Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 2



Trong phòng, hai nam nhân đồng dạng xuất sắc tuấn tú, giờ phút này đang chuyên tâm vào bàn cờ trước mắt. Đông Phương Ngạo cầm trong tay một quân cờ, đang suy tư nên đi bước này như thế nào.

“Đại ca, huynh hôm nay sao lại có thời gian nhàn nhã, thoải mái tìm đệ đánh cờ thế này, không cần bồi đại tẩu sao?”

Một năm trước, đại ca cưới Lạc Băng Nhi, coi thê tử như mạng sống của mình. Khi phát hiện thê tử hiếu động của mình đã mang thai, thì một tấc cũng không rời khỏi nàng nửa bước. Hiện tại chuyện ở các cửa hàng đều chuyển sang cho hắn lo liệu, ép tới hắn phải vất vả, nhưng lại không dám giận, không dám kêu ca.

Tin tưởng bất luận kẻ nào gặp qua đại tẩu cũng không tin là nàng đang mang thai. Nàng vẫn như trước luôn luôn sôi nổi, hiếu động, nhìn thấy vì nàng mà một đoàn người thay nhau đổ mồ hôi lạnh. Vì con nối dõi của Đông Phương gia, nên đối với đại ca một tấc cũng không dám rời đại tẩu nửa bước, hắn cũng không dám có ý kiến gì.

“Băng Nhi đang ngủ trưa, ta đã kêu Tiểu Thanh canh giữ ở bên giường của nàng rồi!” Đông Phương Lăng ánh mắt không rời khỏi bàn cờ, khoan thai nói.

“Có thê tử thật là phiền toái” Đông Phương Ngạo sau khi đi một nước cờ nói ra suy nghĩ cuả hắn. Nghe vậy trên gương mặt tuấn lãng của Đông Phương Lăng nở một nụ cười ôn nhu

“Ít nhất đối với ta mà nói, nàng không phiền toái, ta thực may mắn khi chính mình gặp được nàng. Đâu như ngươi, nghe nói vị hôn thê của ngươi đã xuất hiện, nhưng lại đến hai người ?”

“Đại ca, vì sao đệ cảm thấy mục đích của huynh tới đây không phải cùng ta đánh cờ, có phải huynh vì chuyện này mói tới?”

Đông Phương Ngạo nhíu mày, cầm lấy chung trà bên cạnh, uống một ngụm, nhất thời trận hương trà thơm ngát bay bốn phía xung quanh. Một lần nữa hắn đem lực chú ý chuyển qua bàn cờ.

“Như thế nào, ta là thân đại ca của ngươi, chẳng lẽ không thể hỏi sao?”

Đông Phương Lăng nụ cười trên mặt không giảm , thanh âm hùng hậu mà nói, nhưng lại làm cho Đông Phương Ngạo nháy mắt thu lại tâm trí đang đặt ở bàn cờ, không dám xem thường ứng đối lại.

Chiêu này của đại ca rất gian trá, hắn tin tưởng đổi lại nếu là hai vị đệ đệ kia đứng trước mặt hắn tuyệt không dám nói từ “không”

“Đại ca tin tức thật nhanh nhậy”

Đông Phương Ngạo chỉ có thể cười ngượng, không dám giấu diếm, đem sự việc nói hết ra.

“Kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào? Trong lòng ngươi đã nghi là người nào chưa?”

“Tạm thời còn chưa có, việc này đệ sẽ xử lý, đại ca không cần bận tâm đến đâu”

Bất luận người nọ là ai, đã có lá gan giả mạo vị hôn thê của hắn, hắn sao không thể hảo hảo bồi lại nàng kia chứ.

“Băng Nhi tưạ hồ có ấn tượng vô cùng tốt đối với vị Tào cô nương kia, ngươi nghĩ xem nàng là dạng người nào?”

Hắn phải đảm bảo nàng không phải là loại người rắp tâm hãm hại người khác, nếu không hắn nào yên tâm để cho Băng Nhi tiếp xúc với nàng?

“Đại ca, huynh yên tâm ta đã phái người chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của các nàng. Còn có, Tào cô nương kia xem ra cũng không phải là người xấu. Đệ tuyệt đối sẽ không cho các nàng có cơ hội xúc phạm tới đại tẩu”

Trước mặt hắn bỗng xuất hiện hình ảnh dung nhan ôn nhu, lịch sự tao nhã của nàng. Hắn vội lắc đầu xua đi cảm giác tim đột nhiên đập mạnh, loạn nhịp. Mà một màn này cũng không qua được con mắt lợi hại của Đông Phương Lăng, xem ra đúng như lời của Khương Bá đã nói, này chờ đợi cũng đáng giá để xem vở kịch hay.

~~~~~~~~********~~~~~~~~~~~

Đêm qua có bão, mưa rất to thẳng đến sáng sớm, mặc dù mưa bão đã ngừng, không khí vẫn mang theo hơi lạnh, nhất là tại đây đang là đầu mùa đông, càng mang theo nhiều hàn khí.

Một thân ảnh váy hồng tinh tế ôn nhu đang tựa ở lan can nhìn mông lung về phía chân trời. Trên khuôn mặt ôn nhu có chút đăm chiêu, có vẻ như chưa cảm thấy khí lạnh đang vây lấy mình.

“Tiểu thư!”

Thu Vũ vẻ mặt sốt ruột, kinh hô lên một tiếng lo lắng. Cầm áo choàng màu đỏ, chạy chậm đến bên người nàng.

“Tiểu thư người như thế nào lại mặc phong phanh thế này! Vạn nhất bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ?! Người hiện tại thân thể suy nhược, còn không biết hảo hảo chiếu cố cho bản thân mình tốt một chút!”

Thu Vũ vội vàng đem áo choàng màu đỏ làm bằng nhung tơ, cổ được làm bằng lông bồng trắng, phủ lên thân hình mảnh khảnh của nàng. Miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại, khuyên nhủ chủ nhân đầy khí thế, nhìn không giống như một nha hoàn chút nào.

“Vâng, vâng, vâng, thưa Thu Vũ của ta, ta biết sai lầm rồi, ngươi cùng đừng nói đi nói lại nữa.”

Tào Tử Vận buồn cười thở dài, tùy ý nàng cẩn thận mặc áo choàng lên người cho mình. Thu Vũ khoác kín áo choàng vào người chủ tử của mình, không cho một chút gió lạnh thổi vào trong cơ thể của nàng. Tiếng nói yêu kiều, nhẹ nhàng như gió mùa xuân, đối với vẻ mặt tức giận của nha hoàn nàng chỉ mỉm cười, mà không tỏ ra tức giận như thái độ của một chủ tử đối với nha hoàn.

Thu Vũ nhẹ xuy một tiếng, ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn. Tiểu thư nếu hiểu được phải chiếu cố bản thân mình như thế nào, thì nàng cũng không cần mỗi ngày phải vì chủ tử mà lo lắng, đề phòng. Đúng vậy, là mỗi ngày, từ ngày nàng được lão gia đưa vào phủ làm nha hoàn bên người của tiểu thư.

Tào Tử Vận trên mặt vẫn ôn nhu như trước chỉ mỉm cười, không để ý đến cái nhìn chằm chằm của nàng, đương nhiên lại càng không để ý cử chỉ của nàng đã đi qúa giới hạn của một nha hoàn. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, nàng chưa bao giờ đối đãi với Thu Vũ như một nha hoàn. Mà Thu Vũ tất nhiên là hiểu được điều đó, cảm kích nàng rất nhiều, lại đem nàng trở thành một phần trách nhiệm của mình. Môi phấn khẽ nhếch lên có một chút chua sót.

Mày liễu khẽ nhíu khi thoáng nhìn thấy một thân ảnh hoàng sam (váy vàng)đang hướng phía nàng đi tới, kinh ngạc nàng thấp giọng nói:

“Lý cô nương!”

Thu Vũ vừa thấy người đến lập tức hộ ở trước người tiểu thư nhà mình, giống như gà mẹ bảo vệ đàn con của mình. Trợn mắt hướng Lý Thải Phượng hừ nhẹ.

“Ngươi là kẻ trộm, đến đây làm gì? Chúng ta không chào đón ngươi”

“Ngươi chỉ là một nha hoàn chưa đến lượt ngươi nói”

Lý Thải phượng khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo ngẩng lên, hai mắt tà nghễ đánh giá người trước mắt. Dung nhan ôn nhu lịch sự, tao nhã, đôi mắt trong suốt, sóng mắt lưu chuyển, ẩn hiện toát ra một mị lực mê người, hơn nữa dáng người lại mảnh khảnh, làm cho người đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy phải cư xử ý nhị, có chừng mực.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Tào Tử Vận này xác thực diện mạo không tầm thường, đối với nàng mà nói thì đây tuyệt đối là một sự uy hiếp.

“Thu Vũ không được vô lễ”

Tào Tử Vận không muốn gây xích mích, đem nàng kéo ra phía sau, khuôn mặt lộ ra ý cười lịch sự tao nhã, khách khí nói:

“Lý cô nương không biết người đến nơi này tìm ta là có chuyện gì?”

“Chúng ta đến là muốn nói các ngươi thức thời một chút, nhanh hướng nhị thiếu gia thừa nhận chính mình là giả mạo, sau đó rời khỏi Đông Phương phủ”

Thúy Ngọc tiến lên thay tiểu thư nhà mình nói chuyện. Nhìn tư thái cả vú lấp miệng em, Thu Vũ nhất thời nổi giận, phẫn nộ đứng bảo hộ trước người của Tào Tử Vận, không cam lòng yếu thế.

“Nực cười! Những lời này nên để chúng ta nói mới phải. Chủ tớ hai người các ngươi đều là kẻ trộm, đầu tiên là trộm vòng ngọc của tiểu thư nhà ta, lại còn không biết muối mặt dám giả mạo thân phận của tiểu thư. Ta sống đến bây giờ còn chưa gặp qua loại người vô sỉ, ti bỉ như thế. Hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.”

“Ngươi, tiện tì này, dám ở đây nói năng xằng bậy, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi !”

Lý Thải Phượng tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ tay muốn tát Thu Vũ một cái.

“Chậm đã !”

Tào Tử Vận vội vàng kéo Thu Vũ ra phía sau. Đồng thời thông minh lùi ra phía sau từng bước. Nàng tuy rằng muốn hướng đến chủ trương dĩ hòa vi quý, không muốn cùng người khác khắc khẩu. Nhưng nàng sẽ không tha cho người nào có ý định khi dễ người thân bên cạnh mình.

“Lý cô nương, dù thế nào ngươi cũng không nên động thủ đánh người. Chuyện này thiệt giả thế nào, ta nghĩ trong thâm tâm chúng ta đều đã biết. Hết thảy mọi việc đều để cho Đông Phương Ngạo định đoạt đi”

“Ngươi__”

Lý Thải Phượng trừng mắt hung hăng nhìn Thu Vũ phía sau nàng, không cam lòng liền như vậy mà buông tha Thu Vũ. Đang định phát tác khí, thì phía sau truyền đến một âm thanh ho nhẹ

“Khụ, khụ”

Khương Bá ở một bên xem có được một chút, mắt nhìn thấy tình huống không đúng, nhanh miệng lên tiếng, miễn đi một cuộc phân tranh sẽ xảy ra.

“Hai vị cô nương, nhị thiếu gia cho mời hai người đến thính thiên phòng dùng cơm trưa”

“Làm phiền Khương tổng quản”

Lý Thải Phượng nhanh chóng thay bằng bộ mặt tươi cười, khách khí nói, thật khác xa với bộ dáng khóc lóc om xòm vừa rồi.

Khương Bá chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, lập tức xoay người ý bảo hai người đi theo hắn.

“Tiểu thư…”

Thu Vũ lo lắng giữ chặt tay Tào tử Vận, lo lắng nếu không có nàng ở bên chỉ sợ tiểu thư một mình đối mặt với Lý Thải Phượng sẽ bị chịu nhiều thiệt thòi.

“Đừng lo lắng, chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà”

Tào Tử Vận ánh mắt trong suốt, cười yếu ớt trấn an nàng, mắt nhìn thấy Khương Bá đang đứng một bên đợi, vội vàng đuổi theo.

Khương Bá dẫn dắt hai người đi qua một hòn núi giả, đến sân sau có một nhà thủy tạ đẹp vô cùng, nước chảy róc rách. Làm cho Tào Tử Vận đối với Đông Phương phủ được mở mang đầu óc, chỉ cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng :thật không hổ danh là thủ phủ lớn nhất trong thành Lạc Dương.

Nàng một bên đánh giá Đông Phương phủ, một bên âm thầm ghi nhớ đường đi, dù sao trong khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi Đông Phương phủ, ghi nhớ đường đi nối tắt, cũng có lợi cho việc đi lại của nàng ở Đông Phương phủ này.

“Khương tổng quản, nghe nói nhị thiếu gia còn có ba vị huynh đệ khác, như thế nào ta cũng chưa từng nhìn thấy họ? Dù sao về sau mọi người đều là người một nhà, ta nên cùng họ chào hỏi nhận thức nhau mới tốt”

Lý Thải Phượng lên tiếng hỏi.

“Trong Đông Phương phủ này trừ bỏ vợ chồng đại thiếu gia ở bên ngoài, hai vị thiếu gia khác cũng không có ở trong phủ”

Khương Bá đi đằng trước, không khỏi hơi nhíu mày khi thấy nàng tự cho mình là người của nhà Đông Phương. Trong thâm tâm cảm thấy phản cảm, nhưng vẫn dừng cước bộ, khách khí trả lời.

“Nghe nói Đông Phương phủ ở trong thành Lạc Dương, ở thành phía Tây và cùng thành phía Đông có hai tửu lâu lớn lừng danh phải không ?”

Lý Thải Phượng thấy hắn dừng cước bộ, nhịn không được lại hỏi. Nàng mới khi tới thành Lạc Dương, đã từng ở trong “Long Phượng Lâu” ở thành phía Đông. Lúc ấy ở bên trong đã không còn chỗ ngồi, thậm chí ở đó còn náo nhiệt như ở trên phố làm nàng kinh hãi không thôi. Hỏi qua mới biết tửu lâu đó thuộc Đông Phương phủ, hơn nữa ở thành phía Tây cũng có một gian tửu lâu như thế, cũng rầm rộ không kém thành phía Đông.

“Đúng vậy”

Khương Bá nhìn chăm chú vào gương mặt đang vui vẻ kia, mâu quang xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, không muốn nói thêm nữa ,một lần nữa cước bộ dẫn đường tiếp. hắn cảm thấy ấn tượng với Lý Thải Phượng có thể nói đã bị rơi xuống vực sâu.

“Hai vị cô nương thính thiên phòng ngay tại đằng trước, nhị thiếu gia đang ở phía trong chờ hai người”

Khương Bá đứng cách cửa Thính thiên phòng vài bước, ý bảo hai người tự đi vào. Vừa nói xong quay ngược lại hướng vừa nãy rời đi.

Lý Thải Phượng khẩn cấp dẫn đầu bước vào trong đại sảnh. Vừa bước vào trong liếc mắt một cái tức thì đã nhìn thấy gương mặt tuấn dật của Đông Phương Ngạo, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức nở một nụ cười sáng lạn, không chờ nha hoàn ở một bên tiếp đón, tự nhiên đến ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.

Đi theo phía sau là Tào Tử Vận, chọn ngồi ở chỗ hơi xa vị trí của hai người.

Con ngươi đen đạm mạc quét nhìn hai người, liếc mắt ra phía sau một cái, ý bảo nha hoàn bên cạnh dọn đồ ăn ra. Nha hoàn vội vàng mang thức ăn bầy biện ra bàn.

Lý Thải Phượng nhiều lần nhìn lén nam nhân tuấn dật bên cạnh, cuối cùng nhịn không được mở miệng:

“Nhị thiếu gia, ta mới đến Lạc Dương thành này, người là chủ phủ biết đường đi lối lại, nên mang ta đi chung quanh một chút?”

Vừa nói vừa dùng thân thể mềm mại cố ý, vô tình hướng vào thân hình của hắn.

“Còn chưa biết rõ hai người các ngươi ai là thật, ai là giả mạo, các ngươi ai cũng không thể bước ra Đông Phương phủ một bước” con ngươi lãnh liệt nhìn thẳng thân hình mềm mại của nàng đang tiến lại gần, bạc môi khẽ mở, phun ra lời nói lạnh lùng.

Ở ánh mắt thông minh sáng ngời nhìn chăm chú của hắn, Lý Thải Phượng chợt lạnh sống lưng, ngồi thẳng lại không dám dùng mị hoặc thử hắn nữa.

Nàng mơ hồ hiểu được Đông Phương Ngạo không phải là nam nhân có thế để cho người khác dễ dàng nắm trong tay. Xem ra, mấy ngày kế tiếp ở Đông Phương phủ này, nàng nên cẩn thận một chút mới được.

“Chẳng lẽ ngươi tính đem nhốt chúng ta ở trong phủ? Loại sự việc này làm ta hoài nghi có thật Đông Phương phủ ở trong thành Lạc Dương được dân chúng khen ngợi luôn làm việc thiện.”

Tào Tử Vận vẫn yên lặng dùng bữa bỗng nhiên lên tiếng, nguyên lai muốn nói lời trào phúng, giọng nói mền mại, nhẹ nhàng vừa nói ra lại làm cho người ta không cảm thấy ý trào phúng, mà ngược lại như ngữ điệu hấp dẫn người khác.

Đông Phương Ngạo con ngươi đen nóng bỏng nhìn nàng, mâu quang xẹt qua một tia tán thưởng. Hắn tất nhiên nghe ra trong lời nói của nàng mang theo đầy ý trào phúng, làm hắn nghiền ngẫm nghĩ nàng không hề đơn giản.

Trước mắt là nữ tử ôn nhu, trí tuệ, nàng điềm tĩnh cùng lời nói thông minh, làm cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn, so với nữ nhân có ý đồ tìm cách dụ dỗ ngồi bên cạnh hắn thật là cách biệt một trời một vực.Tin tưởng trong tương lai khi điều tra rõ thân phận thật giả của hai người hẳn rất thú vị. Hắn hy vọng khi chân tướng rõ ràng, nàng sẽ không làm hắn thất vọng mới là tốt nhất.

“Tào cô nương, theo như lời ngươi nói, hai việc kia là khác nhau. Dù sao chúng ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ dân chúng. Còn hai người các ngươi bên trong đã có rắp tâm hại người, có ý đồ trà trộn vào Đông Phương phủ của ta. Thử hỏi nếu là Tào cô nương, chẳng lẽ cô nương không đề phòng sao?”

“Ngay cả như vậy, đối với chúng ta mà nói đều là thiếu nữ trói gà không chặt, có thể có năng lực làm ra nhiều việc đả thương người sao, nhị thiếu gia có hay không đã quá lo lắng rồi?”

Đề tài được mở ra, vì nghĩ suốt ngày sẽ bị nhốt ở bên trong Đông Phương phủ, nên nàng phải vì quyền lợi của chính mình mà đấu tranh cho tự do tương lai trong của mình.

“Lòng người khó dò, xin thứ lỗi cho ta không thể không đề phòng”

Đông Phương Ngạo không nghĩ rằng nói chuyện với nàng lại thú vị như vậy, làm cho hắn nhất thời quên mất trong hai người này có một người đang giả mạo, một người mới là vị hôn thê chân chính của hắn. Cả hai đều làm hắn đau đầu, ánh mắt nhìn chăm chú nàng có một chút suy nghĩ sâu xa.

Thấy hắn vô tình lại nói chuyện nhiều như vậy, Tào Tử Vận cũng chỉ có thể từ bỏ không nói nữa, dù sao cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.

Ngồi ở một bên, Lý Thải Phượng nghe qua hai người đối thoại, ánh mắt ánh lên ý ghen tị.

~~~~~~~~~**********~~~~~~~~~~~

“Đứng lại!”

Sau khi dùng xong bữa, hai người rời khỏi thiên thính phòng. Trên đường trở về khách viện bốn bề vắng lặng, Lý Thải Phượng khẽ kêu đối phương lại.

“Có chuyện gì sao, Lý cô nương?”

Tào Tử Vận dừng cước bộ, quay đầu lại, gương mặt ôn nhu nở một nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt.

“Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên nhận rõ thân phận của chính mình, không được đi câu dẫn Đông Phương Ngạo, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Lý Thải Phượng ngữ điệu uy hiếp, đối với vị trí nhị thiếu phu nhân nàng bị bắt buộc, không chấp nhận được bất luận kẻ nào cản trở mình.

“Ta không hiểu ý tứ của ngươi. Muốn ta nhận rõ thân phận gì của mình?”

Tào Tử Vận bất đắc dĩ thở dài, có thể tưởng tượng được nếu sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, thì chắc chắn sau này nàng còn phải tiếp tục đối mặt với loại uy hiếp này.

“Ngươi đừng giả ngu! Ngươi là giả mạo, ta khuyên ngươi nên chính mình đi tự thú với Đông Phương Ngạo, nếu không ta sợ đến ngày sự việc bị bại lộ, đến lúc đó ngươi bị đưa đến quan phủ thì thật là khó coi.”

Lý Thải Phượng lần nữa khí thế bức người, cao giọng cảnh cáo, làm cho người tính tình luôn ôn nhu như Tào Tử Vận cũng nhịn không được tức giận

“Lý cô nương ta đã nói rồi, ai thiệt ai giả, chúng ta trong lòng đều tự biết.Mới vừa rồi trong lời nói của ngươi cũng là đang tự nói cho ngươi đó.Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt”

Nàng tính tình dịu dàng, không muốn thương tổn cũng như tranh đoạt cùng người khác. Khả năng nếu cứ đối mặt với Lý Thải Phượng hết lần này đến lần khác nhẫn nại lui bước, chỉ sợ ngược lại càng dung túng cho nàng ta hơn.

Nguyên bản ngay từ đầu ở cuộc hôn sự này, khi nàng bị hàm oan, nàng cũng không nhiều lời giải thích.Vì nàng một lòng muốn giải trừ hôn ước, cho nên khi phát giác ra bị người khác giả mạo, nàng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại nàng không thể rời khỏi Đông Phương phủ, lại phải đối mặt với Lý Thải Phượng hung hăng này, nàng liền thay đổi ý. Hiện tại nàng nguyện ý chờ, chờ một ngày chân tướng rõ ràng, nàng lại đường đường chính chính rời đi.

“Ngươi…một khi đã như vậy, chúng ta đây chờ xem!”

Lý Thải Phượng ngoan cố trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, vòng qua người nàng phẫn nộ rời đi.

Nhìn bóng dáng phẫn nộ của nàng, Tào Tử Vận đột nhiên có cảm giác bất an. Người có tư cách uy hiếp đe dọa nhẽ ra là nàng, nhưng hiện tại nàng lại bị người làm khó dễ, không khỏi lắc đầu cười khổ.

“Lý cô nương cũng thật là hung hăng”

Bỗng dưng truyền đến một giọng nói thanh thúy, ngay sau đó từ sau núi giả một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đi ra

“Thiếu phu nhân”

Tào Tử Vận kinh ngạc nhìn người đột nhiên tới. Lạc Băng Nhi đã ở chỗ đó bao nhiêu lâu rồi? Như thế nào các nàng đều không cảm nhận được?

Lạc Băng Nhi mới vừa rồi đi dạo qua đây, cố ý ẩn thân sau núi giả, chính là muốn nghe xem hai người nói chuyện gì, có thể từ đó mà phát giác ra giữa hai người ai là thật, ai là giả hay không. Phải biết rằng, hiện tại trong phủ tiền đặt cược ngày càng tăng, đoàn người ai cũng đều muốn đặt cược xem ai mới là vị nhị thiếu phu nhân chân chính trong tương lai của Đông Phương phủ. Để tránh đặt sai ngân lượng nàng muốn một mình đến quan sát hai người. (NN: Mình thích chị Băng Nhi này quá >>:

Không nghĩ tới hiện tại làm cho nàng phát giác ra Lý Thải Phượng thật là mãnh liệt, hung hăng. Hiện tại tự đáy lòng hi vọng nàng không phải là vị hôn thê chân chính của Đông Phương Ngạo, bằng không nàng thập phần hoài nghi Đông Phương Ngạo có hay không có thể chịu đựng được nàng.

“Tào cô nương, ngươi thật đúng là người tốt. Nếu đổi thành là ta, thế nào cũng không dung thứ cho người ở trước mặt ta lớn tiếng”

Nàng từ đầu tới đuôi thấy được hai người đối thoại, tuy rằng không nghe được ra ai là người gây hiềm khích trước, làm ngay cả nàng cũng cảm thấy mơ hồ. Cuối cùng ấn tượng chỉ nhớ rõ Lý Thải Phượng rõ ràng lần nữa bắt nạt Tào Tử Vận.

“Thiếu phu nhân cũng thật thích nói đùa, thử hỏi xem có mấy người dám ở trước mặt thiếu phu nhân lớn tiếng,”

Tào Tử Vận bị lời nói của nàng làm cho tức cười, Lạc Băng Nhi trước mắt nàng tính tình thật ra rất thẳng thắn. Cùng ở chung một chỗ với nàng cũng thập phần vui vẻ. Nàng nghĩ, có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu.

“Ách, ngươi nói cũng đúng, ngay cả Đông Phương Lăng cũng rất ít khi hung dữ với ta” trừ phi nàng làm việc hơi quá đáng.

Lạc Băng Nhi sửng sốt nói, nhẹ cười vẻ mặt đồng ý, cảm thấy đối với trí tuệ của nàng tâm không khỏi sinh ra hảo cảm.

“Nếu thiếu phu nhân không còn gì để nói, ta nghĩ ta nên trở về khách viện”

Đi đã lâu như vậy, nàng sợ Thu Vũ đợi lâu không thấy nàng trở về sẽ lo lắng.

“Đừng vội vã trở về như vậy, dù sao ngươi cũng phải ở lại Đông Phương phủ này một thời gian, không bằng ngươi theo ta đi dạo xung quanh một chút đi”

Ngay từ đầu nhìn thấy nàng đã thích vẻ dịu dàng ôn nhu của Tào Tử Vận. Bất kể nàng có phải là giả hay không, trước mắt nàng thầm nghĩ mình phải làm tròn trách nhiệm của gia chủ, giới thiệu Đông Phương phủ cho nàng ấy biết.

“Này….Vậy làm phiền thiếu phu nhân” nàng cũng chỉ cung kính không bằng tuân mệnh

~~~~~~~

“Tiểu thư! Người như thế nào còn có tâm tình vẽ tranh”

Thu Vũ vội vàng từ bên ngoài trở về, bước vào Tây sương phòng nơi các nàng đang ở tạm, tức thì nhìn thấy Tào Tử Vận đang chuyên chú vẽ, nhịn không được gọi nhỏ.

Đôi mi thanh tú chớp nhẹ khẽ thở dài “Phát sinh chuyện gì sao?”

“Lý Thải Phượng kia mấy ngày nay cả ngày đều đi quấn quít lấy nhị thiếu gia. Tiểu thư ngươi như thế nào còn có tâm tình tại đây vẽ tranh!”

Thu Vũ còn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao mấy ngày nay không thấy đôi chủ tớ kia đến đây gây phiền toái, không nghĩ tới Lý Thải Phượng như thế cao tay hơn tìm cách quấn quít suốt ngày bên cạnh Đông Phương Ngạo.

Vạn nhất Đông Phương Ngạo thích nàng ta, thì tiểu thư của mình phải làm sao bây giờ?

“Thu Vũ ngươi xem ta phác bức họa này có giống không?”

Không để ý tới lời nói của nàng, tay cầm lấy bức họa chưa khô mực đưa tới trước mặt nàng.

“Oa! Tiểu thư…Này…là em nha, tiểu thư người có thể tặng cho em bức họa này không?”

Thu Vũ hai mắt sáng ngời, gương mặt thanh tú khẽ mỉm cười, vui vẻ cầm lấy bức họa, cẩn thận nhìn bức họa chân dung chính mình.

Vẫn chỉ biết tiểu thư từ trước tới giờ chỉ họa phong cảnh sơn thủy, không nghĩ tới ngay cả họa chân dung cũng như vậy trông rất sống động.

“Vốn muốn đưa cho ngươi a!”

Tào Tử Vận hai tay chống cằm, nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Thu Vũ. Nàng hôm nay tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn vẽ, mà trước mứt ở bên người nàng quen thuộc nhất vẫn chính là Thu Vũ, cho nên liền vẽ theo tâm trí.

“Cảm ơn tiểu thư!”

Thu Vũ vui vẻ nhìn bức họa chính mình, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng đem bức họa đặt sang một bên, sốt ruột nói

“Tiểu thư người rốt cuộc có hay không nghe được những lời em vừa nói?”

Nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, thân hình mảnh khảnh đứng dậy đi thong thả đến gần cửa sổ, nhìn cây cối bên ngoài lay động theo gió, tiếng nói yêu kiều mềm mại có chút mờ mịt

“Thu Vũ ngươi tựa hồ đã quên mục đích chúng ta đến Đông Phương phủ. Hiện tại ta ở lại Đông Phương phủ chỉ vì chờ đợi chân tướng sự tình được làm sáng tỏ, đến lúc đó chúng ta đường đường chính chính tiêu sái ra khỏi Đông Phương phủ. Còn về phần chuyện tình của Lý cô nương và Đông Phương Ngạo, ta không có hứng thú quan tâm đến”

“Nhưng là, cho dù là như vậy, chúng ta không thể để nữ nhân ti tiện kia chiếm tiện nghi a. Em là sợ lâu ngày sinh tình, vạn nhất Đông Phương Ngạo thực thích nàng ta, bất kể nàng ta có là giả đi nữa, kia…”

Thu Vũ gấp đến độ không biết nên nói cái gì, tóm lại chính là không muốn Lý Thải Phượng chiếm tiện nghi là được.

“Kia cũng không tốt lắm sao? Dù sao cũng là chính Đông Phương Ngạo lựa chọn, cùng chúng ta không có quan hệ”

Ánh mắt nhìn xa xăm có chút lơ đãng, tiếng nói nghe không ra giờ phút này có phải đang nói thật lòng mình.

“Nhưng …tiểu thư, chẳng lẽ người cũng không thích nhị thiếu gia một chút ít nào sao?”

Thu Vũ hiểu được những khúc mắc trong lòng của tiểu thư, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn hi vọng tiểu thư có được hạnh phúc, mặc dù là ngắn ngủi cũng tốt.

“Ta chỉ biết chính mình không có tư cách để đi bàn luận chuyện tình cảm. Tội gì đâu? Làm cho người ta hiểu lầm mình nhiều chuyện, ta sẽ không đi làm”

Đáy mắt xẹt qua một chút ảm đạm,g iống như nàng là người như vậy, xác thực không có tư cách, nếu không nàng cũng sẽ không đến đây từ hôn, buông tha cho hôn sự này,mỗi người đi tìm nhân duyên riêng của mình.

“Tiểu thư…”

Hiểu được chính mình lại gợi lên chuyện tiểu thư không muốn nhắc đến, Thu Vũ âm thầm tự trách. Tiểu thư là người thiện lương như vậy, như thế nào…chỉ trách lão thiên gia không công bằng.

“Đừng nói chuyện này nữa, cất bức họa này đi, rồi giúp ta đi chung quanh một chút”

Tào Tử Vận cố nở ra một nụ cười, nhẹ cất bước, dẫn đầu rời khỏi phòng.

Thu Vũ âm thầm tự trách vội vàng đuổi theo sau, không dám nói gì nữa. Ai kêu nàng nhất thời nói sai, xem ra là tiểu thư chỉ miễn cưỡng cười vui. Từ giờ trở đi nàng lại càng không dám tùy tiện mở miệng.

Thanh Hồng viện

Đã có nghiêm cấm bất cứ kẻ nào cũng không được vào trong thư phòng quấy rầy. Đã nhiều ngày nay ở ngoài cửa xuất hiện hai thân ảnh đi lại, thỉnh thoảng cẩn thận nhìn xung quanh, không có can đảm gõ cửa, chỉ sợ làm cho người ở bên trong thư phòng tức giận.

“Tiểu thư chúng ta còn phải chờ bao lâu? Đợi một lát nữa canh gà đều đã nguội lạnh rồi”

Thúy Ngọc cẩn thận tay bưng khay trên có một bát canh gà. Là tiểu thư sáng sớm đã sai người đi nấu, bên trong còn cho thêm mấy vị thuốc bổ, là muốn để cho Đông Phương Ngạo bồi bổ cơ thể

“Đừng ầm ĩ, ngay cả người trong Đông Phương phủ cũng không dám vào lúc nhị thiếu gia đang ở tròng phòng mà vào quấy rầy, ngươi nói xem ta làm sao dám đi gõ cửa đây”

Đã nhiều ngày, nàng tìm cách tiếp cận Đông Phương Ngạo, da mặt dày áp chế đáy lòng sợ hãi. Không cần để ý đến mặt hắn luôn luôn lạnh lùng mà tìm cơ hội ở gần hắn, là hi vọng hắn thích nàng. Vô luận dùng loại phương pháp nào, nàng nhất định phải nhanh chóng có được tâm của hắn mới được.

“Nhưng là tiểu thư, tay em không chịu nổi nữa rồi”

Nàng đã bưng canh gà đến nửa canh giờ, lại không dám tùy tiện đặt xuống đất, làm hại hai tay nàng bây giờ đều run nhè nhẹ.

“Câm miệng! Không được cũng phải chịu đựng cho ta”

Lý Thải Phượng bị nàng làm phiền nhịn không được gầm nhẹ. Nếu chuyện tốt của nàng bị nha đầu này phá hư, nàng tuyệt đối không tha cho nàng ta.

Đúng lúc này hai cánh cửa của thư phòng mở ra, từ bên trong đi ra một thân ảnh.

“Hai người các ngươi ở tại đây ầm ĩ cái gì?”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, con ngươi đen lộ ra tức giận nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ đang đứng ở bậc cửa.

Mấy ngày nay là giữa tháng, các cửa hàng đều đưa sổ sách tới muốn hắn kiểm tra. Hắn luôn luôn thống hận nhất là phải xử lý loại sự tình này, đại ca lại cố tình đẩy chuyện này cho hắn, làm hại hắn cực khổ không lời nào tả xiết.

Mà hai người này như là thấy hắn chưa đủ phiền phức hay sao, mà đã nhiều ngày nay không biết sống chết xuất hiện ở thời điểm tâm tình hắn khó chịu nhất. Nếu các nàng còn không biết điều, đừng trách hắn áp chế hai người không được ra khỏi khách viện nửa bước.

“Nhị thiếu gia, ta sai người nấu riêng canh gà là muốn người bồi bổ cơ thể”

Lý Thải Phượng thấy hắn, vội vàng nở nụ cười tươi, thân mình chủ động đi về phía trước dựa vào hắn, còn chưa tới gần thân hình hắn, đã bị hắn từng bước mau tránh xa.

“Đa tạ hảo ý của ngươi, lòng ta xin ghi nhận”

Con ngươi đen đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, bị nàng làm phiền hắn đã không còn hứng thú xem sổ sách nữa

“Nhưng là…”

Lý Thải Phượng chưa từ bỏ ý định, vội vàng cầm bát canh gà đưa tới trước mặt hắn. Hắn ngừng cước bộ, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng

“Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi trước, về sau không cho phép ngươi bước vào Thanh Hồng viện này nửa bước, nếu không đừng trách ta không khách khí. Còn có đừng đi theo ta nữa, trừ phi các ngươi muốn lập tức rời khỏi Đông Phương phủ”

Đông Phương Ngạo cũng không thèm nhìn tới hai người, liếc mắt một cái, thân hình cao to trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ rẽ, chỉ lưu lại lời cảnh cáo của hắn vẫn còn phiêu tán vang lại.

“Tiểu thư làm sao bây giờ? Chúng ta có phải hay không đã quá vội vàng?”

Thúy Ngọc nhìn bộ dáng cắn răng không cam lòng của tiểu thư, sợ hãi nhỏ giọng hỏi.

Lý Thải Phượng trừng mắt liếc nàng một cái, Thúy Ngọc sợ tới mức cuống quít cúi đầu hai tay ôm chặt khay đựng bát canh gà, không dám ngẩng đầu lên.

“Còn sững sờ ở nơi đó làm cái gì? Còn không mau đi!”

Nàng sẽ không cứ như vậy mà buông tha, vị trí nhị thiếu phu nhân của Đông Phương phủ là do nàng bị bắt buộc. Liếc mắt nhìn hai cánh cửa đại môn phía sau, mắt đẹp hiện lên sự kiên quyết, cước bộ tức giận trở về khách viện.(NN: ghét con mụ này ghê =”=)

Thúy Ngọc vội vàng theo sát phía sau, miệng nhịn không được thì thào tự nói

Thực không hiểu tiểu thư đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng Đông Phương phủ là thủ phủ ở thành Lạc Dương, Đông Phương Ngạo bề ngoài lại tuấn dật xác thực cũng hấp dẫn người, nhưng tính tình lạnh lùng cũng làm cho người ta khiếp sợ

Nam nhân như vậy, lại để cho các nàng dễ dàng trêu trọc sao. Hy vọng tiểu thư vì tương lai của mình mà có thể sớm ngày nghĩ thông suốt mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.