Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 4: Bảy đêm sủng hạnh



"Không cần ở trong này." Nhược Khả Phi liếm nhẹ vành tai hắn, chọc Hiên Viên Cô Vân một trận run rẩy. Đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm bông phù dung trên tai Khả Nhi, tháo xuống hung hăng bóp nát, ném xuống đất. Tiếp theo, Hiên Viên Cô Vân ôm chặt Khả Phi hướng vào phòng. Nhược Khả Phi nhìn thấy hết thảy nhưng ko nói gì, trong mắt mang ý cười.

Vào phòng, Hiên Viên Cô Vân đem Khả Phi đặt lên giường, ôm chặt thắt lưng nàng, tay kia ở trên lưng vuốt thẳng xuống, ghé vào tai Khả Phi hạ thấp giọng: "Nàng rất thơm"

Ngôn ngữ nhuần nhuyễn, thật không thể tưởng được đứa nhỏ chưa hiểu thế sự này lại như vậy, hai mắt hắn trở nên mờ mịt, tà mị

Nhược Khả Phi nghe xong, hồi lâu không nói gì.

đột nhiên đưa tay ôm Hiên Viên Cô Vân, nàng hiểu được, đứa nhỏ này có bất an mãnh liệt từ khi nam tử kia đến.

Chợt, hắn lỗ mãng đem Khả Phi đẩy xuống giường tựa như 1 con thú tham lam cắn nàng, quần áo nàng dần bị cởi ra.

Nhược Khả Phi bị cắn xé đến đau, cũng không kêu, lại cười đưa tay ôm lấy hắn. Môi mềm mại bên vành tai Hiên Viên Cô Vân run rẩy nhẹ nhàng, nụ hôn mang ý khiêu khích

Hiên Viên Cô Vân choáng váng, mãnh liệt ôm nàng hôn môi, đem Khả Phi nhẹ nhàng cười nuốt vào trong bụng.

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, trong phòng lại an tĩnh lại, chỉ còn âm thanh vuốt ve lỗ tai Khả Phi

"Nàng là của ta." Ngón tay cơ hồ là hung tợn xoa khắp thân thể nàng, đột nhiên ôm nàng vào lòng.

Hiên Viên Cô Vân thân hình nóng bỏng run run, như có lửa thiêu đốt, trên môi lộ ra nụ cười tà mị, quyến rũ (hai anh chị này thật là... thay phiên nhau quyến rũ)

"Nàng là của ta..." Hiên Viên Cô Vân phát cuồng ôm chặt Khả Phi, dung nhập nàng vào cơ thể mình

Khả Phi chỉ cảm thấy hít thở không thông, trên khéo mắt lộ ra nước mắt

Cô Vân ôm chặt khuôn mặt Khả Phi khiến nàng mở to mắt nhìn

Lệ, chậm rãi rơi xuống.

Hiên Viên Cô Vân cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của nàng

"Nàng là của ta, nàng chỉ là của ta!"

(QH: bít rồi, khổ quá nói mãi.)

Hắn đem chữ "ta" của riêng mình, cực kì coi trọng

Không giống lời thề, không giống mệnh lệnh.

Lại giống như cầu xin.

Nhược Khả Phi nhịn không được nở nụ cười, lớn tiếng cười. Càng mãnh liệt ôm Hiên Viên Cô Vân...

Hồi lâu, Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, cảm thụ được bên người kia dần dần hô hấp trở nên vững vàng

Hiên Viên Cô Vân đưa mười đầu ngón tay của hai người nắm chặt, cố chấp không chịu buông ra.

"Nàng sẽ rời ta mà đi phải không?" Hiên Viên Cô Vân ẩn nhẫn hồi lâu, rốt cục lưỡng lự hỏi

Nhược Khả Phi không có trả lời, chậm rãi mở mắt, nhìn đỉnh kim sa trướng

"Ta đang hỏi nàng đó." Hiên Viên Cô Vân dùng sức đem mặt Nhược Khả Phi đối diện mặt mình

Nhược Khả Phi nhìn đôi mắt hoa đào trong trẻo, đáy mắt lộ vẻ bất an, nhẹ nhàng nở nụ cười. Đem ngón trỏ đặt trên môi Cô Vân, nói: "Hiện tại sẽ không."

"Ý tứ của nàng về sau sẽ có phải hay không?!" Hiên Viên Cô Vân nắm chặt bả vai Nhược Khả Phi, đè nén tức giận xuống, thấp giọng gào thét.

"Ta, cũng không có nói như vậy. Là chính ngươi đang nói nha." Nhược Khả liếc mắt đưa tình, mang theo ý cười.

"Nàng có ý tứ này, phải hay không? Có hay không?!" Hiên Viên Cô Vân tức giận ngồi xuống, bắt lấy bả vai Nhược Khả Phi, đem nàng ấn xuống

Nhược Khả Phi nhìn vào đôi mắt bừng lửa giận kia, cũng không nói, chỉ cười nhợt nhạt con ngươi kia mang đầy vẻ bất an, làm cho tâm tình nàng cũng sung sướng. Tựa hồ, sau khi Trương thẩm chết đi không còn ai chiếu cố nàng như vậy nữa nhưng giờ có nam nhân này...

"Ta không cho phép! Nàng nghe có không?! Ta không cho phép nàng rời đi!!!" Hiên Viên Cô Vân dùng hết khí lực kéo Nhược Khả Phi vào trong lòng.( anh này!! Đúng là "vương gia" ngây ngây, ngô ngô. điệu này bị chị cho vào đời sớm..., haizz, phí 1 mầm non)

Nhược Khả Phi ánh mắt trầm xuống, ở đáy mắt trở nên mông lung.

Đứa nhỏ ôm thực ấm áp

Chính là, Nhược gia cần không phải ấm áp.

Nhược gia, cần là cái gì? Phụ thân nói qua cái gì... Nhược gia, không cần người khác đối với ngươi hảo. Với Nhược gia bọn họ có giá trị thì dùng, không có thì bỏ. như thế rất đơn giản.

"Được, ngươi không buông ra, ta tự nhiên sẽ không rời đi." Nhược Khả Phi thản nhiên nói

Ngụ ý không quá khó hiểu, trừ phi, ngươi không hề muốn ta, ta tự nhiên sẽ rời đi.

Hiên Viên Cô Vân cứng đờ người, lập tức tựa đầu thật sâu chôn ở ngực Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng cắn không buông ra. Trong miệng mơ hồ nói: "Ta sẽ không buông, sẽ không tha, nhất định sẽ buông tha."

Có cái gì nóng nóng ở ngực Nhược Khả Phi ngửa đầu về phía sau...

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ôm mặt Hiên Viên Cô Vân, ôn nhu hôn lên ánh mắt lạnh như băng của hắn

Bảy ngày sau, kinh thành tương truyền nghe thấy.

Cửu Vương gia đối với tân tiểu thiếp sủng hạnh vô cùng, thậm chí hướng khu vườn Hoàng thượng muốn chỉ có ở tây nam, trồng vô vàn loại hoa, tạo thành "con đường hoa", cho trồng "mộc tê hoa " cùng hoa hồng, mùi hương ngào ngại trong không khí làm người ta ngây ngất. Đơn giản, vị tiểu thiếp kia nói một câu oán giận: con đường này đi thật chán

Còn có, tiểu thiếp kia muốn ăn hải sản, Cửu vương gia cho người ra tận biển vớt, trên đường về không ngừng đổi mẻ nước biển mới, bảo trì hải sản tười sống, suốt đêm đưa đến vương phủ, sau đó mời nhà hàng am hiểu nhất hải sản ở kinh thành Minh Nguyệt Lâu đến phủ làm cho vị tiểu thiếp kia ăn

"Cửu nhi gần đây có phải rất sủng vị tiểu thiếp kia?" trong ngự thư phòng, một bóng dáng đẹp đẽ quý giá của Hoàng Hậu, không chút để ý bức tranh đang vẽ của Hoàng thượng nói

"Cửu nhi, tâm tính chỉ là 1 đứa nhỏ, lần đầu trải qua, tự nhiên đối nàng kia nhớ mãi không quên. Chờ hắn có thê thất thì tốt rồi." Hoàng Thượng lại không chút để ý trả lời, ánh mắt không rời khỏi bức họa nửa phần

"Vậy, ban cửu nhi..." Hoàng hậu lời nói chưa dứt lại bị Hoàng Thượng đánh gãy.

"Cửu nhi còn nhỏ. Đợi hắn 18 tuổi cũng không muộn." Dứt lời, tựa hồ là không hài lòng với bức họa, đem bức họa được vẽ tranh hai canh giờ vo tròn, vứt đi.

"Là. thiếp đã lo lắng nhiều." Hoàng hậu khóe mắt nhìn bức họa của Hoàng Thượng đã không còn hình dáng chính xác, lại nhìn về nam nhân trước mặt: khuôn mặt không thay đổi, cuối cùng không có nói cái gì nữa nam nhân này đã quyết định vĩnh viễn không thay đổi

Chính là, cửu nhi đối tiểu thiếp kia sủng hạnh quá độ. Hạ nhân hồi báo nói, hai người ở trong phòng đã bảy ngày bảy đêm không có đi ra. Cơm nước đều là hạ nhân đưa đi. Tắm rửa cũng tại trong phòng.

Người đời xưng Nhược Khả Phi là: thất dạ sủng cơ, trước nay chưa có được sủng ái như nàng. Điều này nói sau.

Thật sự chính là tâm tính đứa nhỏ sao? Hy vọng như thế.

Hoàng hậu thần sắc trầm xuống.

Hy vọng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.