Đám du côn kia một mạch đi tới, mọi người đều sợ thoái lui, tiểu nhị cũng lặng lẽ như không thấy. Người chung quanh dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai người Nhược Khả Phi, vui sướng khi người khác gặp họa, đc xem kịch vui. ( em cũng muốn ngó wa. QH tỷ có đi xem ko?? Có kịch đấy ^o^)
Nhược Khả Phi bưng chén trà nhấp miệng, lập tức nhăn mày lại. Khó uống, rất khó uống, phi thường khó uống, không biết dùng nước gì pha, đây là trà gì?
“A, tiểu mỹ nhân, chậc chậc chậc…” Du côn lão đại có cái đầu bóng lưỡng, đi tới nhìn Nhược Khả Phi cười dâm đãng, lại nhìn Hiên Viên Cô Vân, cười càng cuồng hơn. Đem nam nhân này đưa cho vị gia kia để làm ấm giường, còn cô nương này cho mình dùng trước, sau bán cho tú bà. Xem bộ dáng này, có thể bán với cái giá tốt. Đã lâu không thấy được mặt hàng tốt như vậy.
“Đầu bóng lưỡng” đưa tay nắm cằm Nhược Khả Phi. Khả Phi cũng không giãy dụa, chỉ cười nhạt nhìn “đầu bóng lưỡng” trước mắt. “Đầu bóng lưỡng” bị lạc trong đôi mắt trong trẻo của Khả Phi.
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên giận dữ, đưa tay lấy chén trà ném xuống: “Còn nhìn không động thủ, các ngươi đều đã chết hết rồi à?!”
Nhược Khả Phi không nói gì chỉ cười, nàng biết tiểu hài tử đang mắng ám vệ đến phát giận.
“A a, vị này, ta đây tính tình rộng lượng…” Vừa dứt lời, mi gian đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, một tia hồng huyết theo mũi uốn lượn chảy xuống, người thẳng tắp ngã xuống, làm mọi người ngẩn ra, ko ai nói gì chỉ có nhịp tim của bọn họ đập liên hồi đúng nhịp giống nhau
“A!!!” quản lý trà lầu hét lên sợ hãi, hướng tới cửa chạy thoát thân.
Chỉ thấy vài tên hắc y nhân che mặt, lại như ám dạ u linh đột nhiên xuất hiện. Đao trong tay không biết khi nào đem ra, cũng không biết khi nào thu hồi.
Du côn phía sau “Đầu bóng lưỡng” ngây ngẩn cả người, nhìn xác lão đại nằm ngay đơ trên mặt đất, tất cả đều choáng váng. Đây là chuyện gì? Tiếp theo, đều cảm giác được cổ mình rất ngứa,có cái gì nóng nóng hồng hồng phun ra, sau đó “Tre già măng mọc” ngã xuống. ( ý của tác giả là lần lượt lớp này đến lớp khác ngã xuống)
Nhược Khả Phi nhìn xuống 1 đám thi thể dưới đất, mặt không chút thay đổi.
“Đem tay hắn chặt bỏ.” Hiên Viên Cô Vân chỉ vào “đầu bóng lưỡng” đã niết cằm Nhược Khả Phi, hung ác nói.
“Ngươi nha, thật sự bụng đầy tính trẻ con.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ, cười nói.
“Nam nhân khác đụng đến nàng thế nào, ta liền chặt bỏ thế đó.” Hiên Viên Cô Vân hung ác nói.
“Ha ha, tốt.” Nhược Khả Phi cười nhạt.
Ko lâu sau, quan binh lập tức vây quanh trà lầu. Lý đại nhân cưỡi ngựa đi tới, trong lòng mừng thầm, Cửu Vương gia vừa tới Hứa thành liền xảy ra án mạng lớn, này không phải cấp cho hắn cơ hội lập công sao?
Xa xa nhìn hai người mặc y phục bình thường bị đám quân binh vây quanh, lại cao ngạo, ngồi ở kia ko nhúc nhích. Lý đại nhân trong lòng sinh khí. Sao lại có hai người ngu xuẩn vậy giết người mà vẫn chấn tĩnh, hai người còn nhỏ như vậy sao giết được ” đầu bóng lưỡng” lấy mất công lao của hắn. Tuy rằng ” đầu bóng lưỡng” đã chết, hắn mất 1 cơ hội nhưng ko sao du côn ác bá này chết thì sẽ có kẻ khác lên thay đến lúc đó hắn lập công cũng ko muộn ( trời! có ôg quan nào mong muốn nơi mình quản càng nhiều du côn ác bá như ông này ko??. truyện này nhiều kẻ bị ngộ độc dưa bở nhỉ, QH tỷ thấy đúng ko?) QH: Truyện của muội tỷ thấy thèng cha nào cũng BT *giương cờ trắng đầu hàng*
“Điêu dân to gan, còn không mau mau chịu tội…” Lý đại nhân tiến vào trà lâu liền thét to, dọa cả đám phái đoàn đằng sau thất kinh.
“Nga, lý đại nhân thật có trách nghiệm, còn tự mình đến đây.” âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên Cô Vân giờ phút này lại giống ma âm vang ở bên tai Lý đại nhân.
“Cửu, cửu Vương gia! …” âm thanh run run, tiếp theo bùm một tiếng quỳ gối xuống. Nhìn thấy thi thể “đầu bóng lưỡng” ở dưới đất cùng thủ hạ của hắn, trong lòng nguyền rủa mấy tên này vạn lần! ko biết sống chết giám đụng phải Cửu Vương gia, ko cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra
“Lý đại nhân quản lý không sai a. Bổn vương tại đây uống trà có người đến thu bảo hộ phí, còn coi trọng thiếp yêu của ta.” Hiên Viên Cô Vân âm thanh không vội không hoãn, nhưng vô hình lại làm cho người khác áp lực
Quỳ trên mặt đất, lý đại nhân quay đầu hướng về phía đám thị vệ đằng sau,: “Quỳ xuống, mau quỳ xuống, đây là cửu Vương gia cải trang đi tuần.” Phía sau vang lên âm thanh bái lạy: “Vương gia thứ tội, tiểu nhân thật sự không biết Vương gia đột nhiên cải trang đi tuần.”
“Đại nhân có ý tứ là Vương gia cải trang đi tuần trước phải thông qua đại nhân ngài để chào hỏi sao?” Nhược Khả Phi thản nhiên nói.
Lý đại nhân miệng mở lớn, tiểu thiếp này quá kiêu ngạo, nơi này thế nào lại đến lân 1 nữ nhân mở miệng nói
Không ngờ, Hiên Viên Cô Vân lại kéo tay Nhược Khả Phi, cười rộ lên: “Vẫn là tiểu Phi nhi thông minh.” Quay đầu, con ngươi bắn ra ánh mắt bạo ngược, “Lý đại nhân, ngươi cảm thấy thiếp yêu của bổn vương nói đúng không?”
Lý đại nhân lúc này dập đầu như đập tỏi (^,^!) trong miệng run run: “Cửu Vương gia minh giám, vi thần tuyệt đối không phải có ý tứ này.” Trong lòng lại kinh hãi, cửu Vương gia đối với nữ tử này quá sủng ái, trong lòng hắn có chút so đo, sau này nếu có nhờ việc thì lời nói của nàng trước mặt Vương gia cũng có vài phần trọng lượng.
“Ai nha, Vương gia, người xem Lý đại nhân dập đầu đến choáng rồi, mau gọi hắn đứng lên đi.” Nhược Khả Phi quệt miệng.
“Đứng lên đi. Đem cái này đi xử lý.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói, kéo Nhược Khả Phi ra khỏi trà lâu.
“Cung tiễn Vương gia.” Lý đại nhân lau mồ hôi, trong lòng đối với Nhược Khả Phi có chút cảm kích.
Dọc theo đường đi, hai người chậm rãi bước, Hiên Viên Cô Vân cũng không nói, rầu rĩ tiêu sái.
“Sao thế, còn đang tức giận người khác nhéo cằm ta?” Nhược Khả Phi cười nhẹ.
“Đúng vậy.” Hiên Viên Cô Vân không chút nào ra vẻ, thẳng thắn nói.
“Hắn kéo, ngươi không phải đem tay hắn chặt bỏ đấy thôi.” Nhược Khả Phi nhớ tới tiểu hài tử này mới mười lăm tuổi, đã có thể xử lý như vậy. Trong lòng không có trách cứ, mà rất vui mừng. Tiểu hài tử này có tố chất, có tư bản! (tư cách và bản lĩnh)
Nhược Khả Phi âm thanh ôn nhu vang lên ở bên tai Hiên Viên Cô Vân, dần dần mềm hoá hắn. Sắc mặt hắn chậm rãi giãn ra, nắm tay Nhược Khả Phi đi đến phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nàng muốn, ta đều cho nàng. Nàng không muốn, ta đều hủy diệt.”
“Tốt, nhớ rõ nga. Nhất định phải nhớ rõ lời ngươi nói đấy.” Nhược Khả Phi quay đầu, còn thật sự nhìn Hiên Viên Cô Vân.
“Ta nhớ rõ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ. Ta càng phải nhớ rõ nàng đã nói sẽ ở cùng với ta.” Hiên Viên Cô Vân giống như ở đáp lại Nhược Khả Phi, càng giống như tự nói với mình.
Hai người đi dưới tuyết, nắm tay nhau, từng bước một hướng đến Vương phủ.
Phía sau, hai hàng dấu chân.
Kéo dài…
Trở lại Vương phủ, hai người nhìn nhau cười. Hiên Viên Cô Vân lập tức sai người chuẩn bị nước ấm, cùng với Nhược Khả Phi tắm rửa.
Trong bồn tắm, hơi nước lượn lờ, hương thơm tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Nhược Khả Phi ôn nhu giúp Hiên Viên Cô Vân sát lưng.
Hiên Viên Cô Vân từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ bàn tay nhỏ bé ôn nhu phía sau. đột nhiên mở mắt ra, xoay người, hôn Nhược Khả Phi.