Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 22: Đỗ Vũ



Hắn quả là đệ nhất cao thủ, Diêm Diễm đang dùng thái độ ai oán nhìn “thập cẩm” trên bàn. Sớm đã biến đen, mà lão bản đang há hốc mồm, lui ở một bên lạnh run. Xem ra không thể trông cậy vào lão bản làm lại món ăn này được rồi.

Ai… Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở dài. Đệ nhất cao thủ này như thế nào được ăn liền một chút phẩm tướng cũng ko còn. Ánh mắt ai oán kia, khóe miệng nước miếng chảy ra ko ngừng, ăn quan trọng đến như vậy sao? (Tiểu túc: ha ha chết cười vs anh nỳ)

Nhược Khả Phi xắn tay áo, đi đến trước lò, lấy da “món thập cẩm” bao phủ lên (tiểu túc: hay đây là sủi cảo nhỉ)

Diêm Diễm đầu tiên cả kinh, sau bình tĩnh trở lại. Yên lặng tiêu sái đến bên cạnh bàn sạch sẽ khác chờ, lại như thường nhìn xung quanh Nhược Khả Phi, lấy chiếc đũa sạch cắn ở miệng, chờ đợi nhìn Nhược Khả Phi.

Nhược Khả Phi bao “thập cẩm”, trong lòng lại nhớ tới lời dạy của Trương Thẩm khi làm “thập cẩm”. Nhắm mắt lại, đem cảm giác kia nuốt xuống. Nước mắt sao?, hiện tại chính nàng đã muốn không cần có loại cảm giác nhàm chán đó. Nếu nàng mở miệng nói nước mắt sẽ trào ra.

Làm chén thập cẩm thơm ngào ngạt đến trước mặt Diêm Diễm, Diêm Diễm mở lớn miệng, nhìn Nhược Khả Phi. Tựa hồ không tin đây là nàng làm.

“Ăn đi.” Nhược Khả Phi thản nhiên bỏ lại một câu.

“Có phải ta cứu ngươi, ngươi về sau đều làm cho ta ăn hay không?” Diêm Diễm hỏi, cầm lấy chiếc đũa gắp “thập cẩm” lên.

“Ừm, có thể. Tâm tình tốt sẽ làm cho ngươi.” Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.

“Ta đây hy vọng ngươi bị nhiều lần ám sát, tâm tình vẫn tốt lắm.” Diêm Diễm khấu khí dị thường nói.

“Ha ha…” Nếu đổi thành người khác nhất định là giận tím mặt, Nhược Khả Phi không giận mà chỉ cười. Bỗng nhiên cảm thấy nam tử trước mắt thực đáng yêu. Ý tưởng đơn thuần mà như vậy trực tiếp nói ra. Đương nhiên, trong lòng nàng hiểu được, nam nhân này đối với việc bảo hộ nàng có nắm chắc mới có thể nói như vậy.

Hai người không thèm nhắc lại. Đãi Diêm Diễm ăn xong món thập cẩm, Nhược Khả Phi bỏ lại đĩnh bạc nặng chịch và trạng thái si ngốc của lão bản, nhanh chóng rời đi.

Nhược Khả Phi chậm rãi bước về phía trước ko biết rằng phía sau đang có người mưu tính với nàng. Diêm Diễm hôm nay ngẫu nhiên triển lãm được trù nghệ của nàng, trong lòng hạ quyết tâm, vĩnh viễn đi theo bên người Khả Phi. Chỉ là lí do sau này, vì sao thì có thay đổi…. tất nhiên cái này để sau sẽ nói

“Diêm Diễm.” Nhược Khả Phi bước chân trở nên hơi khẩn trương, thấp giọng nói, “Có bao nhiêu người đi theo chúng ta?”

“Ba. Nhưng mà bọn họ sẽ không nhanh tay.” Diêm Diễm có chút tranh công nói.

Ha ha, tiểu tử ngốc này, quả nhiên phái người ở nơi bí mật bảo hộ nàng. Bất quá, nàng nhặt được Diêm Diễm này tựa hồ như nhặt được một bảo bối. Ngày ấy, nàng theo hơi thở phát ra trên người hắn là biết. Người trước mặt cố ý điều hòa hơi thở trên người, nhưng ko che dấu được cái hơi thở chết chóc kinh khủng kia (Tiểu túc: anh ý cứ như quản ngục của nhà tù Azkaban ý nhỉ), chỉ có trải qua giết người rất nhiều, sinh tử hợp lại mới có hơi thở như vậy.

Xem ra sự kiện ám sát hôm nay ” hắn ” sẽ biết, hắn tất nhiên sẽ biết. Về sau nàng một mình ra ngoài sẽ gặp chút khó khăn. Đứa nhỏ kia biết được chuyện này, phỏng chừng giống gà mái hận không thể đem nàng kẹp vào nách mang đi. Thôi, cũng bởi vì hắn yêu thích nàng.

Còn mấy ngày nữa là tân nạp thiếp kia sẽ đến đây. Tiểu hài tử kia sẽ đối đãi thế nào đây?

Nhược Khả Phi khóe miệng hiện lên ý cười, chậm rãi hướng vương phủ đi đến.

Trở lại cửa vương phủ, Hiên Viên Cô Vân đang tiễn Vệ Lượng ra về, quay đầu lại liền thấy Khả Phi từ từ đi tới.

“Phi nhi, nàng vừa đi đâu?” Hiên Viên Cô Vân đi lên đón, đưa tay cầm đôi tay lạnh của Khả Phi, có chút lo lắng nói, “Nàng sợ lạnh sao lại đi ra ngoài ko có xe ngựa?”

“Không có việc gì, ta loanh quanh một chút thôi mà.” Nhược Khả Phi mỉm cười, nhìn Hiên Viên Cô Vân.

“Mau vào phòng. Bên ngoài lạnh.” Hiên Viên Cô Vân thay Nhược Khả Phi kéo chặt áo choàng, lôi kéo nàng vào cửa lớn.

Kế tiếp mấy ngày, trong vương phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa. Vốn dĩ, việc nạp thiếp không cần phô trương như vậy, nhưng lần này vị thiếp kia ko phải người thường, cho nên sớm bắt đầu chuẩn bị nghênh đón. ( Tiểu túc: lại 1 kẻ ko phải người nữa, truyện này sao nhiều biến thái thể, chưa hết đâu các tình yêu còn nhiều kẻ BT chưa xuất hiện hãy chờ xem…)

Mà đang ở trên đường, Đỗ Vũ sớm nghe nói người nàng được gả: Hắn vô cùng sủng ái vị thiếp đầu tiên kia. Trong lòng có chút không yên, ko ngừng hồi tưởng lời Hoàng Hậu và Mẫu thân đã nói: nữ nhân kia bất quá chỉ là một nha hoàn hạ lưu mà thôi. Vương gia cũng chỉ là ham đồ mới mẻ mà giữ nàng bên người, khi nàng lấy lòng hắn tự nhiên hắn sẽ ko quan tâm đến nha hoàn hạ lưu kia nữa.

Nhìn trên người nàng mặc một bộ phấn hồng gả y, Đỗ Vũ trong lòng có chút toan tính. Chỉ có chính thất mới có thể mặc hỉ phục đỏ sẫm. Khi nào thì chính nàng được mặc hỉ phục đây? Mẫu thân đã cam đoan với nàng: Sẽ có cơ hội mặc, nhưng còn phải dựa vào cố gắng của nàng.

Nhắm mắt lại, Đỗ Vũ nhẹ nhàng sờ mặt mình. Đối với dung mạo của mình, nàng hoàn toàn tin tưởng. Lấy lòng nam nhân sao, mẫu thân đã tìm nữ tử có kinh nghiệm cao đến dạy. Tuy rằng cùng nữ tử đê tiện đó học những thứ ấy là chịu chút ủy khất, nhưng nàng cũng phải học.

Hết thảy chờ gặp được Cửu Vương gia sẽ tùy hoàn cảnh mà hành động.

Còn nha hoàn hạ lưu kia, chính nàng sớm muộn gì cũng đem nàng dẫm nát dưới chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.