Thất Giới Hậu Truyện

Chương 197: Ngốc Ông bại thối (Ngốc Ông thất bại bỏ chạy)



Chăm chú nhìn Tân Nguyệt, Ngốc Thiên Ông vẻ mặt âm lạnh, tàn khốc nói:

- Thiên phú tuyệt mỹ, đáng tiếc ông trời ghét kẻ hồng nhan. Chịu chết đi, Kinh Thần Thương, Phá Thiên Thương, quét qua trời đất, ai người chống được?

Trường thương giơ cao, mũi thương chỉ thẳng lên trời, toàn thân ánh máu hội tụ lại.

Thời khắc này, Ngốc Thiên Ông tóc dài dựng đứng, quần áo toàn thân phần phật, ánh sáng màu đỏ tươi từ dưới hai chân chuyển ngược lên trên, chảy hết toàn thân đến hai tay rồi mới hội tụ trên trường thương, khiến cho thanh trường thương to lớn đó rung động kịch liệt, ánh máu từ đuôi thương đến mũi thương lưu động tuần hoàn hội tụ thành một chùm ánh sáng hình cầu đang bành trướng rất nhanh.

Bốn phía, cuồng phong gào thét giận dữ, mây gió cuồn cuộn, vô số dòng khí tuông mạnh về phía trường thương trong tay Ngốc Thiên Ông, hình thành một vùng xoáy to lớn giữa không trung, đang theo sự thúc động pháp quyết của lão mà tâm vùng xoáy dần dần di chuyển đến mũi thương.

Cứ như thế, ảo ảnh chim ưng khổng lồ sau lưng Ngốc Thiên Ông bắt đầu ngỉam xuống, không bao lâu đã bị vùng xoáy hấp thu vào trong, hóa thành một con chim ưng ánh sáng đậu trên trường thương, phát ra tiếng ưng kêu rung trời, khiến khắp mặt đất rung động.

Tân Nguyệt tâm thần rung động. Nàng bị sức âm sát chói tai và dị thường trước mắt làm cho thân thể hơi run rẩy, vội vàng tăng cường phòng ngự, múa kiếm tự bảo vệ mình.

Nhìn về phía trước, Tân Nguyệt cảm thấy rất không ổn, biết Ngốc Thiên Ông đã nổi sát tâm, còn nàng căn bản không thể né tránh, chỉ còn cố sức phản kháng mà thôi.

Đã hiểu ra rồi, Tân Nguyệt lập tức thu lại tâm thần, tay trái chắp sau lưng bắt kiếm quyết theo một kiếm thức kỳ quái, ánh sáng quanh người biến hẳn màu sắc, tầng tầng lớp lớp ánh đỏ nhạt rừng rực khuếch tán, chớp mắt đã hình thành một kết giới ánh sáng màu đỏ vây phủ quanh người nàng.

Đã phòng ngự ổn thỏa, Tân Nguyệt thân thể loáng lên, vẫn giữ nguyên kiếm thức bất động thi triển thân pháp tuyệt diệu, di động với tốc độ nhanh chóng trong phương viên chục trượng quanh đó, chớp mắt đã phân hóa thành vài trăm ngàn ảo ảnh, các tư thế giống nhau nhưng góc độ khác biệt, tạo thành một khu vực nhìn có vẻ hỗn loạn lại ẩn chứa bí mật.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó giữa không trung liền truyền lại những tiếng kêu nhỏ nhấp nhô không chừng hệt như có phượng kêu đến chín tầng trời, nhanh chóng áp chế được tiếng ưng kêu do trường thương của Ngốc Thiên Ông phát ra.

Quanh đó, không khí bắt đầu chấn động, một luồng khí kẻ mạnh bá tuyệt thiên hạ từ người Tân Nguyệt bắt đầu tán phát ra, đang gia tăng nhanh chóng theo cấp số nhân khiến cho cuồng phong thổi tung tuyết lên, chớp điện gào thét.

Thời khắc đó, trời đất hơi chấn động, mặt tuyết vốn sáng tỏ dần dần u ám đi, mây đen cuồn cuồn cùng với chớp điện gào rít tùy ý giữa không trung, thỉnh thoảng chớp điện như rắn bạc múa may, một lúc lại có Thiên Lôi đánh xuống khiến người ta chấn động tâm thần, vẻ mặt kinh hoảng.

Hiện tượng trời đất kỳ dị khiến người xem kinh ngạc vô cùng, ngay cả Điền Lỗi và Lục Mị Tà Âm giao chiến đã lâu cũng tự phân ra chăm chú nhìn trận chiến này.

Dưới mặt đất, Chu Kiệt thân thể hơi run rẩy, vẻ mặt khó tin, run giọng nói:

- Nhị sư thúc, Tân Nguyệt đây là …

Hàn Hạc vẻ mặt phức tạp, liếc những người xung quanh trầm giọng nói:

- Đây là đệ nhị biến Hắc Long Khiếu Thiên trong Đằng Long Cửu Biến.

Chu Kiệt nghe vậy vui mừng vô cùng, hưng phấn nói:

- Đằng Long Cửu Biến, chính là tuyệt kỹ không truyền cho ai của sư phụ, đều để cho các đời cốc chủ tu luyện, không ngờ được Tân Nguyệt đã học thành rồi.

Bên cạnh, mấy người Công Dương Thiên Tung vô cùng kinh ngạc, Trương Trọng Quang vẻ mặt khác lạ, nhúng miệng vào:

- Sư thúc, kiếm quyết của Tân Nguyệt dường như …

Hàn Hạc liếc ông, điềm nhiên trả lời:

- Chuyện này hẳn Thiên Lân biết được.

Trương Trọng Quang nghe ra chút lạnh lùng trong giọng nói của Hàn Hạc, không khỏi liếc Thiên Lân, lại thấy hắn chỉ chăm chú quan sát trận chiến giữa hai bên mà thôi.

Chần chừ một lúc, Trương Trọng Quang máy môi, lời đến cửa miệng lại đột nhiên nuốt xuống, gần như chỉ còn tiếng thở dài nhè nhẹ.

Chu Kiệt mơ hồ cảm nhận một chút khác lạ, liếc vẻ mặt thất vọng của sư huynh, trong lòng lập tức hiểu được.

Giữa trận chiến, Ngốc Thiên Ông vốn khí thế cuồng bá, coi trời bằng vung.

Nhưng theo sự gia tăng kịch liệt khí thế của Tân Nguyệt, hiện tượng trời đất chung quanh xuất hiện biến đổi khác lạ khiến cho Ngốc Thiên Ông cảm thấy không ổn, lúc này lão mới phát hiện Tân Nguyệt trước đây là ẩn giấu thực lực.

Đã hiểu rồi, Ngốc Thiên Ông không do dự nữa, trường thương trong tay chỉ thẳng lên trời, mũi thương phát xuất cột sáng rực rỡ kéo theo vùng xoáy chuyển động rất nhanh, tất cả hướng thẳng về phía Tân Nguyệt dưới bầu trời u ám.

Tầng mây, cột sáng vặn vẹo biến hình hóa thành một con ưng khổng lồ vọt thẳng đến Tân Nguyệt.

Thấy Ngốc Thiên Ông bắt đầu tấn công, Tân Nguyệt cũng vội vàng phản kích.

Toàn thân nàng mất đi ánh đỏ, sương khói màu đen lập tức xuất hiện, hóa thành một con rồng đen phía sau lưng, chớp mắt đã bành trướng gấp mười lần, gào lên một tiếng giận dữ rồi xông thẳng đến chim ưng khổng lồ trên bầu trời.

Đồng thời, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt rung lên kịch liệt, chớp mắt đã múa ra bảy trăm sáu mươi tám kiếm, hình thành một cột kiếm xoay tròn trước mặt. Cột kiếm này theo sự khống chế của Tân Nguyệt đột nhiên thu lại mãnh liệt hóa thành một kiếm bắn thẳng lên chín tầng trời.

Một kiếm này ngoại trừ tốc độ kinh người, kiếm thức xoay tròn của nó cũng như làn kiếm khuếch tán đều vô cùng tầm thường.

Đối với người xem, một kiếm này của Tân Nguyệt tuy chỉ do bảy trăm sáu mươi tám kiếm hợp thành nhưng tốc độ nhanh vô cùng.

Nhưng chỉ xét riêng về góc độ kiếm thuật, một kiếm này hoàn toàn không có chỗ nào đáng nhắc đến, vì sao Tân Nguyệt lại dùng một kiếm như vậy để đỡ thẳng một thương bá đạo của Ngốc Thiên Ông?

Nàng quá tự phụ hay nàng bị ép đến bất đắc dĩ?

Nghi vấn vang vọng mãi trong lòng mọi người, nhất thời cũng không ai nói được.

Nhưng chỉ giây lát sau, kết quả xuất hiện lại khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.

Giữa không trung, con chim ưng khổng lồ đỏ rực và con rồng đen nhanh chóng va chạm vào nhau, cả hai múa trảo giang cánh, thân thể cuốn tới lui, trảo chim ưng đấu với trảo rồng có thể nói là ngang tài ngang sức, nhất thời khó mà phân thắng bại được.

Giây lát sau, cột sáng do trường thương phát xuất cùng với cột kiếm của Tân Nguyệt va chạm vào nhau, hai bên đều có màu đỏ, vừa gặp liền gom thành một khối.

Kinh Thần Thương, Phá Thiên Thương. Chiêu này của thương bá đạo, uy lực bất phàm.

Một năm trước, Ngốc Thiên Ông còn chưa có môn tuyệt kỹ này, hiện nay không biết học được từ đâu dùng để đối phó Tân Nguyệt, ý chý quyết giết có thể thấy rõ như ban ngày.

Phía sau lưng, con chim ưng khổng lồ phối hợp với vùng xoáy mạnh mẽ, hỗn hợp thêm sức mạnh cả đời của Ngốc Thiên Ông, ba thứ kết hợp hoàn mũ, sức mạnh khủng khiếp của nó không gì ngăn được, có cái thế quét qua càn khôn, không người đỡ nổi.

Thế công sắc bén vô cùng như vậy, một kiếm không thần kỳ chút nào của Tân Nguyệt quả thật có thể chống cự chăng?

Thân thể run lên, Tân Nguyệt ánh mắt ảm đạm, khi cột kiếm đón lấy một thương của Ngốc Thiên Ông, một luồng áp lực to lớn khổng lồ ép cho nàng cơ hồ không ngửng đầu lên được.

Thấy vậy, Tân Nguyệt không chút nhượng bộ, ngay thời khắc mới bắt đầu mãnh liệt nhất, nàng đã thúc động toàn bộ pháp quyết Đằng Long Cửu Biến trong cơ thể để chống cự lại.

Đến lúc này, áp lực trên người Tân Nguyệt như núi đè, khuôn mặt xinh đẹp chớp mắt đã trắng toát, một chút máu tươi từ khóe miệng tràn ra khiến nàng thêm mấy phần xinh đẹp.

Trong tình trạng đánh thẳng, tu vi Tân Nguyệt đúng là còn kém một chút.

Bất quá Tân Nguyệt hoàn toàn không chịu thua, cột kiếm xoay tròn của nàng bắn nhanh ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó, khi gặp phải sức mạnh chí dương cương mãnh tuyệt luân của Ngốc Thiên Ông, nó vừa nhờ sức xoay tròn để hóa giải, vừa để lộ sự thần diệu không ai hay biết, hệt như một mũi cương châm dễ dàng đâm thủng quả cầu ánh sáng cứng cỏi. Nó mang theo sức mạnh không gì ngăn được đột phát cột sáng do trường thương Ngốc Thiên Ông phát xuất ra.

Đến lúc này, chỉ thấy một chùm làn kiếm màu đỏ nhạt hơi hơi lóe lên, chớp mắt đã phá vỡ tất cả mọi trở ngại, xuất hiện ngay trước mặt Ngốc Thiên Ông.

Vẻ mặt Ngốc Thiên Ông kinh ngạc cùng với vết máu tươi trên trán đã khiến cho người ta khó mà tin được.

Đồng thời, chỗ gặp nhau giữa cột sáng và cột kiếm bắt đầu khuếch tán, sức mạnh tích lũy kích hóa lẫn nhau, cuối cùng tạo nên vụ nổ liên hoàn, lập tức nuốt chửng không gian phương viên vài trăm trượng.

Trong sát na, bầu trời mây đen cuồn cuộn, hoa lửa tung tóe, chim ưng khổng lồ biến mất, rồng đen ẩn hiện. Tân Nguyệt và Ngốc Thiên Ông bị vây bên trong, tiếng ầm ầm rung trời che phủ tất cả mọi tiếng kêu la khiến mọi người nhất thời không rõ tình huống thế nào.

Quanh đó, người xem đều ào ào lùi lại, vẻ mặt ai nấy kinh hãi vô cùng, rõ ràng trận chiến này khiến họ kinh ngạc cực độ.

Trong mắt Thiên Lân lóe lên ánh đen, một luồng sóng thăm dò kỳ dị chớp mắt đã phân hóa hình thành một tấm võng ánh sáng vô hình do vài ngàn luồng ý niệm tạo thành bao trùm lên khu vực phát nổ, thăm dò tình hình bên trong.

Hắc Ưng vẻ mặt bất an, hai người giao chiến cho dù là ai bị thương đều không phải ý nguyện của hắn, vì thế hắn vô cùng nôn nóng.

Trên mặt đất, Chu Kiệt thân thể hơi run lên, mắt mở trừng trừng nhìn lên không trung, hai môi không ngừng run rẩy lại không nói được lời nào.

Những người còn lại tốt hơn một chút, có người kinh ngạc, có người lo lắng, mỗi người có một trông mong nhất định.

Một lúc sau, vụ nổ liên hoa bình thản trở lại, dòng khí lưu động cuốn hết hoa lửa dần dần tan ra bốn phía để lộ tình hình giữa không trung.

Bầu trời lúc này khôi phục lại sáng ngời, hai hình bóng lắc lư giữa không trung cách nhau vài chục trượng, cả hai đang cảnh giác nhìn đối phương.

Bên trái, thân thể Tân Nguyệt hơi run lên, ánh mắt ảm đạm toát ra sự kiên định, lại ẩn chứa mấy phần tiếc nuối.

Bên phải, Ngốc Thiên Ông toàn thân hào quang tán loạn, trường thương trong tay vô lực rơi xuống, trên trán máu đỏ chói mắt ánh lên khuôn mặt tái nhợt mà tức giận của lão, vừa dữ tợn lại vừa khó coi.

Gào thét một tiếng, Ngốc Thiên Ông nhìn Tân Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Kiếm quyết ngươi vừa thi triển có tên là gì vậy?

Tân Nguyệt hững hờ nhìn lão, lạnh như băng trả lời:

- Trên lập trường đối địch, ngươi cho là ta sẽ cho ngươi biết chăng?

Ngốc Thiên Ông giận dữ nói:

- Không nói ta sẽ giết chết ngươi!

Tân Nguyệt không chút động đậy, cười lạnh nói:

- Ngươi trúng một kiếm của ta, không những thân bị trọng thương mà kinh mạch đại loạn, chân nguyên tán tận, ngươi còn có thể giết người được chăng?

Ngốc Thiên Ông vẻ mặt biến sắc, quát lên:

- Câm miệng, lão phu là hạng người nào mà bị trọng thương vì một kiếm của ngươi, quả thực là đáng cười.

Tân Nguyệt lạnh lùng nói:

- Phải vậy chăng, nếu như vậy thì ngươi nhất định còn có thực lực giao chiến trở lại. Bây giờ để Thiên Lân đến tính toán với ngươi món ân oán một năm trước đây.

Ngốc Thiên Ông ánh mắt thất kinh, không khỏi mất tự chủ quay đầu nhìn, liền thấy Thiên Lân quả nhiên bay đến. Điều này khiến lão vừa kinh ngạc vừa giận dữ, không khỏi nổi giận mắng:

- Đáng ghét, lão phu sẽ không tha thứ cho bọn người, đi thôi.

Lời vừa dứt, Ngốc Thiên Ông toàn thân lóe lên ánh nhạt, trong sát na liền xuất hiện bên cạnh Hắc Ưng, không để cho hắn kịp mở miệng vội kéo hắn lóe lên đi liền, hóa thành hai luồng sáng âm u chớp mắt không còn thấy.

Thiên Lân đã sớm dự kiến chuyện này nhưng lại hoàn toàn không ngăn trở, bởi vì hắn biết tình thế hiện nay không nên giằng co.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.