Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 15: Chương 7.2: Anh hôn sâu quá...



Lúc này đây, cô ngoan ngoãn nằm sấp trên ngực anh, lúc ngẩng mặt lên cô có thể nhìn thấy râu ria trên cằm anh, hô hấp vẫn duy trì khắc chế, anh nhẹ nhàng vỗ vào giữa trán và tóc cô, làm cho Diệp Gia mặt đỏ tai hồng, mùi cơ thể độc nhất của anh bao trùm lấy cô, hô hấp của cô loạn cả lên.

Đợi đã! Háo sắc gì giờ này!

Hiện tại tình huống nguy hiểm như vậy! Thế mà mình vẫn có thể đắm chìm vào nhan sắc!

Diệp Gia bình tĩnh lại, quét sạch những tưởng tượng hỗn độn trong đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía Đào Địch, không biết bọn họ có bị thương không, trong lòng nóng ruột nóng gan.

Anh Long không vấn đề gì cười ha ha một tiếng: “Thật không ngờ Tiểu Phó lại là người không chút che đậy như vậy, được, cô gái này cho cậu.”

"Cảm ơn anh Long." Anh nâng ly rượu lên uống với anh Long.

Da đen đá Lục Cảnh và Đường Phi mấy lần liên tiếp, có lẽ hắn ta đã mệt nên bước qua cầm ly rượu đỏ trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Đúng lúc này, anh Long lại lên tiếng: “Tiểu Phó, bệnh thấp khớp của A Ngũ đã chữa khỏi chưa?” A Ngũ chính là trùm ma túy lớn bị sa lưới vào hai ngày trước.

Phó Tri Duyên một tay ôm Diệp Gia, cười nhẹ rồi dí dí tàn thuốc trên tay vào gạt tàn, mới nói rằng: “Tôi ở với anh Ngũ thời gian không lâu lắm, nhưng cũng không nghe nói anh ấy bị bệnh thấp khớp.”

Diệp Gia ở khoảng cách gần nhìn Phó Tri Duyên, lông mày của anh nhẹ như núi xa, anh tao nhã và tự chủ, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, biểu cảm của anh rất uyển chuyển và tự nhiên.

Một sức mạnh sâu sắc như vậy...

Anh Long trong mắt chứa ý cười nhìn Phó Tri Duyên, một lúc lâu sau, hắn ta cười lớn ha ha thành tiếng: "Tiểu Phó, cậu cũng đừng trách tôi thăm dò cậu, dù sao cũng là gương mặt mới, tôi cũng chỉ làm việc cho Khôn gia, không thể mắc nửa điểm sai lầm, thứ lỗi."

Sau đó, Anh Long đích thân bước đến bàn, mở một cái hộp lớn trên bàn, trong đó có những túi bột màu trắng, hắn ta lấy đại ra một túi, gõ một ít rồi đặt lên bàn, liếc nhìn những người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Diệp Gia, cười hề hề nói với Phó Tri Duyên: "Tiểu Phó, lần đầu gặp mặt, anh Long muốn tặng cho cậu một món quà.

Phó Tri Duyên không nói gì, đôi mắt vẫn sâu thẳm.

Ý cười trên mặt Anh Long trông rất hiền hậu, anh ta hòa nhã dễ gần vẫy tay với Diệp Gia: "Cô nhóc, lại nếm thử món đồ tốt này đi."

Thân hình Diệp Gia cứng đờ, không phải chứ!

Cô đương nhiên biết đó là đồ chơi gì, nhưng cô tuyệt đối...tuyệt đối không muốn chạm vào thứ đồ chơi này!

“Anh Long, tôi không thích người phụ nữ của tôi dính vào thứ này.” Phó Tri Duyên nhàn nhạt nói.

Người phụ nữ của anh ấy...

Người phụ nữ của anh ấy!

Diệp Gia cảm thấy bản thân như tung bay lên rồi.

Chờ đã, bây giờ không phải là lúc để phơi phới!

"Tôi..." Diệp Gia đột nhiên làm ra bộ dáng kinh sợ: “Tôi chỉ là người bán rượu mà thôi, các vị đại ca à... tha cho tôi đi đi.” Tất nhiên, cô có thể nhìn ra những người trong phòng này không phải là người lương thiện, Phó Tri Duyên xuất hiện ở nơi này cũng không phải trùng hợp, chắc là đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó. Nếu bản thân lỗ mãng lao vào thì rất có làm gián đoạn kế hoạch của anh, chỉ có thể rời đi. Với lại nếu hành động của Phó Tri Duyên diễn ra thuận lợi thì Đào Địch bọn họ hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ vậy, Diệp Gia đứng dậy vội vàng muốn rời đi, vừa tới cửa, Anh Long nháy mắt với người mặc vest đen bên cạnh một cái, tuy nhiên, không đợi người đàn ông kia đi qua thì phía sau Phó Tri Duyên đã đi đến trước một bước, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, ép cả người cô vào tường, đưa tay nắm lấy cằm, bóp mạnh, buộc miệng cô phải mở ra, sau đó anh há miệng gặ.m cắn môi cô.

Diệp Gia bất ngờ mở to hai mắt!

Trước mắt cô, gương mặt của Phó Tri Duyên từ rõ nét chuyển sang mơ hồ chỉ trong một giây. Nụ hôn của anh rất nóng bỏng, cằm của cô bị anh véo rất đau, môi lưỡi trằn trọc liếʍ láp, cô thậm chí còn cảm nhận được mùi thơm thuốc lá nhàn nhạt trong miệng anh. Nụ hôn này... quá sâu rồi, sâu đến nỗi miệng cô buộc phải mở to ra hết sức để đón nhận sự tấn công của anh. Mà tay của anh lại rơi xuống bờ mô.ng tròn trịa của cô, nhẹ nhàng nâng lên, Đợi đến khi đầu óc trống rỗng của Diệp Gia tỉnh táo lại thì Phó Tri Duyên dường như sắp kết thúc, lúc anh rút lưỡi ra khỏi miệng cô, Diệp Gia đột nhiên thè lưỡi ra liếʍ liếʍ đầu lưỡi của anh.

Lông mày Phó Tri Duyên hơi nhíu lại, hiển nhiên là không ngờ rằng sau cùng cô lại có động tác như vậy.

Ở Bên cạnh, Đào Địch và Đường Phi xem đến ngây người, thậm chí còn quên mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, Lục Cảnh quay mặt đi, vẻ mặt hiển nhiên có chút khó chịu.

Giây tiếp theo, Phó Tri Duyên trực tiếp đem Diệp Gia kéo lại, thô bạo ném lên sô pha: “Muốn đi, cũng phải hầu hạ xong ông đây đêm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.