Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 27: Hôn ta, hôn ta



Hôm sau, Hiên Viên Cô Vân nghe lời Nhược Khả Phi nói, đến trấn an Đỗ Vũ.

Mà Nhược Khả Phi cách bình phong gặp Vệ Lượng. Cách bình phong, nên ko cần cải trang nam chỉ đè thấp thanh âm, làm cho Vệ Lượng nghĩ lầm sau bình phong là nam tử. Là phụ tá của Cửu Vương gia trong quý phủ.

Không biết Hiên Viên Cô Vân là trấn an Đỗ Vũ như thế nào, tóm lại Đỗ Vũ nguyện ý lập tức vì Hiên Viên Cô Vân mà chết tâm. Thật sự là tình chân ý thiết.

Cũng không biết Nhược Khả Phi đối Vệ Lượng nói cái gì, tóm lại, Vệ Lượng đi thời điểm là dõng dạc, tư thế kia là hận ko thể lập tức ra trận giết địch báo ân triều đình.

Sự việc xong xuôi, hai người ở đại đường.

“Chúng ta đi Mai Viện ở một lần được ko?” Hiên Viên Cô Vân vuốt tóc đen của Nhược Khả Phi, yêu thương nói.

Nhược Khả Phi hiểu được Hiên Viên Cô Vân là sợ tiểu thiếp kia làm chướng mắt nàng, không khỏi buồn cười. Mình là người không đủ tự tin như thế sao?

“Được.” Nhược Khả Phi nhìn bộ dáng hi vọng của Hiên Viên Cô Vân, gật gật đầu.

“Tốt lắm, ta gọi quản gia lập tức chuẩn bị, bên kia còn có ôn tuyền (suối nước nóng), chúng ta có thể đi bơi.” Hiên Viên Cô Vân si mê nhìn Nhược Khả Phi trước mắt. Nhược Khả Phi trên mặt thản nhiên cười đều làm cho hắn mê say.

Hai người ra cửa, ngồi lên xe ngựa. Ra khỏi thành, đường tựa hồ bắt đầu có rung xóc.

Thật sự là rất không thoải mái, Nhược Khả Phi cau mày. Đột nhiên cảm giác ở thắt lưng của nàng có sự đụng chạm, cúi đầu, nhìn thấy tay của Hiên Viên Cô Vân đang để ở đó. Hiên Viên Cô Vân một tay ôm nàng, chậm rãi tựa đầu tựa vào bụng Nhược Khả Phi. Vốn đường xóc nảy, hiện tại lại bị đầu của ai đó dựa vào bụng, thật không thoải mái. Nhược Khả Phi đẩy Hiên Viên Cô Vân ra, Hiên Viên Cô Vân bị đẩy ra, lại không nói gì, vẫn tiến lên. Nhược Khả Phi lại đẩy, Hiên Viên Cô Vân lại dựa vào.

Như thế vài hiệp, Nhược Khả Phi nhấc tay đầu hàng, thật sự ko có biện phát gì được với tiểu tử này. Phải dựa vào đi, nhẹ tay vuốt ve đầu Hiên Viên Cô Vân, ôn nhu độ mạnh yếu vừa vặn.

Đột nhiên, Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu lên, ha ha cười rộ, ánh mắt sáng lạn nhìn Nhược Khả Phi, cúi đầu nói: “Hôn ta…”

Nhược Khả Phi bây giờ mới biết: tiểu tử này ko thể quá nuông chiều.

“Hôn ta, hôn ta…” Hiên Viên Cô Vân bám riết không tha, than thở, không chịu tựa đầu chôn xuống.

“Thật sự là tùy hứng.” Nhược Khả Phi nhẹ giọng oán giận, nhưng lại đem môi áp lên môi hắn.

Hiên Viên Cô Vân thỏa mãn dán vào môi Nhược Khả Phi nhẹ nhàng vuốt phẳng, giống như con mèo nhỏ làm nũng. Nhược Khả Phi nở nụ cười, vươn đầu lưỡi, không tự chủ được tiến lên dây dưa.

Hô hấp hỗn loạn dồn dập nổi lên.

Nhược Khả Phi cảm giác thân thể của nàng khác thường, trong lòng có chút cười thầm chính mình. Biết làm sao đây? Xuyên qua đây, liền có nhu cầu như vậy?

“Ta muốn nàng, ta muốn nàng…” Hiên Viên Cô Vân cúi đầu âm thanh vang lên ở bên tai Khả Phi, như là lời vô nghĩa mông lung, nhưng lại mang theo 1 cỗ ma lực ko nói lên lời.

Nhược Khả Phi cười bất đắc dĩ, biết làm sao đây?

Nàng hạ thân xuống, ngồi ở trên đùi Hiên Viên Cô Vân. Lúc này đây, tư thế của nàng là chủ động.

Kích tình chậm rãi, điểm nhiên, nhưng lại điên cuồng thiêu đốt, cho đến khi thiêu đốt hoàn toàn.

Thở dốc, tình dục nồng đậm tràn ngập trong xe ngựa.

Thật lâu sau, hai người hôn môi đối phương đã xong kích tình lần này.

Hiên Viên Cô Vân tựa vào trong lòng Nhược Khả Phi nặng nề ngủ. Nhược Khả Phi sờ sờ thắt lưng đau nhức của nàng, oán hận nhìn Hiên Viên Cô Vân đang ngủ say sưa. Đứa nhỏ này, luôn biết cơ thể nàng suy nhược mà vẫn cố làm mấy lần.

Nhìn khuôn mặt Hiên Viên Cô Vân khi ngủ rất điềm tĩnh, một thân thuần trắng, tóc đen phân tán ở trên đùi nàng. Nhược Khả Phi khóe miệng lộ ra ý cười. Tiểu hài tử này, vĩnh viễn mang lại cho nàng một cảm giác trong sáng, tốt đẹp.

Đến Mai Viên, Nhược Khả Phi mới biết được vì sao kêu Mai Viên. Toàn bộ sơn cốc đều là hoa mai, mà biệt viện cũng là ở tận cùng bên trong sơn cốc. Chung quanh đều là những cây mai cổ thụ, mặt sau ở biệt viện chính là một ôn tuyền.

Hương thơm tẩm quanh phủ.

Nhược Khả Phi đi trong sơn cốc, dưới chân tuyết thật dày tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên. Bên cạnh Tiểu Vũ vốn là nên đỡ lấy Nhược Khả Phi, lại chính nàng vừa trượt chân, mắt thấy sắp bị ngã xuống. Nhược Khả Phi đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng Khả Phi lại bị mất đà. Ngay sau đó, rơi vào cái ôm ấm áp, ngẩng đầu liền nhìn thấy con ngươi trong trẻo của Hiên Viên Cô Vân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.