một lần nữa Kham Ngũ thất thất bát bát kể lại một trận, thuận tiện nhắc lại chuyện trước đó đám thần tiên kia lừa gạt hắn một trận, càng nói càng uất ức căm phẫn.
Ngàn năm trước ma tộc có một trận giao chiến với Thiên Đình.
Nguyên nhân cụ thể không thể nào biết được, dù sao ngàn vạn năm trôi qua hai tộc đều không liên quan gì đến nhau, tuy nói nước sông không phạm nước giếng nhưng vẫn có những cuộc chiến tranh không lớn không nhỏ, chỉ là về sau xảy ra một chuyện. Có thần tiên nọ, xác nhận là thượng thần mấy vạn tuổi, vậy mà một hơi đột nhập vào một điện thờ trong số Thất Ma Cung. Việc này đối với ma tộc mà nói cũng là một chuyện không vẻ vang gì. Luatinh - Cungquanghang.com
Chỉ là khi thượng thần này tiến vào đại điện lại cho tất cả thiên binh lui xuống, một thân một mình tìm Ma Quân lúc ấy, cũng chính là huynh trưởng của Kham Ngũ, đòi hỏi hắn ta thánh vật của ma tộc. Từ trước đến nay ma tộc đều thích nghiên cứu đồ vật cổ quái kỳ lạ loạn thất bát tao, tính cách hào sảng đầu óc cũng nhanh nhẹn, mấy trăm năm tích lũy được không biết bao nhiêu thứ, bởi vậy cái gọi là thánh vật của ma tộc, cũng có rất nhiều.
"Tuy nói là thánh vật, nhưng cũng không thế nào sử dụng, đặt ở trong thạch thất có cái mấy ngàn năm đều đã mốc meo, so với mấy thứ đơn giản khác trong tộc còn không có ý nghĩa bằng. Tiểu bạch kiểm kia không nói đại ca thật đúng là đã quên. Bà mẹ ngươi chứ gấu à."
"Vậy hắn muốn là cái gì?" Lòng bát quái của ta nỏi lên, thần tiên vốn vô dục vô cầu, hứng thú lớn đến nỗi phải động đến binh khí như vậy thật không có nhiều.
"không phải chỉ là một chiếc đèn sao? Mẹ nó còn đánh tới tận cửa. Tiểu bạch kiểm kia, nếu là lão tử quản chuyện này thì tốt rồi. Thánh vật ma tộc cái rắm."
"Đèn?"
"Cũng không phải, chính xác là tụ hồn đèn, kiểu dáng cũng rất tinh xảo, có điều vật kia chỉ là một thứ phế phẩm do chính tay đại ca ta làm. " Kham Ngũ nhún nhún vai, "Hồn phách hôi phi yên diệt thế nào đi nữa làm gì có khả năng một lần nữa tụ lên, mặc kệ hắn là thần tiên hay là yêu ma, cho dù pháp lực vô biên thế nào đi nữa, nhưng sinh tử luân hồi không thể nghịch chuyển. Điều này ai cũng biết, ngươi nói có đúng không?"
Ta gật gật đầu, đây là giới luật của tam giới. Hồn phách tán loạn, mặc dù có thể siêu độ thăng thiên, nhưng đã tản, cũng không thể tụ thành hình người, đặc biệt là hồn phách của phàm nhân. Hôi phi yên diệt thì cái gì cũng không còn. Kể cả thần lực một phương có thể tái tạo lại toàn thân cũng không thể tránh được. Luatinh – Cungquanghang.com
" Năm đó đại ca ta đã thử một chút rồi, lúc ấy diệt ít nhiều hồn phách còn không phải là đã thất bại, dần dà đặt ở chỗ ấy rồi quên. Tiểu bạch kiểm thần tiên kia muốn cái đèn, cho nên mới lui binh. Đại ca ta liền hỏi hắn muốn cái này làm gì, hắn nói để cứu thê tử của hắn. Sau đó mới biết được thê tử của hắn là một phàm nhân. Chậc chậc, vậy mà yêu một phàm nhân, ngàn vạn năm làm cái việc ngốc nghếch này cũng chỉ có mình hắn."
Ta nghe vậy mà ngẩn ngơ, máu toàn thân đều đông lạnh, nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại, Kham Ngũ xòe tay lắc lắc trước mắt ta, "Này nha đầu ngươi không sao đấy chứ?"
Ta lại chậm chạp, mới mở miệng, phát ra âm thanh, "Rồi sau đó thì sao?"
"thì đại ca ta liền cho hắn thôi, nói là cho hắn mượn, thượng tầng ma tộc có một khả năng mà vạn vạn thần tiên so ra đều kém. Chính là có thể thấy rõ bộ dáng ban đầu của hồn phách bị đánh tan. Bởi vì tiên khí của thần tiên là vật trí mạng đối với âm hồn, cho nên loại đồ chơi như tụ hồn đèn này chỉ có ma tộc như đại ca ta mới làm ra được. Sau khi lui binh không lâu, lúc đầu vẫn còn tốt, mấy trăm năm sau liền truyền ra tin tức tiểu bạch kiểm tụ được sinh hồn của tiểu nương tử nhà hắn. Mẹ nó tin tức còn phong bế rất nghiêm. Chuyệnnày truyền đến chỗ của chúng ta. một vị tiểu thiếp của đại ca ta nghe tin tiểu bạch kiểm kia thiên tân vạn khổ như thế nào cứu nương tử của mình trở về. Bà mẹ ngươi chứ gấu à liền âm thầm mến mộ! âm thầm cái em gái ngươi! Tiểu thiếp của đại ca ta, mẹ nó còn chạy lên tận thiên đình. Lúc ấy đại ca ta không nén giận được, ngươi nói có đúng hay không? Ta nghe xong còn không thể chịu được, chẳng phải đòi thánh vật chỉ là cái cớ thôi sao! Cuối cùng, cuối cùng chẳng phải đang nơi này hay sao?"
Kham Ngũ ở đó thở dài thở ngắn, "Ngươi nói thần tiên thích phàm nhân cô nương thì cũng thôi đi, còn cưới nàng làm gì, ai cũng biết phàm nhân sao có thể hoài thai thần chủng, có mang thai cũng không tránh được phải chết, có đúng hay không?"
Chú ngữ văn trong tháp vẫn lưu chuyển tỏa ánh sáng rạng rỡ, ánh nắng nơi cửa số ngày đó mở ra dần dần lụi tàn, từng tầng bụi bặm vẫn chuyển động trong không gian tĩnh lặng màu xám. Ta ngửa đầu nhìn nguồn ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt, trước mắt có chút hoảng hốt, lại cúi thấp đầu xuống nhìn áo đen trên người mình: "... Những chuyện như này, ta chưa bao giờ nghe nói qua."
Ta nghe thấy tiếng nói của của ta đắng chát nghẹn ngào, chậm rãi hỏi hắn: "Ngươi nói thần tiên kia... Ngươi biết là ai sao? hắn, có phải hắn mặc một thân màu trắng không?"
Kham Ngũ vuốt ccằm nghĩ nghĩ, hoàn toàn không phát hiện được sự kỳ quái của ta, lẩm bẩm nói: "Ngươi hỏi như thế làm ta thực sự ngẫm lại, tiểu bạch kiểm kia lớn lên là cái dạng gì? A đúng, hắn tựa như là..."
Lời còn chưa dứt hắn liền ngừng lại, mặt đất đang chấn động.
Lông mày rậm của Kham Ngũ nhướn lên, nhìn quanh bốn phía, "Mẹ nó lại có chuyện gì rồi?"
Dường như thời gian ngưng lại, tiếp theo trong chớp mắt, chú pháp vạn chữ kinh văn trên không trung cạch cạch bị thiêu hủy, hóa thành từng hạt mưa hoàng kim rơi từ độ cao bốn mươi chín trượng —— như từng trận vạn tiễn từ trên không thẳng tắp rơi xuống, toàn thân tháp lay động kịch liệt. Kham Ngũ đưa tay kéo ta lăn xuống dưới bậc thang. Cuối tầm mắt là ba nhánh đại môn dán đầy bùa chú kinh văn, đang từ từ mở ra, phát ra tiếng ầm ầm trầm thấp vang vọng.
Cảm giác được cả người Kham Ngũ cứng ngắc, ta cũng kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Ánh sáng bên ngoài đang đổ vào, theo sau đó là từng bông tuyết lất phất bay giống như là tiên cảnh.
Bỗng nhiên nhoáng một cái, Kham Ngũ một tiếng chửi tục nhảy ra ngoài, làm xong tư thế một tay giữ lấy ta, một tay chỉ vào nam nhân tóc đen không nhanh không chậm đang đi tới, mắng:
"Ta x mẹ ngươi, ngươi tiểu bạch kiểm băng sơn này! Hôm nay tự ngươi tẩy sạch sẽ đưa tới cửa, bản đại gia sẽ không tức giận!"
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Thương âm ra sân