Thập Thế Đợi Quân An

Chương 11-2: Ta không đến chàng vẫn chờ ta ? 2



Quay về Phong Đô, ta so sánh cảm thấy nhân gian vẫn tốt hơn nhiều. Tiết thanh minh ở Phong Đô chính là ngày hội lớn nhất. Giấy trắng phiêu phiêu, quỷ môn quan rộng mở, chỉ cần được Diêm Vương thông qua, cấp cho lệnh bài là có thể quay về dương thế thăm người thân một lát. Vì thế nên quỷ hồn dưới âm phủ rất là coi trọng ngày này

Đi một hồi liền gặp nữ quỷ lưỡi dài áo xanh. Đúng là nàng ta rồi, còn đang bay bay trên cây. Trừ nàng ta ra còn có rất nhiều nữ quỷ nam quỷ lắc lư xuất hiện, bay tới bay lui im lặng, đều không có chút cảm giác náo nhiệt nào của nhân gian

Nữ quỷ lưỡi dài kia vừa nhìn thấy ta, đầu lưỡi đang thả trước ngực liền cứng đơ lại, chạy nhanh hành lễ, “Tham kiến Hoa Nhi gia”

Ta nhìn nhìn trang phục của nàng ta, chính là bộ dạng vừa mới đi đâu đó trở về, “Ngươi vừa đi dương thế, lại ăn trộm cái gì rồi?”

Nữ quỷ lưỡi dài lập tức run lên, chạy nhanh tươi cười nói: “Hoa Nhi gia lại nói giỡn rồi. Cố đại nhân đã cấp lệnh bài cho ta, ta chỉ là thường dân hiền lành thôi” Nói xong liền chạy đi, lấy lệnh bài ra khoe, sờ sờ. Ta nhìn thấy, nghĩ thầm, thật không ngờ Tiểu Hắc mặt đen máu lạnh lại có thể cấp cho nàng ta lệnh bài. Không lẽ hắn đã quên nữ quỷ này mấy trăm năm trước đã gây bao nhiêu phiền toái, bây giờ còn đang cản trở người đi đường trên cầu Nại Hà

Ta đi được vài bước, liền ra vẻ không để ý thuận miệng hỏi mấy câu, “Người thân của người đã đầu thai được mấy kiếp rồi, ngươi còn tìm thấy, còn nhìn thấy được không?”

Nữ quỷ lưỡi dài đầu lơ lửng trên mặt đất, trắng bệch nhìn ta cười cười. Miệng hé ra một loạt răng nanh trắng như tuyết, nhưng vẫn có thể coi là đang cười. Khóe mắt có chút rưng rưng. Có vẻ như là đã rất lâu rồi nàng ta chưa có cười

“Hắn sống tốt lắm, đầu thai vào nhà phú quý, kiếp này thú được nương tử còn sinh cho hắn một cặp long phượng. Con ta cũng tốt lắm. Tuy chỉ là tiều phu, nhưng thoạt nhìn cũng thấy rất vui vẻ, còn đang chuẩn bị đón dâu. Như vậy là đủ rồi”

Bốn trăm năm trước, nữ quỷ lưỡi dài bị vứt bỏ, liền thắt cổ tự tử, trở thành oán quỷ. Ta thấy bộ dạng nàng ta bây giờ thật là đáng sợ, dữ tợn. Lúc nàng ta qua đời chắc cũng còn trẻ, hẳn là rất thích ăn mặc chưng diện

Trở về phòng của mình, ta liền mở bọc tơ lụa Thương Âm năm 14 tuổi tặng ta

Mở ra. Qủa nhiên toàn là tơ lụa hảo hạng thượng đẳng. Áo tay rộng màu hồng nhạt cùng với quần váy bằng vải sa gấp nhiều lớp, trông vừa nhẹ nhàng lại thanh nhã. Váy dùng lông vũ màu trắng tinh tế thêu thành hình đóa hoa đào vây quanh, trông vô cùng xinh đẹp

Thợ may không chỉ khéo tay mà còn rất có năng khiếu. Qủa đúng là cống phẩm hoàng cung

Ta cầm lấy quần váy. Gương mặt Thương Âm khi 14 tuổi lại trúc trắc hiện ra trước mặt ta

“- Lấy cái này mà mặc. Mỗi lần đến đều khó coi chết đi được”

Dù thế nào ta vẫn thích đồ màu đỏ

Liếc mắt nhìn gương đồng một cái. Ta liền lấy váy ướm ướm thử. Chiêu Cẩm công chúa mà mặc váy này vào, nhất định nhìn sẽ rất đẹp

Đang chuẩn bị cất váy đi thì tiếng đập cửa vang lên. Tiểu Hắc bưng chén thuốc đi vào, nâng mắt nhìn ta. Thân hình hắn ngừng một chút, sau đó không nói không rằng đi tới đặt thuốc lên bàn, lại lôi ra một bọc giấy, nhìn qua liền biết ngay là bánh ngó sen hoa đào

“Là đồ hắn tặng?”

“Ừ”

“Ngươi thích hắn như vậy?”

Ta nhìn ra đằng sau. Tiểu Hắc mặt không chút thay đổi, tiếp tục nói: “Lâu rồi không thấy ngươi vui vẻ như vậy”

A, ta đây là đang vui vẻ sao

“Ha ha, lần sau đi câu hồn ta nhất định sẽ mặc giống thiếu nữ xem sao, nhất định sẽ rất nhanh chóng đạt chỉ tiêu”

Ánh mắt hắn lại trở nên khinh thường ta

“Uống hết thuốc đi”

“Có kẹo không?” Ta bắt chước trẻ con, chớp chớp mắt nhìn hắn

“…….” Lại khinh thường

Ta cất váy đi, sau đó ngồi vào bàn, cau mày uống một hơi hết chén thuốc, khụ hai tiếng rồi nhanh chóng nhét kẹo vào mồm

Tiểu Hắc đã đun thuốc cho ta, dù đắng ta cũng phải cố nuốt trôi xuống

“Tháng sau ta đi A Tì một chuyến, ngươi tự chăm sóc bản thân cho thật tốt”

Ta thiếu chút nữa sặc thuốc, lau lau miệng, “A Tì? Phụ thân phái ngươi đi như vậy, hẳn là bị Địa Tàng Vương bức ép rồi? Lại đến cái nơi quỷ quái đó?”

Lại là mười tám tầng A Tì địa ngục? Không lẽ là ác quỷ tác loạn quẫy nhiễu thanh tĩnh? Hay là oan quỷ náo loạn phá vỡ phong ấn ngục?

Nơi gọi là A Tì kia lúc nào cũng có hỏa ngục thiêu đốt, không hề có chút nhân tính nào. Đại quỷ ăn tiểu quỷ, ăn xong liền tu luyện, tu luyện xong liền phá ra ngoài tác loạn. Nếu phá hỏng phong ấn rồi chạy đến nhân gian thì không phải là thiên hạ đại loạn hay sao?

“Nếu không ta cùng ngươi đi”, ta ôm lấy tay hắn. Hắn tựa hồ run lên một chút, ta không quan tâm, nhíu mày nói: “Ngươi là hắc vô thường. Hắc vô thường thì làm gì. Hắc vô thường lợi hại sẽ giúp Diêm Vương dẹp bỏ vật cản trên đường? Để ta đi cùng ngươi”

Tiểu Hắc tỉnh bơ liền gỡ tay ta ra, thanh âm nhẹ chút, “Không cần. Ngươi ở đây chăm sóc bản thân cho tốt”

Dừng một chút, hí mắt lại nói, “Mà đối với công phu mèo cào của ngươi, có ngươi đi theo đương nhiên ta lại phải bảo vệ ngươi chu toàn”

Ta nghẹn một chút, nhịn không được liền đạp cho hắn một cước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.