Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 44



“Cô cô, lần này Hoàng hậu quay về ôm theo một tiểu tạp chủng, Hoàng thượng lại không nói gì cả, còn đưa tiểu tạp chung kia vào nuôi trong Phượng Nghi cung? Đây là thế nào chứ? Không sợ sẽ làm mất thể diện của Đại Thịnh sao?”

Hoàng Thái hậu trừng mắt:

“Ngươi xem ngươi đang nói cái gì hả? Một câu lại kêu tiểu tạp chủng, đây là học từ đâu ra? Ngươi cũng xuất thân là tiểu thư khuể các, sao lại học mấy lời thô tục này chứ! Truyền ra mới khiến cho Đại Thịnh mất mặt!”

Trương Hiền phi không ngờ rằng Thái hậu sẽ phát giận với nàng, mắt không khỏi đỏ lên, thấp giọng không phục nói:

“Lời cháu gái nói cũng là lời nói thật.”

Hoàng Thái hậu nghĩ chất nữ này đúng là dại dột khó dạy, thảo nào mà Hoàng thượng không thích nàng đến thế.

Bà chỉ dạy:

“Đó là ý của Hoàng thượng. Đại Thịnh ta quốc ân mênh mông cuồn cuộn, Hoàng hậu bị người Hồ bắt làm tù binh, thất thân sinh con, Hoàng thượng không hề ngại ngần nuôi nấng hài tử kia, đó là nói rõ lòng dạ Hoàng thượng quảng đại, lấy thiện trị quốc. Sau này ngươi không nên nói những lời ấy nữa.”

Trương Hiền phi mở miệng, cuối cùng lại nuốt những lời định nói vào, không hé răng nữa.

Nàng mãi mà vẫn không hiểu, lúc đầu Thái hậu nhận được thư của Hoàng thượng, tuyệt không hề có chút phản ứng gì với ‘nhị Hoàng tử’ đang đến gần kia, thậm chí còn dặn trong cung không được lạnh nhạt với nhị Hoàng tử, lẽ nào Thái hậu không kể đến hiềm khích trước kia với Hoàng hậu? Đây dù sao vẫn là một dã loại người Hồ a.

Hoàng Thái hậu vừa nhìn sắc mặt nàng, liền biết nàng không hề suy nghĩ thấu đáo, chỉ thầm thở dài trong lòng.

Thực ra Hoàng Thái hậu đâu có muốn nhìn nhị Hoàng tử kia chứ? Từ sau khi đám người Hoàng thượng hồi cung, bà chưa từng một lần kêu người ôm nhị Hoàng tử đến nhìn, chỉ thỉnh thoảng để Đại Hoàng tử đến thỉnh an.

Trong Hoàng cung không thiếu kẻ lắm miệng. Thân thế của nhị Hoàng tử này lạ lùng, tương lai còn có ẩn ý lớn. Với sự hiểu biết của bà về Hoàng hậu, nói vậy Hoàng hậu cũng sẽ không đặc biệt bận tâm đến nhị Hoàng tử, chỉ sợ so với mình còn hận không thể không nhìn thấy thứ tượng trưng cho sỉ nhục kia hơn.

Hoàng Thái hậu vốn là một người tâm cơ thâm trầm, có vài chỗ so với Tiêu Thương Hải ngược lại không mưu mà hợp. Bà suy bụng ta ra bụng người, nếu như bản thân có một hài tử như thế, đã sớm hận không thể ném đi thật xa, không nhìn thấy mới tốt. Đặt ở bên người chẳng phải là một cái đuôi khó chịu sao? Không biết đến lúc nào sẽ bị người ta công kích mà không thể nói lại, còn ngày ngày nhắc nhở về nỗi nhục mà mình đã phải chịu, trong lòng sao có thể dễ chịu chứ.

Ở trong thâm cung này, nữ nhân sớm không còn giống nữ nhân. Tình thương của mẹ cái gì chứ, trước mặt địa vị, quyền thế đều phải nhún nhường. Huống chi Tiêu Thương Hải còn là nam nhân! Tình thương của nam nhân đối với tử nữ, cho dùlà do mình hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ e vẫn ít hơn nữ nhân vài phần.

Thái hậu thấy nhi tử nguyện ý nuôi hài tử kia, cũng vui vẻ cho Hoàng hậu một cái áp lực. Chỉ cần một ngày còn nhị Hoàng tử này, ngày đó Hoàng hậu ở trước mặt mình vẫn còn chột dạ. Sao lại không làm chứ?

Bà trừng mắt nhìn chất nữ vẫn còn chút căm giận trước mắt, thầm tính toán trong lòng. Nữ nhi nhà nhị đệ, hình như năm nay cũng mười lăm tuổi rồi, ngày nào đó gọi vào cung xem xem, nếu như thông minh, liền để Hoàng thượng nạp vào cung, cũng thêm chút phân lượng cho Trương gia. Nếu như lại thô kệch giống như chất nữ này… Hay là thôi đi.

Mấy ngày nay Dương Tĩnh sau khi hồi cung, đều nghỉ ở Phượng Nghi cung, thỉnh thoảng sẽ ngủ ở Bàn Long điện của mình, cũng không hề đi đến cung khác.

Trên triều đọng lại một đống chính vụ, mỗi ngày sau khi vào triều còn phải phê duyệt tấu chương, triệu kiến các đại thần, bận đến không còn thời gian thở.

Dương Tĩnh day day trán, không biết nhiều việc như vậy trước đây mình làm xong kiểu gì? Các đời Hoàng thượng đều có rất ít người trường thọ, xem ra là bị mệt chết. Hơn nữa mệt mỏi không ngừng vì truyện trên triều, buổi tối còn phải tính xem sẽ ngủ trong cung người nào, ngày đêm đều phải cày cấy chăm chỉ mà.

Mấy ngày nay hắn không hề lật thẻ bài. Nhưng cho dù là đến Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, bởi vì thân thể của Tiêu Thương Hải hao tổn quá mức, không thể hoan ái quá sớm, bởi vậy buổi tối hai người đi ngủ chỉ là thuần khiết ôm nhau trò chuyện, ngủ một giấc mà thôi.

Ngày hôm đó buổi chiều hắn đi đến Phượng Nghi cung, khi ở gian ngoài liền nghe thấy từng trận tiếng cười truyền ra từ bên trong.

Hắn để Hạ Khởi hầu hạ cởi áo khoác, đi vào nội điện, thấy Tiêu Thương Hải đang ngồi trên tháp rộng làm bằng gỗ tử mộc, ở giữa có đặt một cái bàn nhỏ, Dương Quang Vinh đang đứng ở giữa tháp lắc lắc cái mông nhỏ, đi từng bước một, cầm một ngọc trụy nhỏ trong tay, lắc lư trước mặt Dương Kiện.

Dương Kiện nằm ở trên tháp, ngưng mắt nhìn ngọc trụy kia, bàn tay nhỏ bé duỗi ra co lại, dường như muốn túm lại, nhưng lại không túm được.

Dương Quang Vinh miệng kêu y y nha nha, lắc lắc ngọc trụy, dường như là đang dỗ dành Kiện nhi.

Tiêu Thương Hải ngồi ở một bên hé miệng cười, Tiêu Uyển Nương ngồi ở dưới đất cạnh tháp, cười đùa liên tục.

Dương Tĩnh đi vào, nói:

“Ôi, đây là đang làm gì đây?”

Tiêu Uyển Nương thấy Hoàng thượng, nhanh chóng lui sang một bên hành lễ, Tiêu Thương Hải lại ngồi im không nhúc nhích, tùy ý nói:

“Hoàng thượng đã về rồi.”

Dương Tĩnh đi đến ngồi xuống bên tháp, đưa tay kéo Dương Quang Vinh ôm vào trong lòng, nói:

“Con ngoan, phụ hoàng đã về rồi, mau gọi phụ hoàng.”

Dương Quang Vinh mất hứng vặn vẹo thân mình, vẫn đang nhìn về phía Dương Kiện nằm trong tã lót kêu nha nha. Đôi mắt tròn to của Dương Kiện cũng liếc sang nhìn nó, nhưng lập tức quay đầu đi, lực chú ý bị vật khác thu hút.

Tiêu Thương Hải nói:

“Hoàng thượng đi thay y phục trước đi. Như thế này sao dùng bữa tối được.”

Dương Tĩnh ôm nhi tử hôn một cái, thả bé xuống tháp, tay chân bé lập tức hoạt động bò về phía Dương Kiện, chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn của Dương Kiện.

“Nha nha nha y…”

“Nha nha…”

Hai huynh đệ dùng thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu để giao lưu.

Dương Tĩnh đi vào trong tẩm điện. Tiêu Thương Hải để Tiêu Uyển Nương cùng mấy vú em chăm sóc các Hoàng tử, cũng đi theo vào.

“Hoàng thượng, Vinh nhi sắp được một tuổi rồi, có đúng là nên làm lễ trảo chu rồi không?”

(Lễ trảo chu: lễ chọn đồ vật để đoán tương lai)

Y vừa giúp Dương Tĩnh cởi áo ra, vừa hỏi.

Dương Tĩnh đáp:

“Đang muốn nói với ngươi chuyện này đây. Đây là sinh thần lần thứ nhất của Vinh nhi, trẫm muốn làm lớn một lần. Trẫm xuất chinh đại thắng trở về, cũng chưa có chúc mừng, không bằng hợp lại làm một rồi làm.”

Sinh thần của Dương Quang Vinh là vào ngày mười lăm tháng mười hai, sinh thần của Dương Kiện là ngày ba mươi tháng chính, hai huynh đệ chỉ kém nhau mấy tháng.

Tiêu Thương Hải nói:

“Đều nghe theo Hoàng thượng.”

Dương Tĩnh dừng lại một chút, nói:

“Ngày mai trẫm sẽ nói với mẫu hậu để người đưa phượng ấn của Hoàng hậu cho ngươi, việc này liền để cho ngươi xử lý đi.”

Đây cũng là một cái cớ thật tốt để cho Tiêu Thương Hải nắm lại quyền lợi.

Tiêu Thương Hải cười cười, nói:

“Vậy ngày mai ta đi thỉnh an mẫu hậu thì có cần nhắc đến hay không?”

Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, nói:

“Ngày mai trẫm đi thỉnh an mẫu hậu cùng với ngươi, để trẫm nói đi.”

Tiêu Thương Hải biết Thái hậu không muốn gặp mình, đương nhiên cũng không muốn tìm cái phiền phức này, thế nhưng y trầm ngâm một lát, thấp giọng nói:

“Để cho Hoàng thượng ra mặt giúp ta cũng không được.”

Chỉ sợ như vậy Thái hậu sẽ càng không muốn gặp mình nữa.

Huống chi Tiêu Thương Hải cũng không phải một nữ nhân cả ngày trốn sau phu quân. Y là một nam nhi biết gánh vác trách nghiệm, có cốt khí cùng với ngạo khí của chính mình, không muốn việc gì cũng để Dương Tĩnh gánh vác giúp y.

Dương Tĩnh nghĩ một chút liền hiểu rõ tâm tư của y, nói:

“Được, vậy ngày mai một mình ngươi đi nói với mẫu hậu đi.”

Hắn nghĩ đến một chuyện, nói:

“Hình như mẫu hậu có ý định để nữ nhi của nhà Trương Thị Lang tiến cung.”

Cũng mới đến thôi.

Trương Thị Lang này là nhị đệ của Thái hậu, là tiểu cữu cữu của Dương Tĩnh. Chỉ là quan hệ của Dương Tĩnh với nhà ngoại luôn tàm tạm, Trương gia ngoại trừ Trương Lữ, cũng không còn nhân tài xuất chúng nào khác.

Dương Tĩnh không ngại để mẫu hậu đưa người nhà mẹ đẻ vào trong cung, nhưng tuyệt đối sẽ không mở miệng chủ động, hắn tin tưởng Tiêu Thương Hải nhất định sẽ nắm chặt lấy cơ hội tốt này để ‘bàn điều kiện’ với Thái hậu, nắm lấy phượng ấn.

Tiêu Thương Hải hiểu ý của hắn, giương mắt cười cười với hắn, nói:

“Vậy thần cần phải chúc mừng Hoàng thượng rồi.”

Y là nam hậu, không cần tự xưng là ‘nô tỳ’, trường hợp chính thức vẫn tự xưng là ‘thần’.

Dương Tĩnh ôm lấy thắt lưng y, cưỡng ép ôm chặt vào lòng, chóp mũi chạm vào chóp mũi cười nói:

“Tâm tư của trẫm, ái khanh còn không rõ sao? Hà tất phải trêu đùa trẫm như vậy.”

Mi dài của Tiêu Thương Hải khẽ chớp, cười như không cười nói:

“Thần đâu dám trêu đùa Hoàng thượng chứ? Thần rõ ràng còn đang ước ao mà.”

“Ước ao? Hửm? Ngươi ước ao?”

Dương Tĩnh nheo hai mắt, trong mắt bắn ra tia sáng uy hiếp, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa.

Tiêu Thương Hải bị hắn đến gần, hơi thở nóng hầm hập phun lên khắp gương mặt y, hai người ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ, thân dưới của Dương Tĩnh càng dán chặt lên khăng khít với y,

Y không khỏi có chút khẩn trương, nhưng lại không muốn đơn giản tỏ ra yếu kém, nói:

“Đừng làm bậy, Vinh nhi cùng Kiện nhi đều đang ở…”

Y còn chưa dứt lời, môi lưỡi cực nóng của Dương Tĩnh đã chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.