Thập Thế Đợi Quân An

Chương 6: Thượng thần ngàn tuổi, thái tử gia tôn quý một phương, căn bản sẽ không nhớ rằng hắn đã từng thú một nữ nhân ph



Ta khô khốc nở nụ cười, nghĩ thầm, nếu hắn biết mình chính là quỷ sai đã câu mất hồn phách của mẫu thân hắn, không biết sẽ cảm thấy thế nào, ngoài miệng nói: “Ta đây có quà tặng sinh nhật cho ngươi là được? Buổi tối ngươi ở trong phòng chờ ta”

Sinh nhật yến hội của con trai cả tướng quân. Ta đi bộ ra ngoài, tiện thể đi thu nốt mấy sinh hồn lân cận

Tiểu Hắc nhìn xiêm y của ta từ đầu đến chân, vẻ mặt vô cùng khinh thường: “Ngươi đây là muốn mở phường nhuộm chắc?”. Xiêm y một màu đỏ tươi vô cùng gây chú ý

“Làm như là ta đây nhân lúc ngươi không có mặt liền đi câu dẫn nam nhân vậy” Ta còn cố tình đi lại thướt tha, vén vén tóc dài. Tiểu Hắc đúng là mặt đã đen lại càng thêm đen

“Chuyện này nếu thành công thì ta có thể đi đầu thai. Tiểu Hắc ngươi nhớ sau này phải tới câu hồn ta đấy nhé”

“Mẫu Đơn, ngươi thực sự muốn đầu thai?”

“Tiểu Hắc, sao mặt ngươi ngày càng đen vậy?”

“… Mặt ngươi sao lại thế này?” Hắn mặc kệ ta. Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành

Ta sờ sờ da mặt, “Đẹp không? Đây chính là khuôn mặt của công chúa điện hạ trên Thiên giới đó”

“Bộ dáng trông thật là phiền toái”

Ánh trăng ban đêm soi xuống.  Trong bóng đêm tĩnh lặng, ta cùng hắn dùng thuật ẩn thân chậm rãi bước đi trong hẻm. Tiểu Hắc bóng người cao ngất, mắt nhìn phía trước. Khi đi, miếng ngọc bội hình rồng đeo bên hông hắn cùng vỏ đao cầm trong tay nhẹ nhàng va phải, phát ra tiếng vang nhỏ vô cùng trong trẻo

Thủy thành Giang Nam như bị nhúng vào ánh trăng thăm thẳm, bên trong ướt át nhìn giống như khe núi ngọc thạch. Cầu hình vòm gác qua sông dài uốn lượn, nhà nhà sắp xếp sát nhau, những mái hiên vểnh lên âm thầm trong bóng tối, chuông gió treo bên dưới bị gió nhẹ nhàng lay động tạo ra âm tiết tinh tế.

Ta đứng ở trên cầu hít sâu một hơi, hai tay đặt trên thành cầu được khắc bằng đá, “Nhân gian quả nhiên vẫn là tốt nhất. Nơi này vẫn là có linh khí, thật là muốn đi đầu thai quá đi”

Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh, trầm mặc không nói chuyện

*************

Khi ta bay trở về tướng quân phủ thì quá nửa khách khứa đã ra về. Ánh sáng từ nến nhàn nhạt tỏa ra, bức trướng được thêu bằng tơ vàng có màu hồng vô cùng êm dịu. Tỳ nữ gia đinh tốp năm tốp ba dọn dẹp các thứ. Khách khứa say khướt, ngả nghiêng chắp tay chào tạm biệt, phía sau là một đoàn xe ngựa phi nhanh như chớp để đón trở về nhà

Ta đột nhiên nhớ đến bộ dạng của Thương Âm khi say. Trong trí nhớ của ta chỉ có đúng một lần, ta đưa hắn quay về phòng, hắn liền hôn ta rồi mang ta lên giường, dùng sức rất lớn. Ta vô cùng thảm thiết khóc lóc đòi hắn dừng lại, hắn lại càng dùng sức mạnh hơn, hơi thở toàn mùi rượu phả vào gò má ta. Mùi rượu nguyên chất cùng với hơi thở thơm mát của hắn, chính là hương vị có chút say lòng người

Ngày hôm sau ta vô cùng giận hắn, đúng một lần duy nhất không để ý tới hắn. Hắn liền lừa ta, tự mình xuống bếp nấu một nồi cá Tây Hồ nấu dấm chua, khó ăn kinh khủng. Đôi mắt của hắn trông mong nhìn ta. Căn bản là khí chất phong hoa tuyệt đại trên dung nhan kia đã tan thành mây khói

- Mẫu Đơn, đừng giận nữa. Vi phu sai rồi

- Mẫu Đơn, có phải ta đã làm đau nàng? Lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn

Còn có lần sau chắc. Ta mặt đỏ không chịu được, ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một cái. Con ngươi đen như mực của hắn tỏa ra thứ ánh sáng tinh tế vỡ tan, đẹp vô cùng

Thật sự là đẹp. Ta đến bảy trăm năm sau cũng chưa một lần gặp qua hắn, hắn bây giờ lại càng thêm đẹp mắt

Nghĩ đến đây, ta dùng tay áo đỏ tươi ma mị lau lau mắt, hướng về phía hậu viện tướng quân phủ

Trong phòng sáng lên, trên tường hiện lên bóng hình tinh tế của một người thị nữ. Ta nghĩ trong lòng, chắc là có người chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, một cỗ hơi thở phát ra khiến ta chú ý

Á à, có yêu quái

Còn ở trong phòng. Ta ẩn thân vào trong. Nến trong cốc tỏa ra ánh sáng màu lục bé bé, thì ra là để đọc sách. Ta ngó nghiêng ngó nghiêng, hóa ra vẫn là binh thư khó hiểu. Hắn mới mười tuổi đã đọc thứ này. Lắc đầu nâng tay, ta hướng về phía thị nữ áo hồng thơm mát kia mà bắn. Thị nữ xinh đẹp liền thiết tha rơi xuống đất

Lòng ta nghĩ, thật là không tồi chút nào, ngay cả thị nữ phụng dưỡng cũng xinh đẹp như vậy, ngã xuống đất cũng phải thiết tha như thế

Tiểu Thương Âm quay đầu, liếc mắt nhìn thị nữ một cái, một lát sau lại dừng ở ta. Ta cười khanh khách

“Không chết”

“Ta biết”

Ta thở dài, “Ngươi có đúng là mười tuổi không vậy?” Ngẩng đầu nhìn về phía hơi thở vừa thoát ra. Qủa nhiên ở chỗ xà nhà âm u có một thân ảnh đang nằm sấp. Ta khụ một tiếng, thân ảnh kia một phát nện xuống kêu lộc cộc, bụi rơi lả tả

Âm thanh này, Tiểu Thương Âm đương nhiên không nghe thấy, hắn dừng một chút nhân tiện nói: “Ngươi đến để tặng quà sinh nhật cho ta?”

“Ừ”

Thân ảnh kia liền bò đến phía sau Thương Âm. Ta liếc ra phía sau hắn nhìn, là một con nữ quỷ mặc áo xanh, tóc tai bù xù. Nó từ từ đứng lên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, là một nữ quỷ lưỡi dài. Nó nhìn về phía ta ra hiệu

Đây không phái là chủ nhà ở đầu Tây Phố dưới Phong Đô hay sao, thường xuyên cùng tốp năm tốp ba nữ quỷ tụ tập chơi mạt chược, vân vân.. Khóe mắt ta bắn ra tia sắc nhọn

Tiểu Thương Âm nhìn bộ dáng của ta liền giật mình, theo ánh mắt của ta nhìn ra phía sau. Ta nhanh chóng dùng thân thủ chạy tới, quay đầu hắn lại, lập tức lấy môi đỏ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một phát

Ai mà biết được thiên quân thái tử chuyển thế có âm dương nhãn hay không. Hắn còn nhỏ, có lẽ vẫn nên bảo vệ khỏi mấy thứ tâm linh không tốt này (âm dương nhãn: mắt âm dương, có thể nhìn thấy ma quỷ)

Hắn ngẩn ngơ, mặt đen lại

Ta ha hả cười hai tiếng, khóe mắt vẫn khóa chặt về phía nữ nhân áo xanh đằng sau Tiểu Thương Âm, “Đó, sinh nhật vui vẻ”

Mặt hắn chậm rãi đỏ lên, nhìn như hoa sen tháng hai vô cùng đáng yêu

Nữ quỷ lưỡi dài đằng sau Thương Âm liền tiến ra trước mặt, tóc đen đảo qua lỗ tai của hắn, sau đó đầu lưỡi đỏ buông xuống trước ngực liền ngỏng dậy, nhìn như một con mãng xà

Tiểu Thương Âm gãi gãi lỗ tai. Đầu lưỡi kia liền liếm hai bên má trắng mềm của hắn. Ta đánh một chưởng. Nữ quỷ kia kêu rên một tiếng rồi chạy lên trên tường

“Ngươi làm gì vậy?” Hắn mặt nhăn mày nhíu

“Ha ha, có muỗi” Ta liền xoay người lại, nhìn thấy nữ quỷ kia đang ai oán nhìn ta, lấy tay áo che nước mắt. Nó xuyên qua tường mà bay khỏi phòng, ta thở một hơi, lấy từ trong tay áo một bọc giấy

“Đây mới là quà của ngươi. Nãy chỉ là đùa ngươi thôi”

Mở giấy gói ra, một dòng khói trắng hầm hập bốc lên, hương thơm nhẹ nhàng toát ra, từng miếng tam giác màu hồng nhạt xinh đẹp, là bánh ngó sen hoa đào

Tiểu Thương Âm xem xem một chút, liếc mắt một cái, vẻ mặt khinh thường: “Chả khác gì nữ hài tử”

Ta nói lầm bầm: “Ta nữ hài tử thì sao? Nếm thử chút đi, mãi ta mới mang đến được. Ngon thì lần sau ta lại mang đến”

Ta không hề nói dối gì. Dạo quanh một vòng Phong Đô, mãi mới mang được chút điểm tâm đi. Ta nhón một miếng nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn của hắn. Tiểu Thương Âm bị ta ép ăn mấy miếng, mặt có chút phiếm hồng

Bóng đêm tịch mịch. Trên bàn đặt một quyển binh thư, ngoài ra chỉ có duy nhất một cốc nến, ánh sáng mông lung mơ hồ. Những chấm sáng nhỏ mạ lên lông mi của hắn, bên trong là đôi mắt đen ướt át. Ta không khỏi cười cười, lấy ngón tay lau đi bột bánh dính trên khóe miệng hắn

“Ngươi về sau chắc hẳn là muốn làm tướng quân?”

Hắn không biêt vì sao ta lại hỏi như vậy. Khuôn mặt non nớt liền lập tức nghiêm nghị, “Đương nhiên”

“Làm tướng quân sẽ có thể thú được nhiều thê tử, ngươi chắc chắn sẽ rất sung sướng” (thú: cưới)

Mắt Thương Âm nheo nheo lại. Vẻ mặt non nớt khinh thường trông thực khôi hài, “Đó là quân vương. Ta chỉ cần thú một người”

Quân vương, ta cười thầm trong lòng. Đúng vậy, quân vương làm sao có thể thú mỗi một người. Thái tử chính là quân vương tương lai, cũng có khác gì đâu

Hai kiếp trước kia, ta đều không liên quan gì đến hắn. Cơ bản là ngay từ đầu ta và hắn đã không tương xứng.  Thượng thần ngàn tuổi, thái tử gia tôn quý một phương, căn bản sẽ không nhớ rằng hắn đã từng thú một nữ nhân phàm trần, cùng nàng làm vợ chồng

Có lẽ, hắn chưa từng để tâm đến hai chữ vợ chồng

“Mẫu Đơn?”

Thương Âm gọi ta. Ta hoàn hồn, lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, “Làm sao vậy? Ngươi nên gọi ta là Mẫu Đơn tỉ tỉ mới đúng”

Ta mới nói qua tên ta đúng một lần, hắn lại nhớ rõ như vậy, khiến cho ta vô cùng cao hứng

“Mẫu Đơn”

Hắn thực cố chấp, lại hô một tiếng, “Mẫu Đơn”

“Ừ”

Ta trả lời, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, chính là khuôn mặt của Chiêu Cẩm công chúa

“Bánh ngó sen hoa đào ăn ngon không?”

Hắn sợ run một chút, mở to mắt, “Khó ăn muốn chết”

“Không phải là ngươi thích ta, nên mới cùng ta nói nhiều như vậy đấy chứ?” Ta sờ sờ mặt hắn, cười đến kiều mị dị thường, “Vậy ngươi phải nhớ kĩ, sau này phải thú ta làm tiểu nương tử của ngươi. Ta chờ ngươi”

Cái mũi nhỏ của hắn hừ một tiếng nhỏ khinh thường, mặt đỏ ửng lại âm thầm phản bội vẻ nghiêm túc đó

“Lão yêu bà”

“Ta không phải lão yêu bà, ta là Mẫu Đơn”

Rời khỏi tướng quân phủ, ta nhanh chóng đuổi theo nữ quỷ lưỡi dài đang chạy trốn vào rừng hoang

Nàng nhanh chóng quỳ gối nhận tội, “Tham kiến Hoa Nhi gia”. Bởi vì lưỡi dài quá nên phát âm có chút mơ hồ

Ta ngạo mạn rút đèn lồng ra hướng về phía nàng, nữ quỷ lập tức chạy nhanh cười nói: “Chỉ là đùa một chút mà thôi. Hoa Nhi gia xin đừng tức giận. Không nghĩ là Hoa Nhi gia lại có hứng thú với người này”

“Đùa? Ta nhớ rõ trước kia ở Phong Đô ngươi là yêu quái chuyên ăn nội tạng trẻ nhỏ”

Đầu năm nay yêu ma quỷ quái nào cũng thích ăn nội tạng trẻ con. Nữ quỷ lưỡi dài bị Hắc Bạch vô thường bắt về Phong Đô vốn vô cùng nổi danh. Nàng ta dùng lưỡi trói chặt trẻ con, đầu lưỡi ép miệng mở ra, dùng nước bọt biến lục phủ ngũ tạng tan thành nước rồi lấy đầu lưỡi hút sạch

Phương pháp ăn thịt người thật là diêm dúa phức tạp, không có máu. Khi phát hiện ra thì chỉ còn là cái xác khô

Bốn trăm năm trước Tiểu Hắc thu phục nàng ta trở về Phong Đô, mấy trăm năm qua coi như bình an vô sự

Ta run lên, đèn lồng mẫu đơn dần dần thành hình. Nữ quỷ khuôn mặt tái nhợt lại càng thêm trắng, tươi cười nói: “Hoa Nhi gia đừng nói giỡn vậy chứ. Ta đến thật ra là muốn xem Hoa Nhi gia xử lí sự tình ra sao, đã sớm không nghĩ đến chuyện ăn thịt trẻ nhỏ”

“Ngươi nghĩ ta chỉ là dọa ngươi thôi sao?” Ta thở dài, Tiểu Hắc năm đó tha cho nàng một con đường sống, ta cũng chiếu cố cho. Ánh trăng chiếu xuống, chiếu vào cái lưỡi đỏ tươi của nàng ta, “Ngươi có biết tiểu hài tử vừa rồi là ai không?”

“Con trai tướng quân, chính là mầm mống tốt trăm năm khó gặp, linh khí vô cùng tinh khiết” Nói đến đây, đầu lưỡi nàng ta liền giật giật, đại khái là muốn liếm miệng nhưng thấy ta ở đây liền lập tức dừng lại

Ta liền bắn cho nàng ta một ánh mắt sắc nhọn, “Ngươi quả nhiên là muốn ăn nội tạng của hắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.