mười đại kiệu bên dưới, Mộ Dung Thập Thất, sính lễ…
…
Miếu Bắc Sơn ở Nam Tuyền.
Một hồi tiếng chuông vang lên, tiếng chuông thấp thoáng truyền vào phòng nhỏ thanh u yên tĩnh.
Ở phía sau ngôi miếu, có một tòa tiểu viện riêng biệt, thấp thoáng, trong gió thoang thoảng thổi tới một làn dược hương.
Trong phòng, có một nam tử toàn thân bạch y nằm ở trên giường, hắn đang nhắm mắt ngủ.
Đột nhiên, hắn mở hai mắt nhìn ra phía cửa.
Phi Kiếm đứng ở trước cửa, do dự không
biết có nên vào hay không, trước mắt hắn có chuyện quan trọng cần bẩm
báo, nhưng mà Tứ Vương gia đang nghỉ ngơi, không thể làm phiền. Đang lúc do dự, hắn cảm giác được có một ánh mắt âm hàn dừng trên người.
Hắn lập tức đi vào trong phòng, đứng cách giường hai thước, cúi đầu trầm giọng bẩm báo: “Mộ Dung tiểu thư có chuyện.”
Tuấn nhan tái nhợt, vốn bình tĩnh như
nước, sau khi nghe thấy lời Phi Kiếm nói, tay ở trong chăn nắm thành
quyền, đợi câu nói kế tiếp của Phi Kiếm.
Tim Phi Kiếm trầm xuống, nói tiếp: “Hôm qua Hoàng Thượng tuyên Mộ Dung tiểu thư vào cung, mục đích chính là
muốn Mộ Dung tiểu thư đi hòa thân với thế tử ở một tiểu quốc man di.”
“Phái người đi giết tên thế tử kia.” Thanh âm mềm nhẹ vang lên, mang theo sát khí và quyết tâm tuyệt đối, Hiên Viên Ninh nhắm hai mắt, mệnh lệnh.
Khóe miệng Phi Kiếm khẽ co quắp, hắn nói vẫn chưa hết mà, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nói tiếp: “Đây là mục đích chung của Liễu tiểu thư và Hoàng thượng. Mộ Dung tiểu thư
băng tuyết thông minh sao có thể để bọn họ tùy ý dắt mũi, cuối cùng Mộ
Dung tiểu thư được phong quận chúa, mà Liễu tiểu thư ăn trộm gà không
thành còn mất nắm gạo, sau cùng bị bắt đi hòa thân. Nghe nói ngay cả bữa tối Hoàng thượng cũng không ăn. Lần này Hoàng Thượng tiền mất tật mang, nửa điểm ưu việt cũng không đạt được.”
“Ừhm, phái người giám sát Liễu
Nguyệt Phi, nhất định phải để nàng ta cùng tên thế tử kia thành thân,
gắn bó suốt đời. Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Sát khí trong giọng nói đã giảm bớt, nhưng thêm vào đó lại có hơn vài phần lãnh lẽo. Hiên Viên Ninh nhẹ giọng mệnh lệnh.
Khóe miệng Phi Kiếm lại co giật, trên
trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Mệnh lệnh này của Vương gia không phải nói rõ là muốn Liễu Nguyệt Phi không có cách nào chạy thoát khỏi nhiệm
vụ hòa thân đó sao? Gắn bó suốt đời? Ai chẳng biết ở cái tiểu quốc xa
xôi kia, địa vị nữ tử thấp kém, cho dù thân là nhi nữ của Tả tướng
Phượng Thiên quốc, nhưng Liễu Nguyệt Phi cũng sẽ không trốn khỏi đám tộc nhân uống máu như trâu kia. Nếu nói Mộ Dung Thập Thất khó chơi, là
người có tính khí không chịu bị ức hiếp, thế Vương gia thì sao? Là người cổ vũ cho tính cách ấy. Còn muốn tại lúc người ta đã như cây khô không
có tí hơi nước, tặng thêm một mồi lửa lớn! “Vâng, Phi Kiếm lĩnh
mệnh. Còn nữa, vừa rồi thám tử ở bên người Tam Vương gia ra roi thúc
ngựa đưa tới tin tức. Hôm nay, Hiên Viên Mặc mang theo mười gánh kiệu
sính lễ đến Mộ Dung phủ cầu thân.”
Nghe thế, Hiên Viên Ninh mở to hai tròng
mắt, rõ ràng là một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, rõ ràng là một đôi
mắt có sự nhu tình tỏa ra bốn phía, nhưng tại nơi khóe mắt kia lại có
sát khí khiến người khác cảm thấy rét run.
Bầu không khí lạnh lùng giằng co đại khái trong khoảng một khắc, sau cùng ngữ khí của Hiên Viên Ninh thản nhiên
không có tia phập phồng vang lên: “Sai người bảo vệ tốt Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân. Nếu có chút biến cố xảy ra, hãy đưa hai người họ đi.” Về chuyện Hiên Viên Mặc cầu thân, Mộ Dung Thập Thất tất nhiên sẽ nghĩ
ra biện pháp cự tuyệt. Về mặt này hắn không cần làm gì cả, với thủ đoạn
của nàng, tuy rằng chuyện này có vẻ khó chơi, nhưng hắn tin nàng có thể
giải quyết.
Trước mắt là, hậu quả của việc sau khi cự tuyệt!
Đôi mắt khép hờ, hào quang dần dần u ám
xuống, trong một tháng này, gió bốn phía, có lẽ đều sắp nổi lên, trong
trận tinh phong huyết vũ tới, ván cờ mặc dù đã được hắn an bài tốt,
nhưng e rằng sẽ có biến cố.
Nàng? Liệu đã có sự chuẩn bị tốt, để nghênh đón một hồi tinh phong huyết vũ chưa? Liệu nàng có dũng khí đón nhận không?
Trên đời này, mọi người đều là phàm nhân, không thể nào trốn tránh được vận mệnh đã định sẵn! Lựa chọn của hắn là bố cục, là nghịch thiên. Nàng thì sao? Có thể tiếp nhận một người như
hắn chăng?
So với Mặc Trần như tiên nhân kia, hắn… vẩn đục nhiều lắm.
“Tứ Vương gia, còn có một chuyện
khác muốn bẩm báo. Nữ nhi của thừa tướng – Trình Tuyết Nhi ba lần, bốn
lượt tới Tứ vương phủ cầu kiến Vương gia. Bị Dung Nhi ngăn cản vài lần.
Nhưng nàng vẫn nháo loạn, việc này… nên xử lý như thế nào?” Phi Kiếm hỏi. Nói tới Trình Tuyết Nhi này, hắn thập phần đau đầu, so sánh
với Mộ Dung tiểu thư thông minh, Trình Tuyết Nhi tuy có mỹ mạo, nhưng
cùng Mộ Dung tiểu thư kém nhiều lắm.
“Cảnh cáo Thừa tướng, đừng để Trình Tuyết Nhi tiếp tục xuất hiện ở Tứ vương phủ.” Hiên Viên Ninh lạnh giọng phân phó. Thừa tướng là một quân cờ bị chi
phối trong tay hắn, về phần Trình Tuyết Nhi, chỉ là quân cờ trong tay
một quân cờ khác. Quân cờ của quân cờ có tâm tư khác, thì chỉ có thể bị
nghiền nát.
Phi Kiếm gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Trong phòng khôi phục lại sự thanh u,
Hiên Viên Ninh mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Đây là lần đầu tiên trong mười
mấy năm qua hắn bị loại cảm giác vô lực này giày vò. Nơi đan điền, có
một luồng nội lực đang dần dần khôi phục.
Hai tay dưới chăn hợp lại, từng luồng nhiệt lượng ngưng tụ.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục.
Mộ Dung phủ
Cho dù Thập Thất muốn giấu giếm mọi
chuyện phát sinh ngày hôm qua trong hoàng cung, chỉ đơn giản nói với Mộ
Dung Phong và Lí Uyển Nhi, vì Mai quý phi phá lệ yêu thích nàng, nên mới thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ phong nàng làm Minh Nguyệt quận chúa.
Lúc đầu, Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi đều có vài phần hoài nghi, nhưng nhìn thấy biểu tình của Thập Thất không
giống giả vờ, nên cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng thiên hạ không có bức
tường nào kín gió, sáng sớm hạ nhân trong phủ đi ra ngoài đều nghe thấy
Liễu Nguyệt Phi cũng được phong quận chúa, sau đó bị đưa đi hòa thân.
Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi lúc này mới
cảm giác chuyện này tuyệt đối không đơn giản như Thập Thất nói. Ngày hôm qua con bé tiến cung nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, có điều, đều
đã qua đi, nên con bé mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói với bọn họ như
thế.
Hiện nay, có rất nhiều nguy hiểm, qua chuyện này ông càng thêm kiên định ý nghĩ từ quan rời kinh.
Lúc này là đến bữa trưa, Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi nói ý tưởng của bọn họ cho Thập Thất biết.
Sau khi Thập Thất nghe xong, thần sắc cứng đờ, tim như có trống gõ, nhưng mặt vẫn cười trả lời: “Tốt, nhưng mà cha, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất đưa ra việc từ quan, chờ qua khoảng thời gian này hãy trình lên.” Cha với mẹ nghĩ đơn giản quá, cho dù Hiên Viên Mặc bỏ qua cho cha,
nhưng Hiên Viên Hạo làm sao có thể buông tha. Chỉ sợ, lúc cha trình đơn
xin từ quan, chính là lúc nguy hiểm nhất.
Mộ Dung Phong gật đầu: “Ừhm, vậy để qua một đoạn thời gian nữa đi.” Ông cũng biết hiện tại thời cuộc không ổn, Tam Vương gia chỉ sợ sẽ khởi sự trong tương lai gần.
Lí Uyển Nhi cũng nhận thấy được ý tưởng của bọn họ có thể sẽ không dễ dàng thực hiện được, liền ôn nhu cười nói: “Trước đừng nghĩ những chuyện này, bây giờ người một nhà chúng ta có thể ở cùng nhau, cũng là tốt lắm rồi.”
“Đúng vậy! Thập Thất nhất định dùng hết khả năng, để cho cha mẹ có cuộc sống như nguyện.” Trong thanh âm thản nhiên của Thập Thất chứa đựng sự kiên quyết đầy hứa hẹn. Quy ẩn núi rừng, sống một cuộc sống bình thản mà hạnh phúc, nàng
cũng muốn.
“Hi hi.” Mai Hoa và Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên hầu hạ nghe thế, cũng cười theo.
Bữa trưa qua đi, Thập Thất trở về phòng, bảo Cẩm Sắc và Mai Hoa vào phòng nàng.
“Cẩm Sắc, về sau ngoại trừ ta và
Mai Hoa, bất cứ ai hỏi em về chuyện của Mộ Dung phủ, thì không được nói
gì cả. Gần đây phải cẩn thận đừng để rước họa vào thân.” Vẻ mặt Thập Thất thoáng trầm trọng, dặn dò Cẩm Sắc. Cẩm Sắc là người đơn
thuần, tuy rằng gần đây đã hiểu được không ít, nhưng so sánh với Mai
Hoa, nàng vẫn quá mức ngây thơ, dễ dàng bị người khác lợi dụng.
Cẩm Sắc nghe ra sự trầm trọng trong lời
Thập Thất nói, tuy rằng không biết có chuyện gì sắp phát sinh, nhưng
cũng biết họa là từ miệng mà ra. Vội vàng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, trừ bỏ tiểu thư. Vô luận bất cứ ai hỏi điều gì, Cẩm Sắc cũng không nói một câu.”
“Được rồi, em lui ra trước đi.” Thập Thất gật đầu.
“Dạ.” Cẩm Sắc xoay người rời khỏi phòng, khi rời đi, đóng cửa lại.