Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 32



Dương Tĩnh chần chừ một chút, chậm rãi nói:

“Vinh nhi ở trong cung Thái hậu.”

Hắn cảm giác được rõ ràng người trong lòng run lên, tiếp tục nói:

“Ta phong Uyển Nương làm Quý nhân, thay ngươi nuôi nấng Hoàng Trưởng tử, ở trong cung của Thái hậu.”

“Cái gì!”

Tiêu Thương Hải bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cho dù trong bóng tối, Dương Tĩnh vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt lấp lánh hữu thần kia của Tiêu Thương Hải.

“Thương Hải…”

Tiêu Thương Hải đẩy hắn ra, xoay người ngồi dậy, khí tức bất ổn nói:

“Ngươi lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!”

Nhưng lời này đối với Hoàng thượng là cực kỳ thái quá.

Nếu là Dương Tinh trước đây thì trong lòng chắc chắn sẽ có vài phần hờn giận, nhưng Dương Tĩnh sau khi sống lại không có cái tính kia. Không cần nói, so với áp lực của ông anh Lư Tỉnh Thế đã cho hắn, dù có tập hợp Trương Thái hậu cùng với chúng thần trong triều và toàn bộ đám phi tử lại cũng một chỗ, cũng không thể bằng một phần mười.

Huống chi kiếp đó cha Lư là một vị bị vợ quản nghiêm. Trình Quảng Lâm nói gì, ông không hề có một câu phản đối, chỉ luôn ở bên cạnh sắm vai hình tượng một người chồng tốt cưng chiều gật đầu. Lư Tỉnh Trần nhìn từ nhỏ đến lớn, chịu ảnh hưởng từ việc giáo dục trong nhà, hôm nay sống lại quay về thành Dương Tĩnh, cũng không nhận thức được mà nghĩ vợ hung dữ với chồng là chuyện bình thường cần làm, nhưng chồng cho dù chỉ không tốt với vợ một chút, đó chính là tội ác tày trời không thể tha thứ nhất định phải bị dạy dỗ nghiêm khắc (Đây là nguyên văn những lời mà Lư phu nhân Trình Quảng Lâm nói).

Bởi vậy hắn cẩn cẩn thận thận, thậm chí còn mang theo vài phần lấy lòng, lắp bắp giải thích nói:

“Ta, ta phong Uyển Nương thành Quý nhân, cũng là vì tốt cho Vinh nhi. Ở trong cung Thái hậu cũng là bất đắc dĩ, chỉ có ở dưới sự che chở của mẫu hậu, Uyển Nương mới không có nguy hiểm gì.”

Tâm tình của Tiêu Thương Hải vốn cực kỳ kích động, nhưng nghe lời giải thích của Dương Tĩnh, bình tĩnh lại một chút, mới phát hiện mình phản ứng quá độ, hơn nữa lại vô cùng vô lễ với phu quân Hoàng đế.

Thế nhưng tình nghĩa của Uyển Nương với y không giống thường, y thật sự không thể bình tĩnh được.

Uyển Nương hầu hạ y từ nhỏ, từ lúc còn ở nhà thì đó là nha hoàn bên cạnh y. Sau đó một đường thẳng tiến lên làm đại nha hoàn, càng là tâm phúc của y.

Tiêu Thương Hải với nàng có thể nói là thân như tỷ đệ, tình cảm sâu đậm. Nếu không phải sau này y và Dương Tĩnh nảy sinh tình cảm, chắc chắn đã nạp Uyển Nương làm thiếp.

Năm đó trước khi y tiến cung, từng sắp xếp lại người bên cạnh một lần. Cùng hầu hạ với Uyển Nương còn có ba nha hoàn khác. Tiêu Thương Hải từng hỏi qua các nàng, hoặc là nguyện ý tiến cung cùng y, hoặc là để mẫu thân y làm chủ tìm người kết duyên với các nàng, ở lại Tiêu gia.

Trừ Uyển Nương ra, ba người kia đều chọn tìm người kết duyên.

Hoàng cung sâu như biển, còn là một nơi ăn thịt người. Những nha hoàn này há có thể chưa tính toán trong lòng? Huống chi nếu các nàng theo một tiểu thư vào, sau khi vào cung làm hậu các nàng nói không chừng còn có cơ hội được Hoàng thượng ân sủng, tương lai thăng làm tần phi. Nhưng Hoàng thượng lại thú thiếu gia của các nàng, còn là một nam nhi, này nói rõ Hoàng thượng rất không thích nữ tử. Hơn nữa tính tình Tiêu Thương Hải các nàng cũng biết, trong mắt không thể dung một hạt cát, không thể cùng người dưới chung một trượng phu.

Trong bốn nha hoàn bên cạnh thoáng cái mất ba, tâm Tiêu Thương Hải vốn là mong Uyển Nương cũng rời đi. Dù sao Hoàng cung là một vũng bùn, rơi vào rồi nhất định không thể đi ra được.

Nhưng Uyển Nương quỳ trên mặt đất, kiên định tỏ rõ muốn theo y vào cung.

Lúc đó Tiêu Thương Hải từng khuyên nàng:

“Ngươi cần phải nghĩ cho rõ, Hoàng cung không thể so với nơi khác. Tiêu gia chúng ta là tộc lớn như vậy, quy củ lại nhiều, cũng có rất nhiều chuyện xấu xa, nhưng Hoàng cung lại càng là nơi không sạch sẽ gì. Ngươi hầu hạ ta nhiều năm như thế, tình cảm ở đây, ta sẽ nói với mẫu thân, tự chọn cho ngươi một người có tương lai. Ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ở lại lập gia sinh con, ngày sau nhìn nét mặt ta, cho dù là đại tẩu quản lý gia tộc, cũng sẽ coi trọng ngươi.”

Uyển Nương khóc đến lệ rơi đầy mặt:

“Công tử, cầu ngài mang theo nô tỳ cùng tiến cung đi. Đều nói vào cửa cung thâm sâu như biển, đi nơi đó, người bên cạnh ngài cần có thời gian, nô tỳ há có thể rời khỏi ngài? Nếu ngài cố ý muốn để nô tỳ ở nhà, nô tỳ thà rằng… thà rằng chết đi!”

Tiêu Thương Hải thấy vậy, liền nhận lời nàng. Tâm càng cảm động, càng đối với nàng thêm khác biệt.

Sau khi vào cung không lâu, Uyển Nương vốn vẫn giữ xưng hô trước kia, bị Hiền phi nắm được nhược điểm, náo loạn một hồi, suýt chút nữa đánh mất tính mạng. Sau đó Tiêu Thương Hải từng nói qua với nàng, đợi nàng đủ hai mươi lăm tuổi liền cho nàng ra khỏi cung. Nhưng Tiêu Uyển Nương vẫn từ chối.

“Công… Nương nương, nô tỳ sống là người của nương nương, chết làm quỷ của nương nương! Đời này kiếp này, nô tỳ quyết không rời khỏi nương nương!”

Một mảnh tâm ý của Uyển Nương đối với y, sao y không biết?

Lúc đó y thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải tìm cho Uyển Nương một người có tiền đồ tốt, quyết không để nàng lãng phí cả đời ở trong thâm cung này.

Ai ngờ, hôm nay Dương Tĩnh lại cho Uyển Nương một ‘Tương lai’ như thế.

Tâm tư Tiêu Thương Hải thay đổi nhanh chóng, lập tức thu lại khẩu khí sắc bén vừa rồi, thấp giọng nói:

“Uyển Nương xuất thân chỉ là một nha hoàn, ngươi thu nàng làm Quý nhân, quá đề cao nàng rồi. Hơn nữa Thái hậu coi trọng nhất là quy củ, Uyển Nương cẩu thả qua quýt, ta sợ nàng không hầu hạ tốt cho Thái hậu.”

Dương Tĩnh hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, Tiêu Thương Hải đây là lấy lùi làm tiến, dùng thủ đoạn dụ dỗ. Nhân tiện nói:

“Ta biết ngươi coi trọng Uyển Nương, nàng là một người trung tâm. Ngươi không biết, trong cung này ngoại trừ nàng, ta thực lo lắng không muốn giao Vinh nhi vào tay kẻ khác. Mẫu hậu đã hứa với ta sẽ cẩn thận trông nom nàng, Chờ ngươi quay về cung, Uyển Nương cùng Vinh nhi sẽ quay về bên cạnh ngươi.”

Mắt Tiêu Thương Hải sáng ngời, nói:

“Ngươi nói là thật sao? Vinh nhi có thể để ta nuôi nấng? Uyển Nương sẽ ở trong cung của ta?”

Dương Tĩnh nói:

“Tất nhiên là vậy. Ngươi là Hoàng hậu của ta, Vinh nhi là trưởng tử của ta, tất nhiên là do ngươi nuôi nấng.”

Dựa theo quy củ của Đại Thịnh, Hoàng tử Hoàng nữ do thứ lẽ sinh ra trong cung, cũng sẽ nhận Hoàng hậu là đích mẫu (mẹ cả), do Hoàng hậu nuôi nấng. Nếu Hoàng hậu không muốn để ý, đặc biệt ân điển, mới có thể để tự các cung phi nuôi nấng.

Tiêu Thương Hải nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tĩnh ôm y nằm xuống, nói:

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá. Qua mấy ngày nữa ta sẽ từ từ kể hết mọi chuyện trong cung cho ngươi nghe. Ngươi biết ta đều là vì muốn tốt cho ngươi cùng Vinh nhi là được rồi.”

Tiêu Thương Hải ừ một tiếng, dịu dàng nói:

“Ta biết bệ hạ đều là vì muốn tốt cho ta.”

Dương Tĩnh mặt nhăn mày nhíu, nhéo cái mũi cao thẳng của y một cái, nói:

“Đừng khách khí với ta như thế, nghe vào rất giả.”

Lúc hắn nhớ lại, Tiêu Thương Hải không biết từ lúc nào đã học được cách nhân nhượng uyển chuyển, dùng lời giả tạo lấy lòng người. Hắn trước đây chưa từng lưu ý qua, nhưng cũng hiểu được đây là đương nhiên, dù sao thân phận của hai người cũng không tầm thường. Thế nhưng Dương Tĩnh sau mười thế luân hồi quay về, lại vì sự thay đổi của Tiêu Thương Hải mà cảm thấy chua xót trong lòng.

Tiêu Thương Hải bị động tác đột ngột cùng lời nói của hắn làm cho ngây ra một lúc, cũng đột nhiên để ý đến, Dương Tĩnh bắt đầu từ khi hai người gặp lại thì, khi nói chuyện vẫn luôn xưng là ‘ta’, chưa từng xưng là ‘trẫm’. Hơn nữa, vừa rồi mình không để ý đại phát tính tình, hắn lại còn có chút khẩn trương giải thích với mình.

Việc như thế này hình như đã thật lâu chưa từng xuất hiện.

Cảm giác được Dương Tĩnh có thay đổi lớn, trong lòng Tiêu Thương Hải vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Y hơi mỉm cười, vui vẻ đồng ý:

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.