Ta từ chỗ thầy thuốc lập tức hỏa tốc tiến tới cửa kết giới của địa ngục. Theo sau ta là hai Hắc Bạch vô thường nữa
Dù thế nào cũng không thể ngờ là Tiểu Hắc lại xảy ra chuyện ở trong ngục. Nghe được tin từ phía cai ngục và Tiểu Bạch, trong lòng ta liền phát lạnh
Trong Uổng Tử Thành, một loạt các vô thường gào thét
Qủy có rất nhiều loại, nói ra thì rất lằng nhằng nhưng đại khái có thể chia làm 2 loại chính, ác quỷ và oán quỷ. Những loại khác thì không nói làm gì vì đều bị nhốt trong hỏa ngục A Tỳ hoặc bị Địa Tàng Vương phong ấn lại. Từ hồi Tiểu Hắc đi A Tỳ mất bảy năm đến nay thì mọi thứ có thể coi là bình an vô sự. Ở nơi địa ngục 18 tầng này, những quỷ sai và vô thường như ta sẽ phân loại ác quỷ và oán quỷ vào hai nơi khác nhau để phong ấn. Những oán quỷ bình thường nếu như không làm hại quá nhiều người thì sẽ không phải chịu hỏa ngục thiêu đốt. Ví dụ như nữ quỷ lưỡi dài chẳng hạn, vì bị vứt bỏ nên sinh oán hận, biến thành lệ quỷ. Sau khi bị Tiểu Hắc thu phục, nàng ta phải chịu lệ hình của âm phủ suốt 300 năm, bây giờ đã được thả về Phong Đô sống rất tốt. Hình phạt của nàng ta vẫn còn nhẹ chán. Những oán quỷ khác đều bị nhốt ở trong Uổng Tử Thành, bị kinh văn phong ấn, Phật hiệu siêu độ, khi nào giác ngộ, oán khí tan biến mới được thả ra để đi đầu thai
Nói tóm lại, Uổng Tử Thành chính là nơi giam giữ những kẻ nguy hiểm tiềm tàng. Nếu chẳng may phong ấn bị phá vỡ, oán quỷ thoát ra ngoài thì chỉ có trời biết bọn chúng sẽ gây ra chuyện gì. Oán quỷ thường ôm hận với thế gian, sức mạnh và lực lượng của chúng lại vô cùng lớn. Tính sát thương của oán quỷ nếu so với ác quỷ thì chỉ có hơn chứ không có kém
Vấn đề bây giờ là phong ấn đã bị phá, cửa mở, oán quỷ cứ vậy thoát ra ngoài. Âm phủ lại vốn không để ý rằng Uổng Tử Thành đã sớm thành nơi thu nhận nhiều quỷ như vậy. Tiểu Hắc Tiểu Bạch khi tiến vào liền phát hiện ra oán quỷ oán khí kinh người, lực lượng vô cùng lớn, thậm chí có kẻ đã sắp biến thành ác quỷ. Nếu như bọn chúng thoát ra ngoài hết, việc phá vỡ phong ấn của đại địa ngục cũng không thành vấn đề
Ta nghe xong liền giật mình. Tiểu Bạch nhờ có Tiểu Hắc che chở mới có thể trốn được ra ngoài. Khi Tiểu Bạch tới tìm ta cũng là toàn thân dính máu, thật khó có thể tưởng tượng tình cảnh trong Uổng Tử Thành như thế nào. Hiện giờ một mình Tiểu Hắc đang chống chọi cùng lũ oan hồn. Trong lòng ta liền ớn lạnh
Trước khi đi, phụ thân liền túm ta lại, vẻ mặt đau khổ: “Mẫu Đơn, chuyện này con phải lo liệu cho tốt. Chớ có làm kinh động thiên đình. Không chừng phụ thân sẽ rơi đầu đó”
Ta quét mắt nhìn ông một cái. Chuyện này lớn như vậy, phỏng chừng thiên đình cũng sẽ sớm biết thôi, đều là do Diêm Vương quản lí lơi lỏng. Ta phất tay: “Tiểu Hắc mà có chuyện gì, thì đầu của phụ thân hãy coi chừng đấy”
Diêm Vương liền chạy nhanh, ôm đầu, còn ai oán nhìn ta
Ở cửa kết giới địa ngục có không ít quỷ hồn đi ra đi vào. Tiếng gào thét lởn vởn cùng với huyết sắc âm trầm trong không trung. Kết giới vốn có màu trắng thuần giờ đã biến thành màu đỏ tươi. Mặt đất chấn động như có vô số người nện xuống. Như thế này có thể tượng tượng được nơi giam giữ quỷ hồn dưới đất đã nguy cấp như thế nào
Ta ra lệnh cho các vô thường khác ở lại giải quyết đám quỷ hồn kia, mau chóng quay về Phong Đô kêu gọi thêm hồn phách của các hòa thượng đạo sĩ tới trợ giúp. Đợi được tới lúc đó, cũng kịp để cho các đại nhân giá lâm tới Diêm La thập điện. Tình hình như vậy có thể coi là tạm ổn
Đang suy nghĩ dở thì đốt nhiên có một con bạch cốt tinh chui từ dưới đất lên, thò tay bắt lấy mắt cá chân của ta. Ta liền hạ một đao xuống, lấy đèn lồng ra, niệm một tràng chú ngữ. Một vòng ánh sáng liền phát ra. Ta niệm chú ngữ càng nhanh, hỏa diễm bên trong đèn lồng cháy càng thịnh. Cuối cùng chiếc đèn lồng liến cháy thành một quả cầu lửa, tỏa ra thành bốn phía, nhẹ nhàng rơi xuống rồi biến thành những con rồng trườn trên mặt đất trong nháy mắt, dệt thành công kết giới xung quanh địa ngục. Cùng lúc, những tiếng kêu ai oán nổi lên khắp nơi. Oan hồn vừa mới trốn ra chưa được bao lâu, đã bị mặt đất thiêu trụi thành đất đen
Hỏa diễm đột ngột nổ bùng lên. Hào quang chợt lóe. Trong chớp mắt, toàn bộ mặt đất đã biến thành một biển hoa mẫu đơn đỏ rực rỡ như lửa, hình thành kết giới. Cành hoa, rễ và dây leo quấn quanh nhau liên tiếp. Nụ hoa xinh đẹp mà diễm lệ, bên dưới là đài hoa đang mở ra, bao phủ mặt đất, trấn trụ phong ấn, nhẹ nhàng phun ra hương thơm trừ tà, phá sương mù
Không hổ danh là mẫu đơn quỷ hoa của địa ngục. Hình ảnh từng bông hoa phóng ra máu thật là tuyệt mĩ, khắc sâu vào trong tâm trí ta
Trong tay ta chỉ còn lại chuôi đèn bằng gỗ màu đỏ. Ta nhẹ nhàng vung tay lên, chuôi đèn biến thành trường kiếm trảm hồn. Như vậy ít ra có thể đảm bảo là oan hồn sẽ không còn thoát ra nữa, còn duy trì được bao lâu thì đành phụ thuộc vào vận may của ta vậy
Ta thở ra một hơi, thi hành pháp thuật rồi nhanh chóng đi vào trong phía đại địa ngục
Uổng Tử Thành, trăm năm trước ta đã từng tới đây rồi.
Ta đạp lên trên lớp lớp hài cốt bên dưới, đi tầm mười trượng liền nhìn thấy Thanh Đồng linh thú trấn giữ cửa thành. Bên trong toàn là oán khí, nồng nặc đến nỗi ta thở còn thấy khó khăn (Thanh Đồng: đồng đen. Mọi người cũng biết ngoài cửa thành thường có những con linh thú đứng bên ngoài để trấn giữ rồi phải không ạ ^^)
Uổng Tử Thành có hai cửa vào. Một cửa chỉ có vào không có ra, một cửa chỉ có ra không có vào. Phía cửa vào có một kết giới chắn ở ngoài, rất nhiều oan hồn đang đứng tụ tập ở đây, có ý định phá vỡ phong ấn. Ta giương mắt nhìn lên. Chủ yếu toàn là quỷ. Không chừng phía bên kia thành cũng đang có một lũ đứng tập trung ở đó. Ta một thân hắc y, khéo léo áp chế linh lực lại, giữ im lặng
Hướng vào phía trong, đi đường tắt ngang qua bờ ruộng một chút. Phía xa xa kia ta thấy có huyết quang lay động, lại có ánh lửa nổ xuống. Đó chính là lũ người Tiểu Hắc. Ta giương kiếm, chạy nhanh về phía trước, đi một vài bước liền phát hiện có rất nhiều oan hồn ở đây, oán khí dày đặc, hàn khí ép thẳng xuống
Nếu ăn được một quỷ sai thì sẽ có được tu vi mấy trăm năm. Ta có thể nhìn thấy rõ con mắt trắng bệch cùng khóe miệng cười tham lam của chúng. Lũ quỷ hồn này, đã sớm không còn bộ dạng giống con người nữa
Ta rút kiếm, chém một phát. Đường kiếm lóe lên ánh hào quang, khí thế thật lớn, chém vào đống hài cốt. Dù sao ta cũng tự xưng là cô nương thiện lương tốt bụng, xưa nay không muốn giết quỷ. Nếu như phá phải hồn phách của chúng, nhẹ thì đến lúc đầu thai sẽ tạo phải nghiệp, nặng thì hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán. Mỗi lần Tiểu Hắc đi bắt quỷ đều chỉ dùng đao nhỏ. Hắn rất lợi hại, chưa một lần nào phải rút đao ra
Muốn thu phục bọn chúng cần rất nhiều thời gian và tinh lực. Ta tinh lực thì không có, Tiểu Hắc thì nguy hiểm. Ta thực sự không muốn phải phá hồn phách của chúng
Cửa ra của Uổng Tử Thành dẫn tới Huyết Trì. Ta đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy Thanh Đồng linh thú trấn thủ đại môn, có lẽ đã bị tàn phá đến mức không trụ nổi nữa, có thể mơ hồ nhìn thấy kết giới bị rách thành một đường nhỏ. Một đám oan hồn điên cuồng lao về vết nứt đấy. Lưỡi kiếm của trảm hồn kiếm đã bị ngấm oán khí lạnh lẽo, ngón tay cầm kiếm của ta có chút tê dại. Những oán quỷ kia vừa nhìn thấy Huyết Trì, thân hình lập tức phình to, trên mặt mắt mũi răng nanh dữ tợn, nhìn không khác gì ác quỷ. Thân của chúng cắm đầy lưỡi đao, trên cổ bị chém một phát, huyết nhục mơ hồ, treo lủng lẳng. Đây chính là oán quỷ tiến hóa thành ác quỷ. Có con trên mặt còn nổi đầy vảy màu xanh (Huyết Trì: tầng thứ 13 trong số 18 tầng địa ngục, là ngục nặng nhất, giam giữ những kẻ bất hiếu. Uổng Tử Thành là tầng thứ 14, những người không biết quý trọng mạng sống, tự sát sẽ bị nhốt vào đây. “Uổng Tử Thành” dịch ra là thành Chết Oan đó ạ)
Bọn chúng tự do rồi. Thật là “tốt” quá đi mất
Ta kết ấn bằng tay. Một chùm tia sáng như cầu vồng liền phóng ra từ phía mũi kiếm, xuyên qua mặt trời, bay thẳng đến