“Từ trước tới giờ ta chưa từng hỏi huynh…” Ta đưa mặt lại gần Tiểu Hắc,
nói: “Tiểu Hắc, rốt cuộc Diệp Thanh Hoa là cô gái như thế nào vậy?”
Tiểu Hắc lạnh lùng nói: “Mẫu Đơn, tính buôn chuyện của muội lại tái phát nữa rồi.”
“Đúng vậy, lại tái phát nữa thì đã sao nào?” Ta nắm chặt tay thành quyền,
lòng bàn tay gần như ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản
nhiên: “Thấy quan hệ chúng ta cũng bao nhiêu năm như vậy rồi, hỏi một
chút cũng không được sao?”
Cho tới bây giờ Diệp Thanh Hoa vẫn chính là kho thuốc nổ của huynh ấy, ta
chỉ biết rất rất lâu trước đây có một nàng Đào yêu đã khiến Tiểu Hắc cô
độc chờ đợi nàng suốt ngàn năm, thế nhưng cho tới giờ nàng ấy cũng chưa
từng xuất hiện.
Thật sự không hề xuất hiện ư?
Mấy trăm năm làm âm sai đã quen chứng kiến cảnh thế sự tham luyến sinh tử,
ta không còn là thiếu nữ hai tám tuổi ngây ngô chậm chạp nữa rồi, nàng
Diệp Thanh Tiểu Hắc rốt cuộc là ai, ta thật sự không đoán được sao?
Rốt cuộc là huynh ấy trông chờ Diệp Thanh Hoa…hay là kiếp này của Diệp Thanh Hoa vậy?
Trái tim ta bỗng trầm xuống, đập mạnh lên hồi.
Bóng dáng của Tiểu Hắc trong màn đêm giống như tảng băng ngầm sắc lạnh vậy,
bờ vai bị bao phủ trong bóng tối, huynh ấy đứng lên, nói: “Ta đưa thiếu
công tử về.”
Ta thả lỏng bàn tay, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng lên
cười cười: “Được.” Ta xoay người gọi thị nữ dọn dẹp, mới đi được mấy
bước lại thấy đầu váng vất, chắc là do uống hơi nhiều rượu. Rồi ta lại
nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau nhỏ giọng nói: “Nàng ấy chính là
một cô gái hay khóc, cho tới giờ ta cũng chưa từng nghĩ xem nàng tốt bao nhiêu nữa.”
Ta xoay người lại, trong thoáng chốc huynh ấy lại nói thêm, ánh mắt trĩu
nặng: “Nàng ấy đã thật lòng đợi chờ ta, hy vọng ta được tốt đẹp.” Tiểu
Hắc rành rọt từng câu từng chữ: “Thế nhưng nàng ấy không nghĩ tới rằng,
ta và nàng ấy ở bên nhau mới là tốt nhất, ta chỉ muốn cùng nàng ấy ở bên nhau mà thôi.”
Sau khi ta nghe xong, lồng ngực quặn thắt một hồi, loạng choạng trở về phòng.
—
Sáng sớm hôm sau ta đưa Chung Quỳ ra cầu đi tới dương gian.
Đêm hôm qua uống hơi nhiều rượu, ta còn chưa tỉnh táo hẳn. Mấy trăm năm làm âm sai, đã đưa tiễn nhiều si nam oán nữ như vậy rồi, đồng nghiệp ở cạnh cũng đã từng đưa, nhưng người thân thuộc gần gũi như Chung Quỳ lại là
lần đầu tiên.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, thật không ngờ rằng hắn lại là một kẻ si tình đến thế, “Rốt cuộc đệ thích nàng ta ở điểm gì?”
Chung Quỳ nói nhỏ, cái miệng nhỏ dẩu lên một cái: “Chính là vừa gặp đã thích thôi, trái tim đàn ông tỷ không hiểu được đâu.”
“Đúng thế, đàn ông phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, đàn bà phụ trách
việc xinh đẹp như hoa, thế nhưng mà ta lại thấy đệ xinh đẹp như hoa
vậy.”
Chung Quỳ lại nói nhỏ: “Một ngày nào đó đệ sẽ cao lớn thành một tráng sĩ, dù là việc dời núi cũng chẳng hề gì.”
Ta xách đèn mẫu đơn dẫn hồn đi qua đường Hoàng Tuyền, đứng ở đầu cầu ta
lại nhớ tới chuyện hôm qua, không nhịn được mà lườm Chung Quỳ một cái:
“Sao đệ lại kể chuyện ta tát Thái tử một cái cho Tiểu Hắc nghe làm gì
hả, đệ cũng không phải không biết rằng tính cách huynh ấy cứ như ông
già, sau này nhất định phải nói trước với ta đấy.”
Chung Quỳ đang bước lên đầu cầu, “Mẫu Đơn tỷ này, trên trời dưới đất cũng chỉ có mình tỷ dám đánh Thái tử gia mà thôi, tỷ cũng dữ dằn quá…Khoan, đợi
chút, đệ nói chuyện này với huynh ấy lúc nào chứ?”
Ta vỗ hắn một cái,”Đệ không nhớ?”
Chung Quỳ nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Đệ thực sự không nhớ, vừa về cái
là ăn cơm luôn mà, nào có nói được gì với huynh ấy đâu? Thôi đệ đi đây,
đừng có nhớ đệ quá đấy nhé.” Nói rồi nghiêng người muốn cho ta một nụ
hôn tạm biệt.
Ta mặt không chút biểu cảm đập bộp một cái, đánh văng hắn nhào mấy vòng
trên không trung rồi trực tiếp rơi xuống cạnh chân Mạnh Bà. Hắn bò dậy
bưng mặt khóc lóc không thành tiếng: “Hức hức hức, Mẫu Đơn tỷ thật độc
ác, hức hức hức.”
Ta khoát tay, “Được rồi, đệ di nhanh đi, đến lúc đó tỷ đến câu hồn cho, nha.”
Ta đưa mắt nhìn Chung Quỳ uống canh rồi đi qua cầu, bóng dáng mảnh mai yểu điệu dần ẩn khuất trong làn sương mù, trong đầu ta nghĩ không có ai ở
đây ta cũng sẽ tịch mịch lắm, dù sao vào những lúc ta nhàm chán có hắn
buôn chuyện Âm phủ trên dưới mấy trăm năm thì cuộc sống cũng vui vẻ lên ít nhiều mà.
Vừa về đến sân nhà, ta lập tức phát hiện có Thần tiên trên trời tới đón Ly Nhi.
Lần này không phải là một tốp Tiên chú Tiên bá đằng đằng tiên khí nữa, chỉ
có một Thượng Thần đang ngồi trong đình viện. Một tách trà xanh, một
cuốn sách cổ, chiếc áo đen khoác bên ngoài, dáng vẻ rất là hài lòng.
Hôm nay sắc trời hơi mờ mịt, ta vốn còn chút men say vừa nhìn thấy y lập
tức tỉnh táo hẳn lên, đầu hơi ong ong đau, váng vất một lúc rồi ta mới
bước tới nói, ngay cả màn chào hỏi cũng giản lược: “Ly Nhi đang ngủ,
ngài đợi đi.”
Y ngước mắt, thấy mặt ta hờ hững, khẽ nhếch môi cười: “Không mời ta vào trong ư?”
Y như vậy trông giống như mặt hồ phủ đầy tuyết lại có hơi nước lượn lờ
phía trên, tựa như mộng ảo vậy. Đầu óc ta càng choáng váng hơn, lúc còn
sống tuyệt đối là bị tên đàn ông này làm cho choáng váng, “Ngài nghĩ hay thật, chỗ này cho tới giờ không hề hoan nghênh ngài đâu.”
Thương Âm cúi đầu cười, ta trở vào phòng trông nom Thương Ly, cục thịt nhỏ này vẫn còn đang ngủ say sưa. Chỉ chốc lát sau trước của đình viện đã ầm ĩ
đầy tiếng người, ta nhìn qua cửa sổ không khỏi im lìm.
Tất cả thị nữ, gia đinh, đầu bếp trong phủ Phong Đô vây đến như đàn ong ở
trên hành lang trên cửa đình viện, ánh mắt của quần chúng sáng quắc lên
vừa ngắm nghía vị Thượng Thần Cửu Trọng Thiên, vừa khơi ra đủ các loại
đối thoại.
“Ôi chao, cô nói xem Thần tiên trên trời sinh nở thế nào?”
“Đẹp đến như vậy, nhìn tư thế kia, khí chất kia mà xem, ôi chao…”
“Chứ còn gì nữa. Thái tử Điện hạ người ta đặc biệt tới đón người, bản thân
nàng dâu lại ở trong phòng giận dỗi người ta, còn bỏ mặc người ta ở chỗ
này nữa chứ? Thái tử Điện hạ thì sao nào? Người ta tức giận thì cũng vẫn quyết ‘đập nồi bán sắt’ (*) với ngài ấy đến cùng đó thôi! Hoa Nhi gia
đúng là tấm gương tốt cho các chị em chúng ta mà!”
(*Đập nồi bán sắt: câu thành ngữ ý chỉ quyết làm việc gì đó tới cùng bất chấp tốn kém, tổn hại.)
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thái tử Điện hạ ngồi trong đình viện đó
tựa như trong tranh vậy. Cô xem hôm nay trong xanh biết bao, cỏ cây
nhiều biết bao, hoa đẹp biết bao nhiêu, ôi….”
“Nhưng mà cô nói xem Hoa Nhi gia có gì mà giận dỗi thế, phu quân tốt nư vậy
đã đặt sẵn ở đây rồi, bay lên là biến thành phượng hoàng ngay, sao còn ở đây đợi chờ gì nữa?”
“Không phải là vì Cố đại nhân ư, nghe nói nếu không phải vì Hoàng Thiên tôn
Điện hạ kia thì Hoa Nhi gia đã sớm thành với Cố đại nhân rồi. Giờ không
phải là khó cả hai ngả sao!”
“Hoa Nhi gia có giận dỗi đi nữa cũng chẳng thắng nổi Thần quân đâu, người ta còn có con nữa kia mà, chạy đi đâu được?”
“Ôi chao ơi, đây chính là những-điều-bí-mật-không-được-nói của Đại tiểu thư trong phủ Phong Đô đấy.”
Ta: “…” Mở phắt cửa bước ra sân, liếc qua chỗ hành lang một cái, đội quân
buôn chuyện cảm tử kia lập tức tan tác chim muông mà tản ra, huỵch
huỵch, rồi toàn bộ hành lang đình viện yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại vị
Thần tiên áo bào đen kia miễn cưỡng nhìn không mấy quan tâm, bàn tay
chống cằm, ống tay áo tuột xuống lộ rõ khớp xương cổ tay.
Ta hít một hơi thật sâu bước tới, “Quân thượng ở đây có cảm thấy mệt mỏi
không? Nếu muốn đợi, có thể tới Minh Nhã các của phủ nghỉ ngơi, sẽ có tỳ nữ hầu hạ. Chỗ này của Mẫu Đơn nhỏ bé, phiền Quân thượng dời bước.”
Y ngước mắt, con ngươi hơi sáng lên, từ tốn đáp: “Chỗ này từ khi nào là của nàng thế?”
“Ta ở đây, đương nhiên là của ta rồi.”
“Thật trùng hợp”, y nhấp một ngụm trà, “Sân nhà ta cũng là ở đây.”
Ta nhìn y chằm chằm, không phản ứng kịp.
Diêm Vương chỉ là người đứng đầu ở Âm phủ này thôi, đất ở đương nhiên cũng
là rộng rãi nhất, phòng ta chọn ở gần nơi yên tĩnh nhất Phong Đô, ngoại
trừ bức tường ngăn kia thì tổng thể mà nói cũng coi như là ngoại ô Phong Đô, cỏ cây tốt tươi, trừ việc ban đêm tối tăm quỷ dị một chút thì mọi
thứ cũng coi như thoải mái.
“Đúng lúc làm xong vài việc ở trên Trời nên được nhàn rỗi, Ly Nhi lại nhớ
nàng khôn xiết, ta nghĩ ở cùng thằng bé cũng là sự thỏa hiệp.
Lời này của y như sét đánh ngang tai ta vậy. Ta vững lại cơ thể, nói: “Thế Diêm Vương cha…”
Đợi đã, y là Thượng thần, lại là cha của Ly Nhi, chắc hẳn Diêm Vương cha đã bận rộn lắm đây,ngay cả phòng và thị nữ cũng chuẩn bị xong cả rồi.
Ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện, đúng lúc thấy một tỳ nữ trong phủ mở cánh
cửa gỗ phía Bắc, ra ngoài quét sân. Căn nhà bên kia cũng nhỏ như nhà ta, ta nhớ là cách bày trí cũng giống luôn. Miệng ta méo xẹo, chẳng lẽ y ở
căn nhà đối diện đó ư, sao có thể chịu được đây?
Ta lại nghe tiếng Thương Âm cười nhạt nói, dáng vẻ vô cùng tốt bụng, biết
điều: “Nếu nàng không muốn, ta và nàng ngủ cùng một nhà cũng thế thôi.”
Ta suýt chút thì cầm ấm trà trên bàn ném vào y.
Thôi bỏ đi, y dọn đến thì ta dọn đi là được rồi, lại nhịn không được mà dùng ánh mắt đục khoét y, rồi nghĩ đến việc ta tát y một cái mà y cũng chẳng so đo gì, bèn nặn ra nụ cười cứng ngắc, nói: “Quân thượng việc gì phải
để Tiên thân chịu thiệt thòi như thế chứ, Phong Đô u lạnh, Quân thượng ở lại chắc hẳn là rất khó chịu, ở đây đương nhiên là kém hơn Trùng Hoa
cung ở Cửu Trọng Thiên nhiều.
Thương Âm nói: “Thay đổi không khí một chút cũng được lắm.”
Ta lại tươi cười: “Ở đây không đủ người, không chăm lo chu toàn cho ngài được, bề trên sẽ trách tội mất.”
Thương Âm: “Nàng chăm sóc tốt cho Ly Nhi là được rồi.”
Ta im lặng: “Quân thượng ngài không cần phải vậy đâu.”
“Đừng ngại.” Y đứng lên, cất cuốn sách vào trong ngực, đưa mắt nhìn, “Nàng không muốn Ly Nhi ở đây nhiều thêm một chút ư?”
Sao thế được, Ly Nhi là con trai ta, ta chỉ mong thằng bé không phải di
chuyển giữa trời và đất nữa thôi. Thằng bé là Thiên tôn tiền đồ rộng mở, ta nghĩ cứ đi lại như vậy thật sự là có chút nguy hiểm.
Thương Âm dừng một chút, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng mỏng, nhìn ta chăm chú, khẽ nói: “Nàng chính là không muốn ta ở đây đúng không, Mẫu Đơn?”
Hắn thẳng thắn như vậy lại khiến ta không thốt nên lời. Do dự một lúc lâu,
ta quay mặt đi chỗ khác, “Ta nhớ ta đã từng nói, hai chúng ta đã kết
thúc rồ kia mà.”
Trước đây ta nhất định là một người không dứt khoát, bây giờ chắc chắn không
được như thế nữa. Sa chân vào luyến ái sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp
cả, nhân lúc ta còn chưa rơi vào đó phải nhanh thoát thân ra mới được,
cũng kéo luôn Thái tử gia ra nữa, chưa biết chừng sau này y lại còn vui
mừng cảm ơn ta ấy chứ.
Y rủ mắt cười một tiếng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, lại đổi giọng, nói:
“Lại nói, cách đây mấy hôm Đông Hải Long Vương lại nhắc lại về viên dạ
minh châu mà đã dâng lên với ta, ta nghĩ Diêm Vương cũng cảm thấy có
hứng thú với nó…”
Trong lòng ta vang lên tiếng lộp độp, hai chân mềm nhũn, thầm chửi y tiểu
nhân hèn hạ. Năm chữ ‘năm trăm năm bổng lộc’ to đùng xếp thành một hàng
thích ý vùng vẫy, trên mặt ta lập tức trưng ra nụ cười xởi lởi: “Ôi
chao, Thái tử Điện hạ giá lâm, đây chính là vinh hạnh của dân chúng
Phong Đô, Mẫu Đơn nào dám xua đuổi chứ? Trong phòng Quân thượng còn
thiếu gì cứ nói, Mẫu Đơn lập tức bảo bọn họ đưa tới.”
Thương Âm khẽ mỉm cười, ta mồ hôi rơi như trút, sao ta lại quên đi mất chứ.
Hôm qua ta còn nói với Thương Ly rằng ta không muốn lên trời, hôm nay
cha thằng bé lập tức đến đây, hóa ra là cha con họ lén lút thông tin cho nhau.
—
Sau ngày hôm ấy ta ngủ không được yên. Bắt đầu từ hôm đó luôn có mấy tỳ nữ, đại nương, cùng với mấy du hồn tới để chiêm ngưỡng dung mạo anh tuấn
tôn quý của vị Thiên quân Thái tử kia, ầm ĩ cả một góc sân. Mãi cho đến
một lần ta mặt tối sầm, xách đèn lồng mẫu đơn đứng ở sân, những đốm lửa
trong đèn lồng toát ra, bọn họ mới miễn cưỡng rời đi, lúc ấy mới coi như được an tĩnh lại.
Những cái ‘tốt lành’ này đều là do cái gã Thần tiên gây ra cả, một ngày nào
đó mà có ‘nợ hoa đào’ đuổi tới cửa ta cũng chẳng thấy lạ.
Ta vừa quay đầu lại, trong buổi sớm Thương Âm đúng lúc đẩy cửa bước ra,
trên người mặc chiếc áo ngoại bào màu xám xanh, nhìn thấy ta đứng như
hung thần ác sát, y hồn nhiên cười cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Y cười nhu vậy khiến tim nảy lên một nhịp, vội nghiêng đầu quay trở vào nhà.
Tác giả:
Tiểu Hắc lại nói những lời làm lộ thân phận nữa rồi…