Thập Thế Đợi Quân An

Chương 4: Tam sinh tam thế nại nhược hà, phiếu miểu phi hoa tán tự yên



“Diêm Vương, sao chưa gì ta đã chết là thế nào? Kiếp này như vậy không phải là quá nhanh rồi sao” Nữ nhân không hề để tâm, đùa đùa nói “Bao giờ hắn lại đầu thai?”

“Ngay bây giờ”

“Tốt lắm, ta cũng nên tranh thủ thời gian đi thôi. Không biết kiếp này hắn sẽ một lòng đối xử với ta như thế nào” Thanh âm khi nhắc đến “hắn” trở nên quyến rũ mềm mại, nữ tử cười khanh khách “Đã có các ngươi giúp ta, ta không tin hắn sẽ không yêu ta. Huống hồ hắn đã muốn…”

Đến lúc này nàng mới phát hiện ra ta đang đứng ở bên ngoài đại điện. Bóng tối che khuất ta, thấy mặt nàng uốn éo về phía này, mắt sáng như đuốc. Ta hiện nguyên hình, nhanh chóng chạy vào, cung kính hành lễ “Mẫu Đơn tham kiến công chúa điện hạ”

Diêm Vương gia nói: “Mẫu Đơn không phải người ngoài, điện hạ cứ yên tâm đi”

Nữ nhân buông mắt, ánh mắt khác thường mà lạnh lẽo nhìn ta, cuối cùng mới cười nói, môi cười diễm lệ xinh đẹp. Ta nghĩ nam tử ở trước mặt nàng chắc chắn sẽ mất thần trí mà si mê.

“Nguyên lai là khuê nữ Mẫu Đơn nhà Diêm Vương, đã sớm nghe nói là rất lưu loát nhu thuận nhất thiên hạ” nàng tinh tế đến trước mặt ta “Ngươi nếu giúp ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi”

Lưu loát nhu thuận nhất thiên hạ… Ta đánh giá vị thần tiên niên tuế đến hàng vạn này, mới có 700 năm tuổi, tính ra ta cũng chỉ được coi là một tiểu muội muội nho nhỏ. Ta yên lặng, lại không biết nàng muốn làm cái gì. Nếu công chúa điện hạ đã nói vậy, ta liền gật đầu như gà mổ thóc (niên tuế: tuổi tác)

Đến lúc nàng ta đi xa rồi, ta mới hỏi Diêm Vương: “Nàng ta thực sự là công chúa?”

Diêm Vương thở dài, ấn ấn thái dương: “Cửu trọng thiên thần Chiêu Cẩm công chúa, nghĩa muội của đương kim thiên quân thái tử, thế lực hậu thuẫn vô cùng lớn, không dễ chọc”

Ta giật giật khóe mẳt

“Nàng không phải là tình nhân của cha sao, sao lại thành công chúa?”

Diêm Vương gia phẫn nộ: ”Khuê nữ con đừng có nói lung tung, làm sao lại có chuyện ấy được. Chuyện này mà bị phía trên nghe được nhất định sẽ rơi đầu. Sao con có thể nói ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”

Ta nghẹn một chút, không lẽ lại bảo là ta đoán bừa sao. Là ai cứ dặn dò đi dặn dò lại phải câu sinh hồn này. Ta thừa nhận là ta cũng có liếc qua cuốn sổ kia một chút

“Chiêu Cẩm công chúa sao lại đi đầu thai làm phàm nhân? Vừa rồi còn rất vội vàng đi đầu thai nữa?”

“Vội vàng theo đuổi nam nhân chứ gì nữa” Diêm Vương gia nói một câu, ai oán nói, “Tiểu cô nương bây giờ thật là mạnh mẽ… Ngay cả ở trên cũng đều như thế”

Ta phẫn nộ ngậm miệng, cung đình bí sử, càng ít nghe càng tốt

Đi một vòng ngoài địa phủ, việc hôm nay làm cũng xong rồi, ta đứng ngơ ngẩn ở ven cầu Nại Hà, ngắm dòng Vong Xuyên chảy chầm chậm

Mới đầu ở chỗ này nhìn thấy một đám sinh hồn uống Mạnh bà thang đi đầu thai là chuyện thú vị vô cùng. Bao nhiêu yêu hận tình cừu đều ở trên cầu này mà tan thành mây khói, oán nữ bị phụ tình, nam tử chí lớn chưa thành, vợ chồng theo nhau mà chết,… Sách nói thế gian vẫn luôn như vậy, ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường

Sa vào chốn hồng trần là ngu muội cỡ nào, vậy mà có người lại tình nguyện lao vào

Đứng một lúc ta liền nhìn thấy quận chúa, vốn là công chúa điện hạ lên cầu đầu thai. Không biết vì sao nàng lại tựa hồ che giấu đi tiên khí của mình, hơi thở giống hệt như sinh hồn của phàm nhân. Qủa nhiên có thế lực chống đỡ, quan hệ tốt, ai mà chết năm 97 tuổi, ít nhất phải đợi 3 năm mới được lên cầu Nại Hà đầu thai, như vậy là nàng đã tiết kiệm được tận 80 năm

Nhìn khuôn mặt của nàng một lúc, ta liền cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt sông, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao ta lại thấy nàng quen mắt đến vậy. Ta ở địa phủ nhiều năm cũng ít khi soi gương, khuôn mặt của nàng ta không cần nói cũng thấy năm phần thì có tới ba phần giống ta

Ai dà ai dà, xấu hổ quá đi, như vậy không phải là ta cũng được coi là xinh đẹp hay sao, ta lại bắt đầu tự kỉ

Nhìn Chiêu Cẩm công chúa qua cầu đầu thai, ta quay lại chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lập tức nghĩ đến bánh ngó sen hoa đào phố Tây. Nào ngờ quay người lại, gặp ngay một bức tường thịt chắn đường

Gần quá, đúng lúc xoay người lại tóc mai của ta phất qua phần ngực trắng như tuyết của hắn. Y phục hắn màu đen có thêu hoa văn phần cổ áo. Bóng người đè lên làm ta có phản xạ ngẩng đầu lên xem, trông thấy gương mặt của đối phương, hơi thở nóng quen thuộc kia hạ xuống cắn nuốt

Ta liền cứng đơ lại

Ta đứng trước mặt nam tử kia, áo trắng tóc đen, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú bình thản, ngũ quan như tạc, tựa hồ so với khi xưa càng thêm trầm mặc, đạm bạc, giống như bức họa thủy mặc được điểm xuyết thêm núi non lấp lánh

Ta hoảng hốt, nam tử vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn. Ta trơ mắt nhìn hắn nâng mặt ta lên mà hôn xuống, mái tóc đen của hắn ôn nhu phủ xuống vai ta, giống như mực điểm trên giấy

Tam sinh tam thế nại nhược hà, phiếu miểu phi hoa tán tự yên

(Tam sinh tam thế thì đã làm sao, cũng chỉ như cánh hoa tản mạn theo mây khói thôi mà)

Ta ngây như phỗng, ngoại trừ trên môi ấm áp mềm mại ra thì toàn bộ cơ thể đều đơ ra

Hắn dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng của ta ra tiến vào, đến lúc này ta mới bắt đầu có phản ứng. Nụ hôn này quá lâu trong khi tình cảm lại không có, trong nội tâm ta vì lưu luyến năm tháng xưa mà đau đớn kịch liệt. Chấp niệm nặng nề lại rõ ràng như vậy, không phải là vì nữ tử mình quyến luyến đã lâu thì vì ai đây?

Ta một phen đẩy hắn ra, lui lại vài bước giữ khoảng cách, dùng tay áo ra sức chà xát môi, từ từ mới mở miệng lặng lẽ nói: “Ngươi có nhìn rõ mặt ta không?”

Nói xong ta cười khẽ, chỉ chỉ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của mình: “Ta không phải là quận chúa, ngươi nhìn cho rõ. Vị công tử này, ngươi nhận lầm người”

Ta đứng ở ven cầu Nại Hà, phía sau chính là Huyết Hà vong xuyên. Trên sông sương khói bốc lên mù mịt, chỉ có bờ hoa bỉ ngạn đỏ tươi bên kia nở rộ kiều diễm mới có thể soi rọi đám sương mù bằng huyết tinh mơ hồ

Hài tử của ta đã trôi vào sông kia rồi, đã không còn nữa

Lại đối mặt với hắn, nở nụ cười khách khí, lấy tay chỉ chỉ sang cầu bên kia: “Quận chúa mà ngươi âu yếm đã sớm đi đầu thai rồi, ngươi cũng nhanh chóng đi thôi”

Hắn nhìn ta chăm chú không chớp mắt, mặt mày không hề có biểu tình gì, đồng tử đen như mực lại giống như có cả tầng sương mù trắng xóa che phủ, ta không thể nhìn rõ. Một lát sau hắn nở nụ cười, vẫn chưa cảm thấy việc mình vừa làm có gì không ổn

“Sao nàng biết ta nhận sai người?”

Nụ cười của hắn có chút nghiền ngẫm, chứa đầy ý tứ. Nếu như đây là người bình thường, ta không đem hắn đi huỷ da lột cốt, rồi đem hắn ném vào cho đại hỏa địa ngục đốt đi đốt lại thì thật xin lỗi cái danh Hoa nhi gia. Nhưng bộ dạng kẻ này lại rất giống người kia, ta lập tức lung lay thần trí. Đúng lúc này hắn đáp lại ta với vẻ mặt tươi cười khách khí, ta thở dài, tư thế nhẹ nhàng tuấn nhã ra vẻ vờ vịt kia, trong mắt ta quả thực là đệ nhất lưu manh

Nam nhân kia buông mắt xuống dưới, “Cô nương, đã thất lễ rồi”

Thanh âm ôn hòa trong suốt như nước, hắn lẳng lặng cúi đầu, khó mà nhận ra bên trong có chút xa cách

Ta còn chưa phản ứng lại, hắn đã quay người đi lên cầu

Hắn vừa đi, xương cốt ta liền nhũn xuống, ta dịch chuyển ánh mắt

Chỉ thấy hắn sải bước trên cầu, cầm bát Mạnh bà thang uống cạn sạch, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau sương khói

Ta thở hổn hển một tiếng, quay lại đã thấy bãi đất trống xung quanh. Ta nhớ rõ ven cầu Nại Hà vốn là nơi vô cùng náo nhiệt, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy, phóng mắt nhìn lại, liền thấy lũ tiểu quỷ đại quỷ oan quỷ đang đứng ở ngoài hàng rào trong tình trạng hóa đá. Không biết từ khi nào Tiểu Hắc đã đi lên đứng bên cạnh ta, mặt lạnh lùng, ánh mắt là lạ

Ta đảo mắt qua, toàn bộ lũ quỷ lốp bốp đưa tay lên che mắt, run rẩy kêu lên:

“Hoa nhi gia, chúng tôi không thấy  gì hết!”

Ta lúc nãy mới nghĩ tới, Mẫu Đơn ta, quỷ câu hồn đệ nhất Phong Đô, lại bị một nam nhân khinh bạc

***

Chậm rãi đi về quý phủ, khi nãy Tiểu Hắc cùng Bạch Vô Thường đi câu hồn nên không ở cùng ta

Khi nhìn thấy ta, vừa kêu “Ta-“ một tiếng, ta nhanh chóng mở miệng nói: “Hắn nhận sai người. Khi còn sống hắn là tên khất cái, tưởng nhầm ta là quận chúa mà hắn thích, trong lúc nhất thời khó kìm nén được tình cảm”

Tiểu Hắc mặt không chút  thay đổi: “Mẫu Đơn, ta còn chưa hỏi ngươi cái gì”

Ta nghẹn một chút ở trong lòng, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi”

Lúc này Bạch Vô Thương cười khanh khách, lảo đảo bay tới chỗ ta, áo bào trắng mũ trắng, chỉ tiếc cái đầu lại trọc bóng nhẫy, lông mi đen xì, nhìn thấy ta liền nở nụ cười tươi như hoa đón xuân: “Ô ô, đây không phải là Hoa nhi gia hay sao, ai dà ngài xem hôm nay thời tiết thật là đẹp nha, rất phù hợp để ra ngoài câu hồn”

Tiểu Hắc thấy hắn liền nhìn ta gật gật đầu, cùng Bạch Vô Thường chuẩn bị rời đi, đi về phía trước liền quay người lại, dừng trong chốc lát rồi nói: “Có phải ngươi cũng biết hắn là ai?”

“Hắn nào cơ?” Ta giả ngu, thấy mình có vẻ rất ngu ngốc liền bỏ thêm một câu, “Tốt nhất ngươi vẫn là đừng nói cho ta”

Tiểu Hắc quả nhiên không nói cho ta biết, xoay người cùng Bạch Vô Thường đi dương thế

Vương phủ Phong Đô quy mô rất lớn, hàn khí dày đặc. Hai tên thủ vệ nhìn thấy ta liền ngẩng cái đầu lâu lên, hai hốc mắt tối om, cầm trong tay trường kích, xương ngón tay kêu lách cách. Bọn họ hành lễ với ta, nói chuyện cũng chỉ phát ra tiếng lách cách

Ta gật đầu vào phủ

Đi qua tiểu viện hoa đào rồi tiến vào sương phòng, ta cởi đai lưng, gỡ búi tóc xuống nghỉ ngơi một chút. Ngón tay chạm lên mặt bàn bóng loáng, toàn thân như không còn sức lực, liền vịn cả hai tay vào bàn

Nhất thời thở dốc, hình ảnh của ngày hôm nay lại hiện lên trước mắt, não ta từng mảnh trốn rỗng

Một lúc sau ta kinh ngạc nhìn vào pho tượng gỗ ở sau bức bình phong trong góc phòng, mở miệng nói: “Hôm nay Phong Đô đúng là tử khí đông lai, trong một ngày tiểu nữ lại được nhìn thấy 3 vị thần tiên, thật có chút chịu không nối” (tử khí đông lai: cái này mình đã giải thích ở chương trước rồi nhé)

Phía sau không một chút tiếng động, tiên khí tinh khiết dùng thuật ẩn nấp mà bay lượn lờ. Ta cung kính thi lễ, ngẩng đầu nhìn tiên nhân trong phòng, tóc trắng áo trắng, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, “Mẫu Đơn tham kiến Thái Bạch tinh quân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.