Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 15



Gương mặt Tiêu Thương Hải trắng bệch, trán nổi gân xanh, ra sức giãy dụa.

Nô Mã Vương tràn ngập lửa giận nào có thể thả y ra, thấy y giãy dụa trái lại càng thêm thích thú, vung tay cho y một cái tát, lật người y lại, mở rộng hai chân, giống như súc sinh đặt y ở dưới thân nhanh chóng vọt vào, cắm càng sâu hơn.

“Đồ đê tiện! Ngươi còn là Hoàng hậu của Đại Thịnh sao? Phi! Ngươi hiện tại là tù binh bản vương bắt về, là nô lệ của bản vương!”

“Bản vương thao ngươi là vinh hạnh của ngươi! Họ Dương kia nếu biết được có thể nào sẽ tức giận đến thổ huyết hay không? Ha ha ha ——“

“Nghe nói ngươi thuộc Tiêu gia ở Giang Nam, con mẹ nó, cũng rất có hương vị! Thịnh Huy Đế có phải cũng thao ngươi như vậy? Sảng khoái đúng không? Ta lợi hại hay là hắn lợi hại?”

Nô Mã Vương mắng đến hứng khởi, thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn dùng khẩu âm Đại Thịnh tiêu chuẩn ở Trường Kinh.

Tiêu Thương Hải ngất xỉu mấy lần, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, tâm trí một mảnh hỗn độn, khóe miệng tuôn ra máu tươi.

Y đột nhiên hét lớn một tiếng:

“Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục! Tiêu mỗ thà rằng tự sát, cũng tuyệt không chịu khuất nhục!”

Nói xong không biết lấy được sức mạnh từ đâu, đẩy Nô Mã Vương ra, đập thẳng đầu vào trụ gỗ bên trường.

Tiêu Thương Hải không chết, Nô Mã Vương kịp thời bắt được y, nhưng trên đầu vẫn bị rách ra một vết thương thật lớn, máu chảy không ngừng, hôn mê ba ngày ba đêm.

Nô Mã Vương không ngờ y suy yếu đến mức này, mà vẫn còn có khí lực như vậy, không khỏi lại càng hoảng sợ.

Gã cũng không muốn để Tiêu Thương Hải chết như thế, bằng không chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lợi thế duy nhất để ra tay cũng không còn sao? Vậy nên nhanh chóng kêu Tô Hợi gọi đại phu đến.

Mấy vị đại phu bận rộn nửa ngày, thật vất vả mới cứu sống được Tiêu Thương Hải, người lại hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa Nô Mã Vương tuyệt không buông tha y, thấy tính mệnh y không có gì đáng lo, buổi tối liền tiếp tục dùng đủ biện pháp để dằn vặt y. Nếu Tiêu Thương Hải tỉnh lại, liền quyết tuyệt muốn chết. Nếu bất tỉnh, ngày hôm sau thương thế liền tiếp tục chuyển biến xấu.

Cuối cùng mấy vị đại phu thực sự hết cách. Nếu người đã muốn chết, có muốn sống cũng không được. Nhưng Đại Vương lại giày vò như thế, người sao có thể cứu sống được? Thế là không thể làm gì khác hơn đành thỉnh Tô Hợi uyển chuyển truyền đạt lại với Nô Mã Vương, Hoàng hậu Tiêu thị này của Đại Thịnh, ngài rốt cuộc có muốn không? Nếu muốn thì hãy xuống tay lưu tình, để người bệnh có thời gian hồi phục, nếu không muốn, ngài lại tiếp tục giày vò tiếp.

Lần này Nô Mã Vương xuất binh, cũng không mang theo nữ quyến, vốn bên cạnh cũng thiếu một người ấm giường hạ hỏa, bắt được một kẻ thù lớn giống như Tiêu Thương Hải, có thể dựa vào việc này để làm nhục Thịnh Huy Đế, có thể trả thù, sao lại không làm chứ?

Nhưng gã thấy Tiêu Thương Hải bệnh đến mức không còn ra cái dạng gì nữa, sau đó liền thu liễm bớt lại, bảo Tô Hợi phái đến vài người trông chừng y thật kỹ, chỉ cần tỉnh lại sẽ không cho y cơ hội để tự sát.

Tiêu Thương Hải cứ như vậy bị trói nghiến trên xe ngựa suốt đường đi, mang về Vương thành của người Hồ trên thảo nguyên.

Ngày thứ hai khi Nô Mã Vương lăng nhục Tiêu Thương Hải, liền viết một phong thư cho Dương Tĩnh, trong thư tận sức làm nhục, xưng Dương Tĩnh là huynh đệ ‘đồng huyệt’, ngữ khí cực kỳ bẩn thỉu cực kỳ hèn mọn miêu tả Tiêu Thương Hải tiêu hồn thế nào, còn trần trụi nói: thân thể Tiêu Hậu như hoa như ngọc, tiêu hồn không gì sánh được, bắp thịt trơn nhẵn không gì sánh được, đôi chân thon dài. Đáng tiếc không có sự mềm mại của nữ tử, nơi u kính kia sau khi sinh lỏng lẻo, không thể tận hứng. Nghe nói trong Thịnh cung có bí dược chữa được, hy vọng sẽ tặng để khôi phục lại sự chặt chẽ tiêu hồn của Tiêu Hậu.

Lúc đó Thịnh Huy Đế cũng bị thương trên chiến trường, vừa quay lại kinh thành, sau khi nhận được thư lập tức thổ huyết ngất xỉu, tỉnh dậy liền giận tím mặt, thương thế chuyển nặng.

Tin tức truyền về thảo nguyên, Nô Mã Vương vạn phần tiếc nuối vì không làm Dương Tĩnh tức chết được. Thời gian này gã lạnh nhạt Tiêu Thương Hải cũng đã lâu, dù sao tâm gã vốn thích nữ tử, sau khi trở lại Vương đình thì mỹ nhân vô số, sao còn muốn chạm đến Tiêu Thương Hải chứ?

Nhưng nghe xong hồi báo được đám thám tử mang về, gã lại để tâm đến Tiêu Thương Hải, thả tâm nghĩ kế.

Tiêu Thương Hải bị mang về Vương đình của người Hồ, mấy lần chịu nhục, muốn chết không được, người đã gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương.

Tiếp đó Nô Mã Vương lại sắp xếp y vào hậu cung, cũng lâu chưa đến làm nhục y, Tiêu Thương Hải liền dần dẫn dưỡng lại được tinh khí.

Y tính cách cứng cỏi, lại xuất thân từ tộc lớn Tiêu thị ở Giang Nam, quyết không phải người đơn giản muốn chết. Chỉ là lúc đó bị Nô Mã Vương làm nhục, thực sự không thể chịu được. Nhưng phàm là có một chút cơ hội, y cũng sẽ không buông tha mong muốn.

Y đã suy xét qua tình huống.

Y là Hoàng hậu Đại Thịnh, là mẫu thân của Hoàng Trưởng tử, Đại Thịnh tất sẽ không tùy ý để y rơi vào tay Nô Mã Vương chịu vũ nhục. Nhưng nhìn sự tổn hao lần này của hai bên, tạm thời đều không thể khai chiến lần nữa, như vậy không thể tránh khỏi hòa đàm. Đến lúc đó Nô Mã Vương nhất định sẽ lấy y làm lợi thế, hung hăng áp chế Đại Thịnh một phen.

Tiêu Thương Hải phân tích cẩn thận một phen giá trị mạng sống của mình với Đại Thịnh, nếu mình chết thì rất có lợi với Đại Thịnh.

Nếu y sống, với Đại Thịnh là một loại khuất nhục. Với Vinh nhi mà nói, cũng không hẳn là có lợi.

Tiêu Thương Hải tin tưởng nhi tử của mình tương lai trưởng thành, cho dù biết mẫu hậu của mình từng bị người Hồ làm nhục, cũng sẽ không vì vậy mà xem nhẹ bản thân. Nhưng đây là chuyện của tương lai. Hiện tại chuyện bản thân phải chịu nhục, sẽ chỉ mang đến ảnh hưởng không có lợi với Hoàng Trưởng tử.

Nhưng nếu y muốn sống, thì chỉ có một mong muốn duy nhất. Mong muốn trở lại Đại Thịnh, mong muốn trở lại bên cạnh Dương Tĩnh và nhi tử.

Mà nếu như y chết…

Nếu như y chết, Dương Tĩnh nhất định sẽ nhớ y cả đời. Sẽ vì phần tình này, càng thêm nể trọng gia tộc Tiêu thị, cũng sẽ khiến địa vị của Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh càng thêm vững chắc. Hơn nữa với tính cách của Dương Tĩnh, bất kể phải trả đại giới như thế nào, cũng sẽ đòi lại thi thể của y, báo thù cho y, đến đây san bằng thảo nguyên của Nô Mã Vương.

Bất kể nhìn thế nào, nếu y chết đi đều rất tốt. Không chỉ có thể bảo toàn danh tiết, lưu lại địa vị không ai có thể thay thế trong lòng Dương Tĩnh, càng có thể vì nhi tử, vì Tiêu thị có được một tương tốt đẹp.

Thế nhưng…

Y luyến tiếc! Y luyến tiếc! Y luyến tiếc!

Pháo hoa tháng ba, lần đầu tiên gặp mặt bên bờ sông Giang Nam xinh đẹp động nhân, thiếu niên hăng hái, tuấn mỹ vô cùng.

Bọn họ từng đánh nhau đánh từ sườn núi xuống đến bờ sông. Còn từng nắm tay nói chuyện vui vẻ, uống rượu thỏa thích suốt đêm.

Bọn họ đã từng nắm tay cùng dạo chơi, đứng trên đỉnh núi cao nhìn về phương Bắc, chí ở Trường Kinh. Cũng từng mặc khôi giáp lên, cầm kiếm cùng chiến đấu, giết sạch người Hồ.

Bọn họ cùng từng suy đoán lẫn nhau, giận dỗi cãi cọ, thử thách đối phương. Cũng từng biểu lộ tâm ý, vì một chút việc nhỏ mà ngọt ngào.

Bọn họ đã từng…

Bọn họ đã từng có rất nhiều rất nhiều ngày tốt đẹp như vậy. Hơn nữa, bọn họ còn có hài tử của chính mình.

Thân thể nho nhỏ của Vinh nhi cuộn mình trong tã lót, yếu đuối như thế, đáng yêu như thế. Gửi gắm toàn bộ mong muốn của y và Dương Tĩnh, gửi gắm toàn bộ tương lai huy hoàng của Đại Thịnh.

Nếu như không có sự che chở của y, nhi tử mất đi mẫu thân, ở trong chốn hoàng cung ăn thịt người đó sao có thể bình an sinh tồn? Sau khi trưởng thành liệu có còn nhớ đến một người thân ruột thịt là y?

Một khi không còn mình, Dương Tĩnh nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân khác. Nếu như trong hoàng cung xuất hiện một Hoàng tử khác, Vinh nhi của y, Vinh nhi của y…

Tiêu Thương Hải rốt cuộc cũng không chết được.

Y phải sống sót, chờ Dương Tĩnh đến đón y.

Y phải sống sót, chờ Vinh nhi lớn lên.

Y phải sống sót, để xem Nô Mã Vương chết như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.