Người của Đông Phương quý phủ từ lúc Tào Tử Vận hộc máu hôn mê, cùng Đông Phương Ngạo bộ dáng gần như điên
cuồng, tràn ngập một bầu không khí khẩn trương bất an.
Lúc này, trong Thanh Hồng viện tụ tập rất nhiều người, đoàn người ánh mắt
sốt ruột khóa ở trên người lão đại phu bên cạnh giường .
“Rốt cuộc tình hình hiện tại của Tử Vận là thế nào, Trần lão?”
Lạc Băng Nhi thiếu kiên nhẫn đặt câu hỏi. Mỗi khi Trần lão nhíu mày, Đông
Phương Ngạo sắc mặt liền càng khó coi, khiến cho đoàn người cũng khẩn
trương hề hề.
Lão đại phu lắc đầu, thâm trầm thở dài, ánh mắt nhìn quét vẻ mặt lo lắng
của mọi người , cuối cùng đem tầm mắt nhìn trên người Đông Phương Ngạo
đang đứng chờ đợi ở bên giường .
“Tào cô nương tình huống thực không tốt, lấy ta làm nghề y hơn mười năm qua, lần đầu gặp được ca bệnh kỳ quái như vậy. Ta mới thay nàng bắt mạch,
lại phát giác lòng của nàng mạch bị hao tổn ,tình huống thập phần nghiêm trọng, tựa như người già (*) gần đất xa trời, hơn nữa mạch tượng thập
phần suy yếu, giống như không có. Nói cách khác, nàng hiện tại tương
đương chỉ còn lại có một hơi thở mà thôi, mà khẩu khí này tùy thời đều
sẽ bị cắt đứt. Nếu ta phỏng đoán không sai, Tào cô nương chỉ sợ sống
không quá ngày mai.”
(*nguyên văn là: lão nhân)
Mọi người nghe vậy, đều là vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt mở to không thể tin, nhất thời trong phòng yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
Thẳng đến truyền đến một đạo tiếng khóc thương tâm , mới làm cho mọi người
dời tầm mắt, dừng ở trên người Thu Vũ đang ghé vào bên giường khóc rống
thất thanh .
Đông Phương Ngạo thân hình cao to lảo đảo, ngã ngồi ở mép giường, khuôn mặt
tuấn tú tái mét dọa người, con ngươi đen cực kỳ bi ai nhìn chăm chú vào
kiều nhan ôn nhu không một tia huyết sắc trên giường .
“Điều này sao có thể, Tử Vận tuổi còn trẻ như vậy, nàng chẳng qua là hộc máu
mà thôi, làm sao có thể mất mạng được , này thật sự là làm người ta rất khó có thể tiếp nhận rồi.”
Lạc Băng Nhi không tin, mắt nhìn Đông Phương Lăng bên cạnh, lại nhìn hướng
Đông Phương Ngạo sắc mặt vẻ lo lắng dọa người ngồi ở bên giường , rất sợ Đông Phương Ngạo không thể chấp nhận sự đả kích này .
“Trần lão……”
Đông Phương Lăng mở miệng, đang chuẩn bị hỏi, lão đại phu lắc đầu đứng dậy, hồi cho hắn một cái than thở bất lực .
“Đại thiếu gia, xin thứ cho lão hủ bất lực.”
Nói vừa xong, không kiềm chế được thở dài thật mạnh , một mặt lắc đầu cảm thán đáng tiếc, cũng không quay đầu lại rời đi.
“Lão Nhị……”
Đông Phương Lăng đi đến bên giường, ánh mắt lo lắng dừng ở trên người Đông Phương Ngạo .
“Khương Bá!”
Đông Phương Ngạo xoay mình rống to, thân hình cao to phút chốc đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú âm trầm khó dò.
“Nhị thiếu gia!”
Khương Bá cuống quít chạy vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy mọi người trong
phòng đều là vẻ mặt đau thương , đang buồn bực không biết đã xảy ra
chuyện gì, hắn vẫn canh giữ ở bên ngoài chờ, thật vất vả đợi cho lão đại phu đi ra, còn không kịp hỏi thăm, lập tức bị kêu tiến vào.
“Chuyện ta phân phó cho ngươi, đều đã xử lý tốt chưa ?”
“Đã sớm chuẩn bị tốt. Mọi người vừa nghe là Đông Phương phủ có việc lớn
muốn nhờ, phía sau tiếp phía trước đều tự động hỗ trợ, không cần hai
ngày, đã chuẩn bị tốt vạn ngôn thư.”
Hắn được nhị thiếu gia phân phó, dẫn theo vài người, chạy đến mấy vùng phụ
cận ở vài cái thành trấn, trong hai ngày ngắn ngủn, đã đem vạn ngôn thư
cấp chuẩn bị tốt.
“Tốt lắm. Lập tức chuẩn bị tất cả đồ cần dùng cho hôn lễ, ta cùng Tử Vận đêm nay bái đường thành thân!”
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Thu Vũ ở ngoài, mọi người đều kinh ngạc ngây
ngốc sửng sốt, hoài nghi Đông Phương Ngạo hay không vì nhận đả kích quá
lớn mà thần chí không rõ.
“Còn không mau đi!”
Đông Phương Ngạo lập lại tiếng hô, Khương Bá sợ tới mức ba bước cũng thành hai bước, vội vàng rời đi, vội vàng đi thu xếp.
“Lão Nhị, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đông Phương Lăng trực giác chuyện này không đơn giản, hơn nữa vấn đề tuyệt đối từ trên người của Tào Tử Vận .
“Đại ca, chúng ta đi ra ngoài nói sau.”
Cước bộ tạm dừng bên cạnh Thu Vũ vẫn đang khóc nức nở.
“Đừng khóc nữa, lập tức giúp tiểu thư nhà ngươi thay quần áo, tiểu thư nhà ngươi tuyệt đối sẽ không chết.”
Con ngươi đen thương tiếc dừng ở người trên giường, sau một hồi, mới cất bước rời đi.
Vợ chồng Đông Phương Lăng vội vàng theo sau, vội vã muốn biết ngọn nguồn sự tình .
“Tiểu thư, người nghe được không? Người sẽ cùng Đông Phương nhị thiếu gia thành thân, người tuyệt đối sẽ không chết.”
Thu Vũ lau đi nước mắt, nhìn người đang lâm vào hôn mê , nở ra một nụ cười nhẹ, thấp giọng nói.
“Sự tình phát sinh ở trên người Tử Vận trải qua chính là như vậy.”
Đông Phương Ngạo thân hình cao to đứng thẳng ở cạnh cửa sổ, con ngươi đen
tuy là nhìn tuyết mịn bay tán loạn ngoài phòng ,nhưng suy nghĩ lại sớm
bay đến trên người đang lâm vào hôn mê ở sương phòng cách vách .
Vợ chồng Đông Phương Lăng đi theo Đông Phương Ngạo ,đi vào trong phòng
hắn, sau khi nghe hết thảy sự tình có liên quan đến Tào Tử Vận, hai
người kinh ngạc khó có thể tin.
“Lão Nhị, vì sao chuyện này chưa bao giờ nghe ngươi đề cập qua?”
Đông Phương Lăng tò mò hỏi, muốn biết hắn không chịu nói ra nguyên nhân
chính.“Về chuyện Tử Vận thân có dị năng càng ít người biết càng tốt, đây là phương pháp duy nhất của đệ có thể bảo hộ nàng .”
Hắn là một lòng muốn bảo hộ an nguy của nàng, nhưng nàng lại luôn không để ý sinh tử của chính mình, cố ý cứu người, này cũng là vì sao hắn sẽ ở
dưới sự giận dữ nói ra lời giải trừ hôn ước
“Này thật sự là rất không thể tưởng tượng. Không thể tưởng được trên đời này lại có người có thể biết trước tai họa, mà người này đúng là Tử Vận.”
Lạc Băng Nhi khó mà tin được cô nương ôn nhu mảnh khảnh như vậy, lại có
năng lực như vậy . Chuyện càng làm nàng kinh ngạc là, nàng tiết lộ thiên cơ làm cho giảm sự sống lâu của chính mình ,thành người đoản vận mệnh.
“Nếu phương pháp của bà cốt không linh nghiệm thì làm sao bây giờ?”
Đông Phương Lăng bình sinh không tin thuyết quỷ thần , nhưng sự tình phát
sinh ở trên người trong nhà hắn hôm nay , hắn cũng chỉ có thể tạm thời
tin một chút.
“Đúng vậy, nếu không linh nghiệm, như vậy Tử Vận không phải……”
Lạc Băng Nhi khẩn trương hỏi, nàng chỉ sợ vạn nhất, như vậy Tử Vận hay không liền thật sự hẳn phải chết không thể nghi ngờ ?
“Nhất định sẽ thành công. Tử Vận sẽ là thê tử của ta, cùng ta cầm tay nhau sống đến già.” (NN: *hức hức* cảm động quớ )
Đông Phương Ngạo toàn thân đối mặt bọn họ, vẻ mặt hiện lên sự kiên quyết làm hai người kinh hãi, cũng không dám lại hỏi nhiều nữa. Hai người ánh mắt lo lắng nhìn nhau. Xem ra cảm tình của Đông Phương Ngạo đối với Tào Tử
Vận đã thật sự quá sâu sắc rồi, hắn tuyệt không có biện pháp chấp nhận
kết quả thất bại. Nay bọn họ cũng chỉ hy vọng đúng như lời bà cốt nói,
dựa vào tổ tiên của Đông Phương gia che chở, có thể cứu Tào Tử Vận một
mạng.
“Thời điểm không còn sớm, khoảng cách thời gian bái đường chỉ còn kém hai
canh giờ nữa, lão Nhị, ngươi chạy nhanh đi chuẩn bị thay quần áo, ta và
đại tẩu của ngươi sẽ chủ trì cuộc hôn nhân này, cũng phải đi xem bái
đường gì đó hay không đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa.”
Đông Phương Lăng không hề nhiều lời, lôi kéo Lạc Băng Nhi rời đi. Tại trong thời gian ngắn như vậy muốn chuẩn bị tốt để thành thân, hôn lễ tuy rằng không thể rất long trọng, nhưng là tuyệt không có thể qua loa.
“Cám ơn đại ca.”
Đông Phương Ngạo tự đáy lòng cảm tạ. Huynh trưởng như cha, tuy rằng trong
lòng biết hắn tuyệt đối không thể phản đối, nhưng càng cảm tạ hắn duy
trì.
“Đừng nói loại lời nói khách khí này. Lão Nhị, ngươi đã quyết định muốn kết
hôn với Tào cô nương, như vậy vô luận như thế nào ta đều sẽ giúp ngươi,
cho dù là cùng Diêm Vương cướp người, đại ca cũng tuyệt đối sẽ thay
ngươi lưu Tào cô nương lại.”
Hai huynh đệ nắm chặt tay nhau thành quyền, trong ánh mắt nhìn nhau lưu
chuyển tình cảm thâm hậu, làm cho Lạc Băng Nhi một bên nhìn thấy một màn tay chân tình thâm này, cảm động không thôi.
Rất nhanh, đã đến thời khắc đi ra bái đường thành thân .
Ở dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Đông Phương Ngạo mặc một thân hỉ
phục đỏ thẫm, làm thân hình cao to rắn chắc của hắn càng hiện ra xuất
sắc bất phàm; đồng thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, bên kia là Tào
Tử Vận cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng được Thu Vũ cùng một nha hoàn nâng đỡ.
Hơn nửa năm sau, được chính mắt nhìn thấy một vị thiếu gia khác thành thân, coi như lại hoàn thành một cọc tâm sự, Khương bá vui vẻ không khỏi đỏ
hốc mắt, gặp hai người đều đã đứng đúng vị trí, kéo dài cổ hô lớn:
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.” (NN:câu này nguyên văn là vợ chồng giao bái. nhưng êm thay thế cho hay :”> )
“Đưa vào động phòng.”
Ở trong thanh âm vang dội của Khương Bá, hoàn thành nghi thức hôn lễ,
đoàn người nhìn theo một đôi người mới rời đi, trên mặt từ nguyên bản
vui sướng chuyển sang lo lắng.
“Khương Bá, mọi việc đã chuẩn bị tốt chưa?” Đông Phương Lăng trầm giọng hỏi.
Từ trước lúc bái đường, Đông Phương Ngạo tự tay đem ngày sinh tháng đẻ của Tào Tử Vận đặt ở trên bàn thờ từ đường, hai huynh đệ cùng nhau khẩn
cầu Đông Phương gia lịch đại tổ tiên phù hộ Tào Tử Vận có thể thuận lợi
vượt qua một kiếp này, cũng sai người mở rộng từ đường, đứng trước cửa trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần một bước. Hiện tại
chỉ còn chờ đến kém canh hai(*) để đốt cháy vạn ngôn thư.
(*canh hai:1-3h sáng)
“Hồi đại thiếu gia, đều đã chuẩn bị tốt lắm.”
Khương Bá sớm báo cho mọi người biết, thời gian canh hai đêm nay, cùng nhau vì Tào cô nương…… Không, là nhị thiếu phu nhân khẩn cầu trời xanh.
“Tốt lắm. Phân phó mọi người ở thời gian canh hai toàn bộ tụ tập đến Thanh Hồng viện, dâng hương vì Tử Vận cầu phúc.”
Chỉ hy vọng phương pháp của bà cốt có thể làm, cũng hy vọng liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia thật có thể hiển linh.
“Lăng, ta sợ……”
Lạc Băng Nhi lo lắng muốn nói lại thôi. Gặp gỡ loại chuyện ly kỳ này, ai cũng đều không thể biết kết quả sẽ như thế nào
“Đừng lo lắng, nếu ngay cả chúng ta đều không có tin tưởng, kia làm sao có thể giúp lão Nhị cùng Tử Vận.”
Đông Phương Lăng cầm hai tay của nàng, hướng nàng giơ lên một nụ cười trấn an.
“Đúng vậy! Thiếu phu nhân xin yên tâm, tin tưởng chúng ta thành tâm khẩn cầu, hơn nữa dưới sự phù hộ của tổ tiên Đông Phương phủ, nhị thiếu phu nhân nhất định có thể vượt qua một kiếp này.”
Khương Bá cũng ra tiếng nói. Này không chỉ là tiếng lòng của hắn, cũng là hy
vọng của tất cả người trong Đông Phương phủ muốn giúp nhị thiếu phu
nhân.
Chỉ hy vọng như thế. Lạc Băng Nhi thiệt tình dưới đáy lòng khẩn cầu.người
thiện lương giống Tử Vận như vậy , hy vọng ông trời có thể võng khai một mặt. (*)
(*võng khai một mặt: làm đổi vận mệnh một lần)
Còn chưa tới canh hai, Thanh Hồng viện sớm tụ tập đầy đủ nô bộc của Đông
Phương phủ, mọi người trên mặt đều là khẩn trương cùng lo lắng, không
khỏi đem tầm mắt hướng nhìn xung quanh hai cánh cửa phòng đóng chặt kia. Trừ bỏ nhìn đến chữ hỉ lớn màu hồng được dán trên hai cánh cửa gỗ khắc
hoa tinh xảo, còn có thể thấy được đến ánh nến lóng lánh bên trong, còn
lại liền không thể thấy được.
Bỗng dưng, xa xa truyền đến gõ mõ chuyển canh, cũng đem tâm tình khẩn trương của mọi người dâng lên đến điểm cao nhất. Theo Đông Phương Lăng tự tay
đem vạn ngôn thư cấp thiêu hủy, mọi người tay đều cầm nén hương tỏa mùi
thơm ngát, đều quỳ xuống đất khẩn cầu trời xanh, ở trước phòng làm thành một cái vòng tròn lớn.
Trong đêm khuya yên tĩnh, bên trong Đông Phương phủ thỉnh thoảng truyền ra
thanh âm thì thào thành kính cầu xin, cao đến tận trời xanh
Thời gian mọi người cầu xin trong tiếng bất tri bất giác chậm rãi trôi qua.
Thông, từ xa đến truyền đến thanh âm chó sủa gần dần dần, kia là thanh âm chó
sủa quái dị , làm người nghe không khỏi kinh hồn mất vía. (NN:êm sợ quá,ngồi ed mà người cứ run cầm cập a ~ TT^TT )
Đến đây sao?
Trong phòng, Đông Phương Ngạo ôm chặt người trong lòng, hắn lòng đang kinh
hoàng, con ngươi đen nhìn chăm chú vào người trong lòng khuôn mặt nhỏ
nhắn không có chút máu , nếu không phải còn có thể cảm nhận được nhịp
tim đập mỏng manh của nàng, hắn thật đúng là nghĩ đến nàng đã chết.
Trên đời này thực sự có ngưu đầu mã diện (*)sao?
(*ngưu đầu mã diện : là quỷ đầu trâu mặt ngựa )
Ở đồng thời khi hắn đang hoài nghi , mơ hồ giống như nghe được thiết
liên thanh (*)lần lượt thay đổi , cùng với một đạo âm thanh gió thổi
mạnh vào trong phòng , thổi tắt ánh nến trên bàn.
(*thiết liên thanh: âm thanh của vật gọi âm hồn á ,xem mấy phim ma của TQ là biết cái vật này ^^ )
Đông Phương Ngạo con ngươi đen đột nhiên mở to, toát ra kinh hãi, nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, làm cho hắn có thể thấy rõ hết thảy
trong phòng, nhìn thẳng mặt đất có dải gạo trắng, từ cửa chính dần dần
xuất hiện hai dấu chân, nhắm thẳng giường mà đến. Thiết liên thanh lúc
này càng rõ ràng.
Không! Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy xuống, lấy thân bao trùm người trong lòng, hắn tuyệt không để cho
nàng bị mang đi!
Thiết liên thanh phía sau lần lượt thay đổi thật lâu không rời, như là đang ở trước giường tới tới lui lui tìm cái gì .
Người trong lòng nguyên bản vẫn còn cảm nhận được hơi thở mỏng manh của nàng , rồi đột nhiên khẩu khí kia như là bị chặt đứt , trên mặt xuất hiện
một làn sương trắng, khi Đông Phương Ngạo phát hiện không thích hợp ,thì phía sau thiết liên thanh cũng dần dần rời xa.
Đông Phương Ngạo sợ hãi dò hơi thở của nàng, lại quay đầu nhìn hai mắt nhắm nghiền, hai dấu chân đã muốn rời đi, mà nàng cũng –
“Không!”
Hắn điên cuồng rống to, lắc mạnh thân mình mảnh khảnh của nàng, không muốn tin tưởng vẫn là cứu không được nàng trở về.
Ngoài phòng mọi người nghe thấy tiếng hô đau triệt tâm phế của Đông Phương
Ngạo. Đông Phương Lăng dẫn đầu từ cửa đi vào, sau khi mọi người nhìn
thấy tình cảnh trên giường , không đành lòng cúi người khóc nức nở. (NN: oa oa ta cũng muốn khóc ,nhưng phải cố gắng ed nốt đã )
Lạc Băng Nhi còn lại là khóc ngã vào trong lòng Đông Phương Lăng. Không
nghĩ tới ở sự cố gắng của mọi người vẫn là cứu không được Tào Tử Vận
trở về, chung quy là bạch việc một hồi.(*)
(*bạch việc một hồi: ý nói làm 1 việc không có kết quả)
“Tiểu thư……”
Thu Vũ khóc ngã vào cạnh giường, không thể chấp nhận được sự thật vẫn là
cứu không trở về được nàng. Bà cốt không phải nói tiểu thư nhất định có
thể được cứu trợ sao? Vì sao cuối cùng vẫn là cứu không được tiểu thư?
“Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, không cần quấy rầy ta cùng Tử Vận.”
Thanh âm lạnh lùng ,lạnh như băng không một tia phập phồng vang lên, Đông
Phương Ngạo đem mặt vùi vào sau gáy Tào Tử Vận, làm người ta nhìn không
ra vẻ mặt của hắn, nhưng cho dù nhìn không tới cũng hiểu được, hắn giờ
phút này tâm tình cực kỳ bi ai .
Sau khi mọi người rời đi, Đông Phương Ngạo vẫn là ôm chặt người trong lòng, không muốn nhận chuyện đã vĩnh viễn mất đi nàng là sự thật.
Ngón tay thon dài run run khẽ vuốt cẩn thận mặt mày ôn nhu của nàng, con
ngươi đen đau kịch liệt dừng ở kiều nhan nàng từ sau khi hôn mê liền
chưa từng thanh tỉnh .
Trong đầu xẹt qua một màn hai người quen biết, gặp nhau,một việc lại một việc cứ hiện lên rõ ràng –
Ở ngõ nhỏ phía phố đông khi gặp sơ qua, nàng bộ dáng tái nhợt yếu đuối.
Lại khi gặp lại ở Đông Phương phủ , nàng công bố là vị hôn thê của hắn, lại không lấy ra được tín vật, nhưng lại không nóng nảy, ngược lại vội vã
muốn rời đi, chỉ vì nàng tiến đến là để từ hôn.
Sau, bị hắn cưỡng chế lưu lại, dần dần bị nàng tính tình ôn nhu yên tĩnh lại kiên cường dũng cảm mâu thuẫn hấp dẫn, ở khi hắn đang động tâm quá sâu, lại phát hiện nàng là người mang dị năng.
Kinh ngạc qua đi, hắn một lòng thầm nghĩ bảo vệ an nguy của nàng, mà cá tính của nàng quá thiện lương, không hiểu rõ tâm ý chân chính trong đáy
lòng nàng đối với hắn , cuối cùng làm hắn dưới sự giận dữ , nói ra câu
nói làm chính mình hối hận.
Bạc môi bi thương hôn lên mặt mày của nàng, khóe mắt nước mắt đồng thời
chảy xuống ở trên mặt hắn. Hắn đắm chìm ở trong bi thương thật lớn, cũng không có phát hiện người bị hắn nhanh ôm vào trong lòng, nguyên bản hai mắt nhắm chặt giờ phút này mắt tiệp chính là đang chậm rãi mở ra.
“Ân……” Một đạo âm thanh nhỏ không thể nghe thấy theo từ trong lòng truyền ra.
Đông Phương Ngạo cả người chấn động! Đôi con ngươi mở to kinh ngạc, nhìn
chăm chú vào người trong lòng đang chậm rãi mở một đôi trừng mâu trong
suốt. (NN: sống rồi *tung bông * *tung hoa* *mừng rớt nước mắt* )
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyện Tào Tử Vận chết mà sống lại chấn động toàn bộ Lạc Dương thành, cũng làm cho việc Đông Phương phủ vì người làm việc thiện tăng thêm trở thành
giai thoại truyền kỳ
Khi Tào Tử Vận sống lại , sau khi trải qua lão đại phu bắt mạch xem chẩn ,
chỉ trừ thân mình tương đối còn suy yếu , hết thảy cũng không lo ngại,
liền ngay cả lúc trước bắt mạch ra tâm mạch nghiêm trọng bị hao tổn, nay đã tốt lắm, cũng giống như một kỳ tích , tin tức này làm trên dưới
Đông Phương quý phủ phấn chấn không thôi.
“Tiểu thư, mau tới uống bát canh gà này .”
Thu Vũ trên mặt lộ vẻ cười. Từ sau khi tiểu thư tỉnh lại, trên mặt nàng thủy chung tràn đầy tươi cười.
“Để đó cho ta .”
Đông Phương Ngạo theo đuôi mà vào phòng, tiếp nhận bát canh , thân hình cao
to ngồi xuống ở cạnh giường, con ngươi đen nóng rực từ sau khi nàng tỉnh lại, đáy mắt hào quang nóng cháy chưa từng mất đi.
“Để tự ta.”
Trừng mâu khẽ chớp, tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn , thân thủ đã nghĩ tiếp nhận bát canh , lại bị bàn tay to của hắn cầm chặt.
“Không, để cho ta giúp nàng.”
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút tái nhợt của nàng, nhưng ít ra hiện tại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hắn không khỏi cảm
tạ trời xanh, làm cho nàng sống lại.
“Ta đã làm cho mọi người lo lắng hao tâm tốn sức.” tiếng nói nhẹ nhàng êm dịu mang đầy hàm ý áy náy.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, Thu Vũ đã nói cho nàng chuyện đêm qua lao sư
động chúng (*). Vì nàng, nhưng lại kinh động toàn phủ bởi vì nàng cầu
phúc, nàng thật sự không biết nên như thế nào biểu đạt cảm tạ của chính
mình .
(*lao sư động chúng: huy động quần chúng dốc sức làm việc )
“Đừng nói loại lời nói khách khí này. Nay nàng đã là thê tử của ta, nhị thiếu phu nhân của Đông Phương phủ, ta thực hiện hứa hẹn đối với nàng, cùng
nắm tay nhau sống đến già.”
“Ngạo……”
Tào Tử Vận cảm động hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt nhìn thẳng con ngươi đen
thâm tình của hắn, ngực kích động cảm xúc thật lâu không tiêu tan.
Sau khi uy hoàn bát canh gà, Đông Phương Ngạo thân hình cao to ngồi xuống ở cạnh giường, hai tay gắt gao ôm nàng.
Hắn phải mượn từ động tác này, mới có thể trấn an đáy lòng bất an còn sót
lại. Nghĩ đến đêm qua nàng ở trong lòng hắn hơi thở đã chặt đứt, đến nay nghĩ đến trong lòng vẫn còn sợ hãi, hai tay không khỏi càng ôm chặt
thêm.
“Không thể tưởng được ta thật sự có thể sống lại, nhưng lại có thể với chàng thành thân, cùng chàng nắm tay sống đến già.”
Tào Tử Vận đến nay nghĩ đến vẫn cảm thấy như một giấc mộng thoáng qua, ông trời xác thực đãi nàng không tệ.
“Nói đến thành thân, nương tử, đêm qua chúng ta bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc, nàng nên bồi thường thâth tốt cho ta mới được.” (NN: khớ khớ *cười phớ lớ* )
Con ngươi đen hàm chứa tình dục dừng ở nàng; khi nhìn thấy bộ dáng nàng
ngượng ngùng kiều mỵ, con ngươi đen trở nên thâm trầm, bạc môi nóng rực
áp xuống làn môi mềm mại của nàng, đồng thời đem thân mình mảnh khảnh
của nàng ngã vào trên giường, theo thân hình to lớn đè lên trên thân thể tinh tế mềm mại của nàng, rèm sa mỏng hai bên giường được kéo xuống,
trên giường kích tình chính thức triển khai……
Sau khi Tào Tử Vận lại mở mắt ra, bên cạnh không có một bóng người. Chống
thân mình toàn thân đau nhức ngồi dậy, đồng thời phát hiện trên cổ tay trái có đeo một vòng tay ngọc, vòng tay ngọc cẩn thận tinh xảo, trên
ngọc thạch có khắc chữ nổi “Ngạo”. Vòng ngọc này cũng không xa lạ gì với nàng , ngược lại thật sự quen thuộc. Nhìn vòng ngọc được Đông Phương
Ngạo đeo vào trên cổ tay, nàng khẽ thở dài, nhớ tới hai người mới vừa
rồi kích tình, trên má nhanh chóng đỏ bừng .
Rèm sa mỏng đột nhiên bị nhấc lên, Tào Tử Vận kinh hô một tiếng, cuống quít dùng chăn gấm phủ kín thân mình trần trụi, mặt cười hồng như lửa,
không dám nhìn vẻ mặt trêu đùa của Thu Vũ .
“Tiểu thư, đã giúp người chuẩn bị tốt nước ấm để cho người tắm rửa, người
muốn hay không trước đứng lên rửa mặt chải đầu một chút, có vẻ sẽ thoải
mái hơn.”
Thu Vũ không khỏi phân trần kéo chăn gấm đang phủ lên người nàng ra, giúp
nàng từ trên giường đứng lên. khi nhìn thấy trên da thịt trắng nõn đầy
vết xanh tím, cùng bộ dáng trên mặt ngượng ngùng của nàng, nhịn ý cười , không dám ở phía sau giễu cợt nàng.
Tào Tử Vận nhìn thấy dục bồn sớm đã chuẩn bị tốt , lúc này còn tản ra hơi nóng, không khỏi mang theo tò mò hỏi:
“Ngươi làm sao mà biết khi nào ta tỉnh lại?”
Thu Vũ giúp đỡ nàng ngồi vào trong dục bồn, một bên giúp nàng tẩy rửa phía sau lưng, một bên trả lời:
“Là cô gia công đạo. Hắn sớm sai người đem dục bồn tiến vào, cũng phân phó
muốn em thỉnh thoảng chú ý đến độ ấm của nước, chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại, hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu.”
Tào Tử Vận động tác tẩy rửa một chút, lập tức mở miệng:
“Cô gia? Ngươi nhưng thật ra sửa miệng sửa rất nhanh thôi!”
Nghe ra tiểu thư nói lời trêu chọc, Thu Vũ cũng tự cười đến thoải mái. Nàng
chờ gọi một tiếng cô gia này, nhưng là chờ đã lâu, cuối cùng cũng làm
cho nàng đợi được, nàng đương nhiên cao hứng a.
Có lẽ là thân thể quá mức mệt mỏi, ngâm ở trong nước ấm, làm nàng tẩy rửa, lại có chút buồn ngủ.
Lúc này, một thân hình cao to đi vào trong phòng trong, Thu Vũ đang chuẩn
bị mở miệng gọi, sau khi thấy hắn mau từng bước ngăn lại, vội vàng câm
miệng, cũng làm theo ý của hắn bảo nàng im nặng rời đi
Đông Phương Ngạo bước vào trong phòng trong, nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa đang
buồn ngủ dựa mình vào thành dục bồn, con ngươi đen nóng cháy dừng ở trên hai gò má đỏ ửng vì nước ấm của nàng, trên một thân trắng như tuyết mềm mại nhẵn như ngọc là những dấu hôn của hắn lưu lại, khóe môi nhếch lên
một chút tà tứ, không tiếng động hướng nàng đến gần.
Cầm lấy khăn mềm sạch sẽ đặt ở bình phong, đồng thời triển khai, cũng đem
người ở trong dục bồn nhanh chóng bế lên, động tác hành văn liền mạch
lưu loát, đem nàng ôm lấy, bước nhanh hướng giường mà đi.
“Chàng…… Chàng làm cái gì……”
Thân mình đột nhiên bị ôm lấy bay lên không, tất nhiên là làm Tào Tử Vận
nguyên bản đang mơ màng bừng tỉnh, trừng mâu hơi kinh hoảng, kinh ngạc
khi lúc này thấy đến hắn, nhưng lại là ở khi nàng đang tắm rửa thân
mình, chỉ có một tấm khăn mềm bao lấy toàn thân, bị hắn ôm vào trong
ngực.
“Đừng sợ, chúng ta đã là danh phù kỳ thực vợ chồng (*), nàng phải tập thói quen ta đụng chạm mới được.”
(*danh phù kỳ thực vợ chồng : đã là vợ chồng thật sự, có quan hệ da thịt chi thân [cảm ơn mama Chuê về cái câu này *cười gian*])
Đem nàng ôm về hướng giường, đồng thời khi ngồi xuống, làm cho nàng ngồi ở
trên đùi hắn, hai tay vẫn là gắt gao ôm trụ nàng, con ngươi đen nóng rực ở trên mặt nàng đi tuần tra, dường như là phải nhìn kỹ nàng mới được.
“Vì sao nhìn ta như vậy ?”
Bị hắn thân mật ôm chặt, hơn nữa trong con ngươi đen nhìn nàng phảng phất
phải thiêu đốt nàng mới cam lòng, làm hại nàng ngượng ngùng không dám
nhìn thẳng vào mắt hắn
“Nàng cũng biết là khi nàng ở trong lòng ta tắt thở, lòng ta đau muốn chết,
suýt nữa phát cuồng. Ta hận chính mình cứu không được nàng, trơ mắt nhìn nàng bị ngưu đầu mã diện mang đi. Hiện tại có thể ôm nàng chân thật như vậy, thật sự rất đáng quý, đối với ta mà nói thật sự có nhiều trân quý! Làm cho chúng ta cùng nhau quý trọng lẫn nhau, quý trọng giây phút ở
bên nhau, chúng ta rốt cục có thể cùng nhau sống đến đầu bạc răng long,
được không?”
Hồi tưởng lại tình cảnh đêm qua, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, hai tay bất giác nhanh ôm chặt lấy nàng, không lưu một tia khe hở, hận không thể
đem nàng nhập hẳn vào trong xương máu, như vậy hắn sẽ không lại mất đi
nàng nữa.
Tào Tử Vận từ trong lời nói của hắn cảm nhận được hắn lúc ấy tâm tình bi
thương và thống khổ đến như thế nào , một lòng cũng cảm thấy đau, hai
tay chủ động ôm cổ hắn , trừng mâu rưng rưng nhìn con ngươi đen ôn nhu
của hắn , đáy lòng vốn có mệt mỏi, đã ở lúc này tan thành mây khói, chỉ
còn lại có đối với hắn tràn đầy thâm tình.
“Kỳ thật khi ta hộc máu hôn mê, ta đã rơi vào một giấc mộng thực đáng sợ.
Trong mộng, ta bị ngưu đầu mã diện cấp mang đi, giống như ở trong đó ta
nghe được tiếng hô bi thương của chàng, nhưng là không thể quay đầu lại
được; Ngay tại khi ta sắp bị mang ra khỏi Đông Phương phủ, đột nhiên, từ trong phương hướng phủ tây bắc bắn ra một đạo kim quang, tiếp theo liền xuất hiện một lão nhân gia đầu bạc, tay cầm phất trần, mặt mũi hiền
lành, hắn chặn đường đi của ngưu đầu mã diện, đối với ta nói, mọi người
dáng vóc tiều tụy khẩn cầu cảm động trời xanh, ông trời niệm tình Đông
Phương phủ là thế gia tích nhân làm việc thiện, phúc trạch thâm hậu,
ngoại lệ võng khai một mặt (*), làm cho ta miễn trừ cái chết, có thể tục mệnh sống sót. Nhưng từ nay về sau, ta sẽ bị mất đi dị năng biết trước
tai họa, cũng liền không thể lại tiết lộ thiên cơ. Lão nhân gia nói vừa
xong, chỉ thấy hắn phất trần giương lên, ta liền tỉnh táo lại.”
(*võng khai một mặt :làm đổi vận mệnh một lần)
Nhớ tới giấc mộng ly kỳ quỷ dị này, đáy lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, mệnh này
của nàng thật là ở dưới sự phù hộ của Đông Phương phủ, mới có thể quay
trở về.
“Hướng Tây bắc ……” Đông Phương Ngạo khiếp sợ trợn to con ngươi đen. “Đó là từ đường nơi thờ phụng bài vị của liệt tổ liệt tông.”
Tào Tử Vận nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, nói như vậy, lão nhân gia kia……
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Nàngcó thể sống được, nên cảm tạ rất nhiều người, bất
quá tất cả đều để sau tối nay hãy nói. Hiện tại trọng yếu nhất là, nàng
phụ trách trấn an ta, vì nàng đến bây giờ trong lòng ta vẫn còn sợ hãi.”
Lời của hắn làm cho nàng không hiểu ra sao, thẳng đến nhìn thấy con ngươi
đen chớp động tình dục của hắn, thế này mới hiểu được. (NN: *ec ẹc* chị vừa thoát chết, sức đâu mà ca hành ghê thế, Ngạo ca *liếc xéo * ,NN *lùi về sau cánh gà* *che quạt nhìn trộm* )
Phấn môi nhanh chóng bị bạc môi nóng bỏng như lửa của hắn phủ lên, khăn bông mềm mại trên người bị xả xuống , hai người song song ngã vào giường.
Nàng ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của
hắn, hai bàn tay thô dày ở trên thân thể trắng như tuyết, nhẵn nhụi mềm
mại của nàng châm nhiệt tình, khi nàng ý loạn tình mê, chính tai nghe
được hắn một tiếng lại một tiếng yêu bao hàm tình ý, làm nàng cảm động
hôn lại hắn, cũng đối với hắn biểu đạt tình yêu của chính mình.
Hai người trong nháy mắt bị kích tình dẫn bạo, yêu kiều tiếng ngâm khẽ, thiêu đốt cả một đêm.
Trời đã sáng, Tào Tử Vận sau khi ở từ đường bái tế liệt tổ liệt tông Đông
Phương gia, liền cùng Đông Phương Ngạo trở về Liễu Nguyệt thôn. Chẳng
qua trước khi quay về Liễu Nguyệt thôn, hai người quyết định đi đến một
chỗ trước .
Xe ngựa dừng ở trước một gian nhà tiêu điều cũ kỹ, sau khi Tào Tử Vận được Đông Phương Ngạo đỡ xuống xe ngựa; Còn chưa gõ cửa, hai cánh cửa loang
lổ chủ động mở ra, đi ra một thân ảnh nhỏ nhắn sôi nổi
“Tào tỷ tỷ mau vào đi, bà bà nói tỷ hôm nay nhất định sẽ đến, quả nhiên đúng vậy!”
Hai người đi theo Đậu Đậu tiến vào phòng trong, liếc mắt một cái liền nhìn
thấy thân ảnh ngồi ở trên chiếc ghế cũ kỹ, làm như đã chờ hồi lâu.
“Tử Vận, ngươi tới, còn có nhị thiếu gia.”
Bà cốt vui vẻ kêu to, ánh mắt già nua liếc nhìn Đông Phương Ngạo bên cạnh nàng, trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười.
“Bà cốt, ta là đến cám ơn ngài.”
Tào Tử Vận đi lên trước mặt bà cốt, người cúi xuống, hai tay chủ động cầm tay của bà cốt .
“Nha đầu ngốc, không cần cảm tạ ta, đây chính là thiện nhân thiện quả (*),
đây là chính ngươi sửa phúc, đương nhiên còn có hữu duyên của ngươi cùng Đông Phương phủ, nếu không ta cũng không còn cách nào khác cứu ngươi.”
(*thiện nhân thiện quả : người tốt sẽ được báo đáp xứng đáng,giống như câu ác giả ác báo,thiện giả thiện báo của ta ý )
Tất cả đều là duyên; Nếu không có hữu duyên của nàng cùng Đông Phương Ngạo , nghĩ muốn cứu nàng thật đúng là không dễ dàng, bất quá quan trọng nhất
cũng chính là nàng lòng lúc nào cũng mang ý niệm thiện lương, mới có
thể cứu chính mình một mạng.
“Nếu không có lão nhân gia chỉ điểm, chúng ta cũng không có cách gì để cứu Tử Vận. Cám ơn ngài, bà cốt.”
Đông Phương Ngạo thành tâm nói lời cảm tạ.
Bà cốt cười ha ha, ánh mắt già nua tràn ngập cơ trí nhìn chăm chú vào Đông Phương Ngạo.
“Nhị thiếu gia nói quá lời, ta mới nên cảm tạ Đông Phương phủ nhiều năm qua
như vậy đã giúp đỡ chúng ta . So với ân tình của Đông Phương phủ, việc
này cũng chả so là gì , tin tưởng đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi
người chịu ơn cứu giúp của Đông Phương phủ, nếu không lại như thế nào có thể thuận lợi có được vạn ngôn thư, cảm động trời xanh.”
Đông Phương Ngạo cười đáp lại, vẫn chưa đáp lời, đáy lòng càng thêm cảm tạ.
tổ huấn của Đông Phương phủ — làm việc thiện trợ nhân; Trước kia chỉ
biết là thừa hành tổ huấn mà làm, thẳng đến giờ phút này, trái lại đã
được những người này giúp, thế này mới hiểu được, chịu nhân ân trạch tâm tình.(*)
(*chịu nhân ân trạch tâm tình: người chịu ơn chắc chắn sẽ dốc sức đền ơn )
Sau khi cùng bà cốt nói chuyện phiếm , hai người liền xuất phát chạy tới Liễu Nguyệt thôn.
Trong xe, Tào Tử Vận rúc vào trong lòng Đông Phương Ngạo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu tràn đầy hạnh phúc.
“Ngạo, có việc này chàng sẽ không lại trách ta thích xen vào việc của người khác chứ?”
Đông Phương Ngạo nhíu mày, phòng bị nhìn kiều thê trong lòng.
“Kia cũng phải xem chuyện đó có nằm trong khả năng của nàng không đã.”
“Như vậy chuyện này, ta tuyệt đối là làm theo khả năng, chàng….Sẽ đáp ứng đi?” Nàng thật cẩn thận hỏi.
Đông Phương Ngạo cảm thấy giữa trán co rút đau đớn, có chút nhận mệnh mở miệng:
“Nàng lại muốn quản nhiều nhàn sự sao?”
“Ta tính làm cho bà cốt cùng Đậu Đậu đến ở trong Đông Phương phủ, bởi vì ta lo lắng bọn họ một già một trẻ, vạn nhất……”
“Ta biết, theo ý nàng đi.”
Đông Phương Ngạo cắt ngang lời của nàng, nhìn thấy trên mặt nàng vui vẻ tươi cười, cũng chỉ có thể thở dài mà chống đỡ.
Có thể đoán được sau này, Tử Vận cùng đại tẩu hai người nữ nhân thích chõ
mũi vào chuyện người khác, lại sẽ khiến cho bao nhiêu chuyện phiền toái.
Xem ra hắn sắp bước theo con đường của đại ca; Bất quá, hắn cùng đại ca giống nhau vui vẻ chịu đựng.
Ai kêu bọn họ hai huynh đệ đều giống nhau yêu duy nhất nữ nhân thích chõ mõm vào chuyện của người khác