Thất Giới Hậu Truyện

Chương 19: Sơ thứ tương ngộ (Lần đầu gặp gỡ)



Điệp Mộng thôi cười, hơi cảm xúc nói:

- Kỳ tài như vậy thiên hạ chỉ có một mà thôi. Đó chính là nhờ kỳ duyên mà thành, khác biệt rất nhiều so với những người tầm thường. Lân nhi cũng đừng hâm mộ, con chỉ cần dụng tâm tu luyện, trong tương lai cũng có lúc đuổi kịp được người kia. Thôi, mấy ngày nay con cũng đã mệt rồi, trưa nay mẹ đặc biệt cho phép con đi ra ngoài chơi một chút.

Thiên Lân cau mày, không một chút vui mừng, ngược lại trầm giọng nói:

- Mẹ yên tâm, Lân nhi nhất định phải vượt qua người đó, trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ!

Điệp Mộng nhìn nó, ánh mắt vô cùng phức tạp, ngầm nói: “Lân nhi bảy tuổi mà bá khí đã đủ, tương lai nó có cơ hội vượt qua người đó được chăng?”

Ý niệm này chỉ lóa qua trong đầu, Điệp Mộng chớp mắt đã tỉnh táo lại, mỉm cười nói:

- Lân nhi có ý nguyện cao vượt vậy mẹ rất vui mừng, bây giờ con hãy đi ra ngoài chơi đi.

Thiên Lân mất vẻ nghiêm túc, khuôn mặt toát ra nụ cười ngây thơ.

- Mẹ, thế thì con đi chơi đây.

Dứt lời liền hệt như một ngọn gió chớp mắt đã không còn hình bóng.

Đến Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân nhanh chóng tìm được Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu và Đào Nhâm Hiền, nhưng không hề thấy Lâm Phàm.

Hỏi nguyên nhân, Linh Hoa nói:

- Sư huynh từ hôm ở Long trì trở về, luôn né tránh chúng ta cố gắng luyện công, cho dù chúng ta khuyên thế nào huynh ấy cũng không thèm để ý.

Hắc Tiểu Hầu tức giận nói:

- Sư huynh bị những người kia chọc giận mới biến thành như vậy.

Đào Nhâm Hiền đáp:

- Thiên Lân, ngươi thông minh nhất, hay ngươi giúp chúng ta khuyên bảo sư huynh đi.

Thiên Lân cau chặt mày, nhẹ giọng nói:

- Hắn có lòng tự ái rất lớn, lúc này khuyên cũng không có tác dụng nhất định. Bất quá cũng đi thử một chuyến, hy vọng có được chút thu hoạch.

Dứt lời, năm đứa liền đi tìm Lâm Phàm.

Nhưng có điều bất ngờ, bọn chúng đi tìm hết bất cứ nơi nào Lâm Phàm đã từng ở, đều không thấy hình bóng Lâm Phàm. Cuối cùng, Thiên Lân tiến hẳn vào Đằng Long cốc tìm kiếm, nhưng nơi đó từ trên xuống dưới đều bị đóng băng, căn bản không thể có người nào ở được.

Quay lại cửa cốc, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại:

- Các ngươi lần cuối cùng gặp hắn là lúc nào, ở nơi nào?

Linh Hoa đáp:

- Sáng sớm hôm qua ở tại nơi này.

Thiên Lân cau mày nói:

- Thế hắn có hành động gì khác thường, hay là cử chỉ quái dị nào không?

Bốn đứa Linh Hoa nghĩ một lát, rồi cùng nhau lắc đầu.

Thiên Lân trầm ngâm, Lâm Phàm trốn đi nơi nào được đây?

Trong lúc trầm tư, Hắc Tiểu Hầu kiến nghị:

- Như vậy, chúng ta trước hết hãy phân nhau ra tìm, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nếu tiếp tục không tìm được, chúng ta hãy báo cho sư phụ để người giúp chúng ta đi tìm.

Thiên Lân thấy biện pháp cũng được, liền dặn dò bón người đi bốn phương, bản thân đứng yên.

Theo hiểu biết của Thiên Lân về Lâm Phàm, cho dù nó muốn ẩn núp luyện công cũng không đi quá xa, bởi vì nó không phải là người cứng rắn, sẽ không khiến cho người khác lo lắng quá.

Nhưng trước đây bản thân đã tìm một lượt qua những nơi có thể ẩn trốn quanh đây, lại không thấy hình bóng nào cả. Điều này cho thấy Lâm Phàm hôm nay không hề đi luyện công mà đi làm một chuyện khác.

Nhưng nó cũng chỉ mới bảy tuổi, vậy nó sẽ đi làm cái gì đây?

Suy nghĩ về vấn đề này, Thiên Lân chìm vào trầm ngâm.

Từ những phân tích tình hình gần đây, thay đổi của Lâm Phàm đều bắt đầu từ việc bị người khác khinh thường.

Với tuổi tác lên bảy của nó, lại thêm bản tính tự ái rất cao, điều này khiến nó trong lòng luôn muốn vượt qua được người đã khinh thường nó.

Nhưng nó phải vượt qua như thế nào đây?

Chỉ bằng khổ luyện mà được chăng?

Rõ ràng, tuổi tác cách biệt, chỉ trong thời gian ngắn khổ luyện cũng khó có thể bổ túc đủ được.

Như vậy, trong lúc khổ buồn, Lâm Phàm sẽ làm thế nào đây?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân thấy phải nhanh chóng tìm được một lối đột phá.

Nhưng thật ra thì làm sao đây?

Trong lúc phiền não, một ý niệm kỳ quái đột nhiên lóe lên trong đầu Thiên Lân, điều này khiến nó chấn động tâm hồn, nhịn không được la lên thất thanh.

Sau đó, Thiên Lân bình tĩnh lại, liếc nhìn xung quanh, trong lòng muốn tìm kiếm hình bóng Đinh Vân Nham, nhưng nhìn cả lượt rồi không ngờ lại không tìm được. Điều này khiến nó đành bỏ qua ý nghĩ trong đầu.

Âm thầm rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, dùng tốc độ nhanh kinh người phóng thẳng về hướng Bắc.

Không bao lâu, Thiên Lân trong lúc tiến lên phát hiện được Tiết Quân dưới mặt đất, vội vàng nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh dặn dò:

- Bàn Tử, phía này để ta tìm kiếm, ngươi đi ba hướng còn lại liếc qua xem. Nếu sau hai canh giờ ta vẫn không quay lại, ngươi hãy bảo bọn Linh Hoa đi tìm sư phụ của các ngươi, cho ông ấy biết đi về phía Bắc tìm ta. Nhớ đó, nhất định không được quên.

Tiết Quân nghe vậy gật đầu, nhưng lập tức liền cảm thấy mơ hồ, vội vàng cất tiếng hỏi:

- Vì sao phải sau hai canh giờ, hướng Bắc tìm ở đâu?

Thiên Lân đáp:

- Không cần hỏi nhiều, nhớ kỹ lời ta là được rồi, mau về đi.

Nói rồi tiếp tục phi thân tiến tới thẳng theo hướng Bắc.

Tiết Quân hơi không vui, vừa quay về vừa lẩm bẩm: “Mỗi lần đều ra vẻ thần thần bí bí, có gì không thể nói thẳng ra được? Thật là.”

Trên đường đi về phía Bắc, Thiên Lân lưu tâm đến tình hình trên mặt đất, nhưng không thấy một chút dấu vết nào của Lâm Phàm.

Thấy vậy, Thiên Lân hơi nghi hoặc, ngầm nói: “Lẽ nào ta đoán sai rồi? Mặc kệ thế nào cứ tiếp tục tiến, tìm không được nó thì cũng như đi chơi một chuyến là được rồi.”

Trong lòng đã nghĩ như vậy, Thiên Lân liền tăng nhanh tốc độ, thân thể gầy gò rít lên lướt đi, để lại một vệt bóng màu trắng giữa không trung, mãi lâu sau vẫn không hề tan biến.

Khoảng giữa chiều, Thiên Lân bay được nửa canh giờ, xuất hiện trước một sơn cốc.

Giảm chậm tốc độ, Thiên Lân nhìn sơn cốc, tự nhủ: “Lẽ nào đây là Tuyết Lang cốc?”

Đang suy nghĩ, một tiếng sói tru trầm thấp vang lên từ trong cốc, minh chứng cho suy đoán của Thiên Lân.

Âm thầm hạ xuống cửa cốc, Thiên Lân quan sát bốn phía, phát hiện nơi này tuyết tan còn tồn, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với ở Đằng Long cốc.

Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hiện một hàng dấu chân ở ngoài cửa cốc, cứ kéo dài mãi đến vào trong cốc.

Thoáng trầm tư, Thiên Lân liền hiểu được Lâm Phàm đã lưu lại dấu chân này. Đồng thời, điều này cũng minh chứng suy đoán chính xác trong lòng, Lâm Phàm đi đến nơi này tìm kiếm nhân sâm ngàn năm.

Thấy vậy, Thiên Lân ngầm mắng Lâm Phàm ngu ngốc trong lòng, sau đó âm thầm tiến vào tìm kiếm tung tích của nó.

Bởi vì nói thế nào đi nữa, bọn chúng cũng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, Thiên Lân không thể mặc kệ nó được.

Đi dọc theo dấu chân của Lâm Phàm, Thiên Lân nhanh chóng tiến vào trong Tuyết Lang cốc.

Trước mặt, một khe núi sâu rộng đến vài dặm, ba mặt là núi băng hệt như một cái hồ lô.

Giữa cốc, sói tuyết tụm năm tụm bảy phân tán các nơi, con thì nằm trên cỏ phơi nắng, con thì đứng thẳng gào rống với trời.

Ẩn trong một vùng đầy tuyết, Thiên Lân nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngầm nói: “Ngoan ngoãn, chắc có đến vài ngàn con sói. Nếu bị chúng phát hiện thì không có gì hay ho rồi.”

Đưa mắt dời đi, Thiên Lân tìm kiếm hình bóng Lâm Phàm, sau khi tìm qua một lượt cả Tuyết Lang cốc cũng không hề phát hiện khiến Thiên Lân rất bất ngờ.

Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên ba ngọn núi tuyết quanh Tuyết Lang cốc, phát hiện trên ngọn núi băng đối diện với cửa cốc, không ngờ lại có một hang động không dễ tìm thấy.

- Lâm Phàm có ở trong đó không?

Vấn đề này khiến Thiên Lân hơi hoang mang, nhưng nó không hề do dự, âm thầm bay lên đỉnh núi, từ trên không trung vượt qua để tránh khứu giác của sói tuyết.

Rất nhanh, Thiên Lân bay đến bên ngoài động núi đó, một cảm giác kỳ quái xuất hiện trong đầu của nó.

Đó là một loại cảm giác không nói ra được, phảng phất như trong động này có vật gì đó khiến nó hoảng sợ, trong lòng không khỏi tự động phát sinh cảnh giác và chán ghét. Ngoài ra, còn có một cảm giác thân thiết rất yếu ớt, dường như có một vật gì đó rất quen thuộc đang cất giấu trong động.

Chần chừ rất lâu, Thiên Lân không hề muốn tiến vào trong động. Nhưng nghĩ đến có thể Lâm Phàm sẽ gặp nguy hiểm, nó liền cảm thấy lo lắng trong lòng.

Cuối cùng, Thiên Lân cân nhắc nặng nhẹ, rồi quyết định tiến vào trong.

Bởi phát hiện động này không giống nơi khác, Thiên Lân tỏ ra cẩn thận vô cùng, trước hết thu lại khí tức toàn thân, sau đó thi triển Phiêu Tuyết thân pháp âm thầm lẻn vào bên trong động.

Trong động, ngã rẽ rất nhiều, Thiên Lân không biết phải đi thế nào, chỉ đành tùy ý chọn lựa.

Nhưng khi nó tiến lên một lúc rồi, một cảm giác bị người theo dõi hiện lên trong đầu.

Xoay người, Thiên Lân tìm kiếm bốn phía, nhưng lại không thấy người nào. Điều này khiến nó thất kinh trong lòng, mơ hồ có cảm giác không ổn.

Lúc này, một luồng sáng yếu ớt lóe qua bên trái của Thiên Lân khiến Thiên Lân chú ý.

Thiên Lân mở miệng muốn la, nhưng lập tức cảnh giác, vội vàng nuốt lời vào, truy đuổi theo phía trái.

Rất nhanh, Thiên Lân đuổi đến phía trái, ánh sáng yếu ớt đã sớm không còn. Điều này khiến nó hơi thất vọng, chỉ đành xoay người lại chọn một lối khác mà thôi.

Nhưng nói ra cũng kỳ quái, khi Thiên Lân đổi phương hướng, đi theo phía phải, thì luồng sáng mờ lại xuất hiện khiến Thiên Lân đuổi theo.

Rất lâu sau, Thiên Lân liền hiểu được đạo lý, đó là có người cố ý chỉ dẫn cho mình.

Nhưng đến cuối cùng là phúc hay là họa đây?

Vừa suy nghĩ, Thiên Lân vừa đuổi theo luồng sáng mờ đó, sau khi vượt qua chừng vài chục đường hầm, cuối cùng nó đến một hang đá.

Ở đó có một ngã rẽ, chia ra hai bên trái phải.

Ở đường hầm phía phải, một đứa bé cỡ chừng tuổi của Thiên Lân, vẻ mặt trắng bệch, người để trần, trên cổ đeo một vòng Phật châu, đang im lặng đứng.

Thiên Lân kinh ngạc nhìn đứa bé đó, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, cảnh giác nói:

- Chính ngươi dẫn ta đến đây, vì sao?

Khóe miệng đứa bé hơi nhếch động, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, trong mắt đầy vẻ cô độc, đưa tay chỉ vào đường hầm phía trái.

Thiên Lân nhìn theo phương hướng của nó chỉ, liền thấy cuối đường hầm đó có một cái động, Lâm Phàm đang nằm trong đó, hệt như đang ngủ thiếp vậy.

Thu ánh mắt lại, Thiên Lân hỏi:

- Vì sao ngươi lại muốn dẫn ta đến nơi này?

Đứa bé khóe miệng hơi động, giọng ngọng nghịu nói:

- Nó bị bệnh rồi … ngươi dẫn nó …đi. Phía phải … nguy hiểm … đi không được …

Dứt lời liền nhìn Thiên Lân, trong mắt mơ hồ toát ra một vẻ khao khát có bạn bè.

Thiên Lân hơi cảm thấy bất ngờ, không nghĩ được đứa bé này lại lương thiện như vậy, không khỏi cảm kích nói:

- Đa tạ ngươi, ta tên là Thiên Lân, còn ngươi?

Đứa bé hơi chần chừ một lát, nhỏ giọng nói:

- Ta tên là Thiện Từ …

Thiên Lân cau mày nói:

- Thiện Từ? Cái tên này sao lại cảm thấy quái quái.

Đứa bé lắc đầu nhè nhẹ, Thiên Lân không hiểu được ánh mắt của nó.

- Nhanh … đi … chậm rồi …đi không kịp…

Dứt lời xoay người lóe lên biến mất.

- Ồ, đừng đi, cho ta biết vì thế nào.

Lắc mình đuổi theo nhưng Thiên Lân không đuổi kịp.

Hậm hực quay lại, Thiên Lân đi vào trong động, chỉ thấy Lâm Phàm quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ, kêu vài tiếng cũng không phản ứng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.