Huyện Bắc Hòa Ôn thành cách Hứa Thành khoảng bốn ngày lộ trình. Hiên Viên Cô Vân tràn đầy khó chịu khi mang theo Nhược Khả Phi đang cải trang thành nam nhân. Đem lệnh bài tượng trưng thân phận của mình cứng rắn đưa cho Nhược Khả Phi mới bằng lòng bỏ qua. Theo như lời của hắn mà nói, nếu giả dạng chính là môn hạ phụ tá của hắn, cũng nên mang theo một bằng chứng. Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nhận lấy, chỉ mang theo Diêm Diễm cùng Tiểu Vũ, ba người ngồi trên xe ngựa ra khỏi cửa thành.
Ngồi ở trong xe ngựa, Nhược Khả Phi nhắm mắt lại dưỡng thần, trong lòng cũng đang nhớ lại những thong tin về huyện Bắc Hà để chuẩn bị trướcThị trấn không nhỏ, nhưng vẫn không dồi dào lắm. Lần này càng nghiêm trọng hơn bỗng dưng xuất hiện nạn đói, dù đã ban phát lương thực để cứu đói, tại sao đến bây giờ cũng còn không giải quyết? Nếu cứ kéo dài mãi như thế, rơi vào trong tai của hoàng đế ở kinh thành, như thế sẽ không có lợi đối với Cô Vân.
Dọc theo đường đi bình an vô sự đến huyện Bắc Hòa, thuế vào thành cao đến dọa người. Xe ngựa đứng ở cửa, Nhược Khả Phi nhấc rèm cửa sổ lên, tình cảnh khắc sâu vào trong mắt làm cho nàng nhíu mày. Như thế này dường như cũng quá lạnh lùng rồi, cửa thành trừ bỏ vệ binh thủ vệ, cư nhiên không ai ra vào. Mà lúc Tiểu Vũ xuống xe ngựa nộp thuế vào thành, binh lính giữ cửa nhìn đoàn người Tiểu Vũ với ánh mắt thật là quái dị.
Vào thành, ba người xuống xe ngựa đi bộ. Cảnh tượng trong thành chỉ có thể dùng hai chữ: Tiêu điều. Cửa hàng hai bên ngã tư đường đa phần đều đã đóng kín cửa, chỉ có vài nhà mở cửa nhưng hàng hóa cũng rất thưa thớt. Ven đường người đi lại rất ít, đều rải rác tựa vào bên tường hoặc ngồi hoặc đứng. Ánh mắt làm càn nhìn đoàn người Nhược Khả Phi.
” Phủ Ngải Lộc Hầu đang phát lương thực, mọi người đi nhanh lên.” Không biết là ai, đột nhiên ở trên đường cái trống trải rống lên thất thanh, trong khoảnh khắc người không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều, đều điên cuồng hướng về cùng một hướng mà chạy đi. Mới vừa rồi còn vô tình ngồi ở bên đường tinh thần bỗng nhiên đều no đủ đồng loạt hướng về một hướng chen chúc nhau mà đi.
Nhược Khả Phi nhìn một cửa hang gần nhất sắp đóng cửa, mà lão bản đóng cửa sốt ruột nhìn đám người bắt đầu chạy về hướng kia. Đây là có chuyện gì?
“Lão bản, chúng ta mua đồ.” Nhược Khả Phi tiến lên.
Lão bản vẻ mặt kinh ngạc, lại khoát tay áo nói: “Ngài đợi lát nữa hãy đến đi, ta đi lĩnh lương thực trước.”
Ánh mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. Chuyện này dường như không hề đơn giản như vậy.
“Không biết lão bản lĩnh gì đó giá trị bao nhiêu tiền?” Tiểu Vũ nhìn ánh mắt Nhược Khả Phi lập tức hiểu được, tức giận ném cho lão bản một đỉnh bạc lớn.
Lão bản trừng to mắt, xoa xoa bạc, thay khuôn mặt tươi cười, giúp đem ba người Nhược Khả Phi mời vào cửa hàng.
“Ba vị là từ phần đất bên ngoài đến phải không?” Lão bản sau khi đem bạc cất xong, thái độ cũng khách khí không ít.
“Không sai, chúng tôi vừa đến nơi này.” Tiểu Vũ gật gật đầu.
“Khó trách. Thật đúng là ngạc nhiên, bây giờ còn có người đến nơi này.” Lão bản thở dài.
“Lão bản, ta muốn hỏi, vì sao ngươi có nhà, có cửa hiệu, nhìn ngươi cũng không phải thuộc loại người thiếu ăn mặc, tại sao cũng giống như những người dân chạy nạn khác chuẩn bị đi lĩnh lương thực thế?” Tiểu Vũ đem lão bản từ đầu tới đuôi đánh giá một lần.
“Hì, không đi lĩnh thì uổng phí. Đều là do Ngải Lộc Hầu tự xuất tiền của chính mình ra cứu tế, tuy ông ta là một người tốt, nhưng bất quá, cũng chỉ là một người hồ đồ, mặc kệ ai đến lĩnh đều cho.” Lão bản tươi cười có chút mất tự nhiên.
“Ngải Lộc Hầu tự mình lấy ra lương thực tiền bạc của chính mình đi cứu tế dân chúng? Mặc kệ ai đến lĩnh đều cho?” Nhược Khả Phi đang ngẫm nghĩ lại những lời này. Xem ra lời nói của Hiên Viên Cô Vân cũng không giả, chứng thật là một người vô năng.
“Cũng không phải như thế, Ngải Lộc Hầu thật đúng là một người tốt a. Gần đây xuất hiệnnhững vụ án giết người, ông ta cũng rất tận tâm tận lực để điều tra.. Ai, nhưng hung thủ này cũng thật sự là táng tận thiên lương a. Đều là những nam hài chỉ mới ba bốn tuổi.” Lão bản than thở.
“Vậy sao?” Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười không rõ ý tứ hàm xúc. Ngải Lộc Hầu này thật đúng là có ý tứ, đem tiền cùng lương thực của Cửu vương gia cho hắn dùng danh nghĩa của mình đem ban phát ra ngoài kiếm thanh danh. Nhưng vụ án giết nam hài là chuyện gì thế này?
“Xem ra, dân chúng nơi này đều thực kính yêu Ngải Lộc Hầu phải không?” Tiểu Vũ nhận lấy nói.
“Còn không phải sao, Ngải Lộc Hầu cũng thật sự là một đại thiện nhân a.” Lão bản gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, “Thật hy vọng Ngải Lộc Hầu có thể nhanh một chút tra được hung thủ, hi vọng trận nạn đói này nhanh chóng trôi qua.”
“Lão bản, cho ta hỏi thăm, vụ án giết người là sao?” Nhược Khả Phi thoáng chút đăm chiêu.
“Đều là những đứa bé mới ba bốn tuổi, buổi tối bị người ta đánh cắp đi, đến ban ngày người nhà phát hiện báo quan, thì sẽ ở ngoài thành hoặc là trong góc thành hẻo lánh tìm được thi thể, nhưng thi thể hoàn toàn không hoàn chỉnh rồi, mỗi một đứa bé bị giết hoàn toàn không có tiểu kê kê*.” Trên mặt Lão bản lộ ra vẻ căm giận”Cũng không biết là tên tang tận lương tâm nào!! Thật sự là đáng chém thành trăm mảnh!” (*) Chắc cái’ấy’ của bé trai.
“Đúng vậy a, sao có người như thế a.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng đáp lời, trầm tư xuống, “Đã làm phiền ngươi, lão bản, chúng ta cũng đến trước cửa phủ Ngải Lộc Hầu nhìn xem.”
Lão bản ha ha cười cười: “Không sao, việc nhỏ mà.”
Đợi đoàn người Nhược Khả Phi rời đi, lão bản mới nhớ tới thu bạc của bọn hắn, nhưng là bọn họ cũng không mua đồ. Sờ sờ đầu, lão bản khó hiểu đóng cửa hàng lại, cũng chuẩn bị đi lĩnh tiền lương thực được ban phát miễn phí kia
“Chủ tử, Ngải Lộc Hầu này tại sao có thể làm như vậy? Đó là lương thực và tiền của Vương gia ban phát xuống a.” Dọc theo đường đi Tiểu Vũ tức giận cứ nghiến răng mãi.
Nhược Khả Phi chỉ là thản nhiên cười cười, không nói gì.
Khi đi ngang qua một ngỏ tắt nhõ, thì đột nhiên có vài tên giống như côn đồ xông tới, nhe răng cười chắn trước mặt mọi người.
“Cướp bóc?” Nhược Khả Phi cười nhìn vài tên hung thần ác sát trước mắt.
Vài tên du côn sửng sốt, vốn là thấy những người lạ mặt này, dáng kẻ sang quý, nên muốn lao đến kiếm chác chút ít, nhưng không hiểu tại sao những người trước mắt này lại hoàn toàn không hề sợ hãi, còn mỉm cười hỏi bọn hắn những lời này.