Thất Giới Hậu Truyện

Chương 156: Tuyết Xuân lĩnh tiên (Tuyết Xuân dẫn đầu)



Thấy vậy, Tiễn Vân Hạc dưới đài khá cao hứng, không khỏi lớn tiếng hoan hô.

Trên đài, người xem lại nhỏ giọng bàn luận, đặt hết tinh lực vào bốn tổ còn lại, cẩn thận chờ đợi điều mới.

Công Dương Thiên Tung hơi không vui, hừ nhẹ nói:

- Thứ gì đâu, quả thật khiến người ta mất mặt.

Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:

- Thiên tôn hà tất phải nóng nảy, thiên tôn không phải đã sớm biết được kết cục rồi sao?

Công Dương Thiên Tung đáp:

- Biết là một việc, nhìn thấy lại là một việc khác. Ta không có được tấm lòng ôn hòa của thánh tăng ngài.

Tuyết Sơn thánh tăng đáp:

- Mọi việc nên thoáng một chút, phiền não tự sẽ bỏ đi xa. Hiện nay vừa mới bắt đầu thôi, thiên tôn hà tất phải thiếu kiên nhẫn vậy?

Công Dương Thiên Tung nghĩ thấy có lý, lập tức khôi phục bình tĩnh cười nói:

- Đa tạ thánh tăng giáo huấn. Đối với chín đệ tử còn lại, thánh tăng thấy ai có hy vọng lớn nhất?

Tuyết Sơn thánh tăng cười thần bí trả lời:

- Trong lòng thiên tôn sớm có vài người, cần gì phải hỏi lại?

Công Dương Thiên Tung sửng người, lập tức không hỏi thêm nữa.

Bên này, Giang Thanh Tuyết kêu Thiên Lân và Thiện Từ đến, cười hỏi:

- Nhìn lâu rồi, lần này các đệ có muốn dự đoán không, ai có thể tiến vào vòng tứ cường?

Thiên Lân liếc Từ Tĩnh xa xa, điềm nhiên trả lời:

- Muốn nghe sự thật hay nói chơi?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Cái gì là thật, cái gì là nói chơi?

Thiên Lân liếc qua tình hình giao chiến, cười hơi tà mị trả lời:

- Nói thật là đệ đã biết kết quả nhưng hiện giờ không thể nói cho tỷ biết. Nói chơi là đệ không biết kết quả, tỷ tự mình phân tích đi.

Giang Thanh Tuyết mắng:

- Tiểu quỷ đệ đệ, trêu chọc ta đó à? Cẩn thận không khéo ta thu thập đệ đó.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, động tay động chân có thể mất phong cách, hay là … đệ trốn … ha ha ha, không đánh nữa.

Thấy Thiên Lân chớp mắt đã lùi vài thước, khuôn mặt đắc ý, Giang Thanh Tuyết thở hổn hển nói:

- Có can đảm thì đệ đừng trốn.

Thiên Lân cười nói:

- Nói đệ không trốn, bây giờ tay của tỷ còn lòng của ta.

Giang Thanh Tuyết đỏ mặt, mắng:

- Tiểu quỷ, đệ dám nói năng lung tung, xem ta có tha cho đệ không?

Thiên Lân bật cười ha hả, không nói thêm kéo Thiện Từ bỏ đi.

Chỉ trong vài câu, giữa sân đã phát sinh biến hóa.

Huyền Vũ sau một phen kịch chiến, đã thuận lợi đánh bại đối thủ trở thành người thắng thứ hai.

Giây lát, tổ thứ ba, tổ thứ tư cũng đã phân thắng bại, kết quả Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung mỗi phái có một đệ tử chiến thắng.

Cứ như vậy, giữa sân ngoại trừ Lâm Phàm còn đang kịch chiến với Hiệp Phiêu, bốn tổ còn lại đều toàn bộ kết thúc rồi.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Huyền Vũ tìm đến người chiến thắng của Ly Hận thiên cung bắt đầu trận tỉ thí thứ hai.

Tuyết Xuân cũng không chần chừ, sau khi đệ tử Thiên Tà tông đã lấy lại hơi, hắn cũng bắt đầu phát động công kích.

Dưới đài, Tiết Quân đang xem vẻ mặt lo lắng nói:

- Sư huynh sao vậy, người khác đều bắt đầu đợt thứ hai, huynh ấy còn chưa đối phó được với vòng thứ nhất.

Đinh Vân Nham nghe vậy trong lòng nóng nảy, nhưng không phát tiết được, một mình rầu rĩ đứng ở nơi đó.

Giữa không trung, Phi Hiệp nói với Tân Nguyệt:

- Sư muội, ta thấy biểu hiện hôm nay của Lâm Phàm kỳ quái, cảm giác không thích hợp lắm.

Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

- Muội không hề thấy gì.

Phi Hiệp kinh ngạc nói:

- Không thể nào. Với thực lực của hắn sớm đã đánh bại đối thủ, tiến vào vòng trong. Nhưng hắn đánh đến bây giờ vẫn còn đang giằng co.

Tân Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Huynh không hiểu, đây là hắn cố ý làm vậy.

Phi Hiệp nghi hoặc hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Tân Nguyệt đáp:

- Không cần nóng lòng, chút nữa sẽ biết.

Trên đài, Triệu Ngọc Thanh nhìn Lâm Phàm, trong mắt hơi cười cười.

Trương Trọng Quang lại có chút xem thường, dường như đối ông việc đánh cả nửa ngày không hơn đối thủ khiến ông có cảm giác mất mặt.

Mã Vũ Đào nhìn Lâm Phàm, trong lòng hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói:

- Cốc chủ, ta nhớ lần tỉ thí mười năm trước, Lâm Phàm dường như biểu hiện kinh người.

Triệu Ngọc Thanh cười nhẹ đáp:

- Tông chủ nhớ rõ, chuyện mười năm trước còn như mới trong ký ức.

Mã Vũ Đào cau mày nói;

- Mười năm trôi qua, hắn đã lớn lên rồi, nhưng hôm nay lại có điểm khác thường.

Triệu Ngọc Thanh không để ý nói:

- Phải vậy chăng? Có lẽ hắn cảm thấy hứng thú so tài với pháp quyết của Ly Hận thiên cung.

Mã Vũ Đào sửng người, chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh giây lát, đột nhiên cười nói:

- Bây giờ ta mới hiểu rõ, vì sao trước đây cốc chủ không nói gì.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, hoàn toàn không phủ nhận.

Trên đài, Lâm Phàm và Hiệp Phiêu tỉ thí không có gì đáng coi, hai người chậm như nhau, ngươi đuổi ta chạy, đánh cả nửa ngày rồi cũng khó mà phân cao thấp, những người đang xem đều lắc đầu than thở.

Ngược lại Huyền Vũ và Tuyết Xuân hai người kiếm khí tung bay, làn băng bốn phía, thân pháp như rồng bay nhanh vô cùng, bay lượn tung hoành trên đài đánh đến kịch liệt vô cùng.

Thấy vậy, đại đa số mọi người đều tập trung ánh mắt lên người bọn họ, cho là trong hai người tất có một có thể bộc lộ tài năng tiến vào vòng tỉ thí cuối cùng.

- Thiên Lân, ngươi cười quá rõ ràng một chút.

Mỉm cười quan sát, Thiện Từ nhỏ giọng nhắc nhở.

Thiên Lân không thèm để ý nói:

- Cười là một phương thức biểu thị tâm tình, ta cười cho thấy ta cao hứng, hoàn toàn không ảnh hưởng ai cả.

Thiện Từ cười hỏi:

- Phải vậy chăng? Sao ta thấy ngươi cười không có ý tốt chút nào, khiến rất nhiều người đều điên đảo tâm thần.

Thiên Lân quay đầu bốn phía, hỏi lại:

- Ở đâu, ai bất an rồi, ta sao không thấy có người nào kìa?

Giang Thanh Tuyết nghe vậy quay đầu nhìn lại, thấy Thiên Lân đang cố tỏ ra không biết gì, nhịn không được mắng yêu vài tiếng:

- Quỷ tinh linh, chỉ biết trêu người ngoài, sớm muộn có một ngày đệ sẽ gặp phải một người còn quỷ quái hơn đệ, đến lúc đó chuẩn bị mà chết vì tức.

Giọng nói không lớn, nhưng Thiên Lân ở gần, nghe rõ hết mọi thứ.

Chuyển đến sau Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân cười rộ giọng êm ái nói:

- Tỷ tỷ, tỷ không phải đang nói về đệ đó chứ?

Giang Thanh Tuyết cứng người, cố cười nói:

- Đệ thông minh như vậy, tỷ tỷ làm sao mà nói đệ vậy.

Thiên Lân ngạc nhiên vui mừng nói:

- Tỷ tỷ khen đệ thông minh, quả thật là quá tốt, đệ nhất định phải cảm kích tỷ tỷ mới được.

Giang Thanh Tuyết tê dại cả người, vội vàng nói:

- Không cần, không cần, ý tốt của đệ tỷ tỷ xin ghi nhận. Hay đệ đi chơi với Thiện Từ đi, tỷ tỷ thích cuộc tỷ thí đặc sắc.

Thiên Lân thất vọng nói;

- Như vậy thì thật đáng tiếc. Đệ vốn dự tính dẫn tỷ tỷ đi đào nhân sâm ngàn năm, vật đó có thể nói là bồi bổ dưỡng nhan sắc, tỷ tỷ ăn rồi nhất định có thể vĩnh viễn thanh xuân.

Giang Thanh Tuyết sửng người, vọt miệng nói:

- Thật sự thần kỳ vậy sao?

Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Thanh Tuyết liền hối hận.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Đệ đệ nói từ trước giờ chưa lừa người, đáng tiếc tỷ tỷ lại thích tỉ thí, không nhận tình cảm của đệ. Ồ, đệ còn phải đi tìm người khác thôi.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy xấu hổ lắm, im như thóc một lúc đột nhiên rống nhẹ:

- Thiên Lân xấu xí, đệ lại trêu chọc ta, xem ta ở đây thu thập đệ thế nào nè.

Thiên Lân hú lên quái dị, nhảy đến sau lưng Thiện Từ, la làng:

- Tiếng rống sư tử Hà Đông, cẩn thận, cẩn thận …

Quanh đó, cao thủ ba phái không ai không cười, ngay cả Trần Phong và Quách Kiến cũng bị Thiên Lân chọc cho cười toe toét.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt không vui, tức giận trừng cho hai sư đệ, ngồi một chỗ giận dỗi.

Đột nhiên, một tiếng kiếm ngâm khí lạnh thấu xương.

Tuyết Xuân đang giao chiến trường kiếm múa lên, làn kiếm dày đặc liên miên không ngừng hệt như bão tuyết cuốn đến, sau một chuỗi tiếng kiếm đánh trúng, đã hất bắn đối thủ bay ra ngoài vài trượng rơi xuống mặt đất.

Thu kiếm xoay người lại, Tuyết Xuân lùi lại vài thước, vẻ mặt đắc ý nói:

- Đa tạ nương tay.

Đệ tử Thiên Tà tông bị thương vẻ mặt thất vọng, liếc tông chủ Mã Vũ Đào sau đó phi thân xuống đài.

Hai lần đệ nhất, Tuyết Xuân rất đắc ý.

Đứng giữa sân nhìn quanh, hắn mơ hồ toát ra một khí phách cao ngạo tự phụ.

Dưới đài, Tiễn Vân Hạc rất cao hứng, cười vui mừng khiến Vương Chí Bằng, Đinh Vân Nham ở bên nghe thấy trong lòng không vui.

Trên đài, Huyền Vũ thấy Tuyết Xuân đoạt trước, trong lòng hơi không phục, lập tức gia tăng chân nguyên, một thanh trường kiếm như rồng quay cuồng, làn kiếm trắng chói mắt ép cho đối thủ né đông tránh tây rất là chật vật.

Giây lát, môn hạ đệ tử Ly Hận thiên cung đó không còn né tránh, bắt đầu thẳng thắn so tu vi.

Cứ như vậy, chỉ thấy hai người giao chiến bay lên không trung, ai nấy ngự kiếm bay lượn, thúc giục chân nguyên toàn thân tiến vào thời khắc quan trọng nhất.

Lúc nay, toàn thân Huyền Vũ tràn đầy chân khí băng lạnh, đối phương thì toàn thân lửa đỏ rừng rực.

Đợi hai người chân nguyên đề mạnh đến cực hạn, chỉ thấy hai thanh kiếm một đỏ một trắng đồng thời múa ra, điểm gặp nhau chính giữa trên đầu hai người, hai luồng sức mạnh có tính chất tương phản chớp mắt đã kích hóa phát nổ mạnh, lập tức hất bắn hai người đi.

Giữa không trung, hoa tuyết bay như mưa, hoa lửa cũng như mưa, hai bên trắng đỏ khiến càng thêm rực rỡ.

Trên đài, Huyền Vũ sau khi rơi xuống đất lùi lại vài thước, thân thể thiếu chút nữa không ổn định được, khuôn mặt rất uể oải.

Đối diện, môn hạ đệ tử của Ly Hận thiên cung tình hình càng dở hơn, lập tức ngã xuống tại chỗ, miệng tuôn máu tươi, trọng thương không dậy nổi.

Kết quả như vậy trong dự liệu nhưng lại khiến người ta phải thở dài.

Huyền Vũ cuối cùng giành chiến thắng, nhưng lại bị thương không nhẹ, đối với việc tỉ thí tiếp theo rõ ràng là bất lợi vô cùng.

Dưới đài, Vương Chí Bằng vẻ mặt nóng nảy.

Tiễn Vân Hạc cười nói:

- Sư đệ, thoáng chút đi, Tuyết Xuân và Huyền Vũ giao tình rất tốt, ai tiến vào tứ cường cũng đều như nhau thôi?

Vương Chí Bằng không tức giận nói:

- Sư huynh may mắn, đệ tự nhận là xui xẻo. Bất quá đồ nhi của Lục sư đệ còn có cơ hội, dù sao hắn còn chưa bị thua trận.

Tiễn Vân Hạc nghe vậy không thèm để ý, cười nói:

- Theo tình hình trước mắt, Huyền Vũ bị thương, Tuyết Xuân thắng chắc không nghi ngờ gì.

Hắc Tiểu Hầu không vui nói:

- Lâm sư huynh còn đó, huynh ấy nhất định sẽ không thua.

Tiễn Vân Hạc cười ha hả, hỏi lại:

- Lâm sư huynh của con đánh cả nửa ngày, đến giờ còn đang khổ chiến, con thấy hắn có cơ hội không?

Hắc Tiểu Hầu nóng nảy, muốn phản bác lại không biết nói thế nào cho tốt, vẻ mặt rất vội vàng.

Đinh Vân Nham cảm thấy không vui, cất tiếng:

- Nhị sư huynh, nói cũng không giết được ai cả. Cho dù Tuyết Xuân tiến vào tứ cường, hắn có thể làm được gì đây?

Tiễn Vân Hạc cười đáp:

- Ít ra cũng có danh hiệu tứ cường, cũng là một danh hiệu hạng nhất.

Đinh Vân Nham không đáp, vẻ mặt rất thất vọng, biểu hiện hôm nay của Lâm Phàm quả thật khiến ông cảm thấy giật mình.

Linh Hoa phát hiện sư phụ không vui, an ủi:

- Sư phụ yên tâm, sư huynh chắc thắng!

Đinh Vân Nham nhìn Linh Hoa, thấy vẻ mặt kiên định, không khỏi hỏi lại:

- Vì sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.