Thất Giới Hậu Truyện

Chương 319: Ám ba lưu động (Sóng ngầm lưu động)



Đuổi theo sát phía sau, Ngạc Tây múa chưởng bổ mạnh, chưởng lực liên miên không ngừng như nước chảy không dứt, không cho địch nhân một chút cơ hội đuổi theo được. Đến lúc này, hai bên đã đánh nhau vài chiêu, thực lực hơn thua giữa hai người rất nhanh chóng bộc lộ ra.

Luận về thực lực, Ngạc Tây hơi chiếm được chút ưu thế. Luận về linh hoạt, hình bóng trắng như tuyết đó lại không hề kém ai, hai bên ai có ưu thế của mình, trong thời gian giằng co không dễ phân biệt. Một lúc lâu sau, Ngạc Tây đột nhiên thu tay lùi lại, ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt, tiếp tục hỏi lần nữa:

- Ngươi là ai, vì sao lại âm thầm đến gần?

Hình bóng trắng như tuyết lơ lửng giữa không trung, để lộ ra một người bao trùm trong lông xù mượt mà với tứ chi trắng như tuyết, trông rất giống như một con khỉ, toàn thân không chút chậm rãi.

Thấy Ngạc Tây hỏi, nó lắc đầu, cười quái dị nói:

- Ta đến từ Ác Ma cốc, mọi người đều gọi ta là Tuyết Viên.

Ngạc Tây kinh ngạc nói:

- Ác Ma cốc? Ở đâu vậy? Ngươi đến đây để làm gì?

Tuyết Viên đáp:

- Muốn biết Ác Ma cốc ở đâu, ngươi cứ theo ta đi đến đó.

Ngạc Tây hừ giọng nói:

- Đây là mục đích ngươi tiếp cận với ta?

Tuyết Viên hoàn toàn không phủ nhận, bật cười ha hả nói:

- Có đôi khi, không biết còn tốt hơn là biết.

Ngạc Tây khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng vào ngươi, sợ là …

Tuyết Viên cười âm hiểm nói:

- Ai nói với ngươi, ta đến đây chỉ một mình?

Ngạc Tây sửng người, còn chưa kịp phản bác, ba luồng khí tức xa lạ liền đột nhiên xuất hiện, phát động công kích thẳng vào y. Đồng thời, Tuyết Viên cũng không hề chần chừ, phối hợp với ba luồng khí tức mới xuất hiện, thi triển một trận pháp quỷ dị, hình thành quanh người của Ngạc Tây một kết giới kín bưng, vây kín y vào bên trong. Sau đó, trên mặt tuyết, ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe, sau đó biến mất. Ngạc Tây và ngay cả Tuyết Viên, cùng với ba hình bóng mới lóe lên, chớp mắt đã biến mất trong hư vô.

Một khắc sau, ở chỗ đó lóe lên ánh sáng, một bóng người hiện ra, Thiện Từ đột nhiên đến, nhưng đã quá trễ rồi. Quan sát khí tức lưu lại quanh đó, khuôn mặt anh tuấn của Thiện Từ cau hẳn đôi mày, Ngạc Tây gặp phải thế nào hắn hoàn toàn không biết, nhưng lại đoán ra nơi này đã phát sinh một số chuyện. Trầm ngâm giây lát, Thiện Từ bay lên, khuếch đại phạm vi sưu tầm.

Trong tâm lý của Thiện Từ, cái chết của cha hắn và Ngạc Tây không tránh khỏi có liên quan. Hắn hận Ngạc Tây, nhưng lại biết năm xưa cha mình cũng có phần khuyết điểm, bởi vậy trong lòng rất mâu thuẫn. Hiện nay, Ngạc Tây gặp chuyện, đối mặt với người thân nhân duy nhất trên thế gian này, miệng Thiện Từ tuy không nói, nhưng trong lòng xấu tốt khó lòng mà dứt khoát được. Vì thế, hắn ngầm quyết định, nhất định phải tìm cho được Ngạc Tây.

Nhưng Thiện Từ hoàn toàn không ngờ được, biến mất của Ngạc Tây đối với hắn chính là một sự khởi đầu mới hoàn toàn, cũng chính là một bước ngoặt quan trọng trên đường đời của hắn.

Bên ngoài Đằng Long cốc, Tuyết Sơn thánh tăng nhìn hình bóng Thiện Từ xa xa, vẻ mặt hơi biến đổi, khẽ than:

- Bánh xe định mệnh đã bắt đầu mở ra, là duyên hay nghiệt chướng, một ý niệm ảo diệt, ai cũng không giúp được cho con. Thiện Từ, bảo trọng bản thân.

Thanh âm âm trầm với mấy phần u sầu, Tuyết Sơn thánh tăng dường như nhìn rõ những điều Thiện Từ sẽ gặp phải, nhưng lại không hề ngăn cản. Ông làm vậy vì không có sức ngăn cản hay là không muốn ngăn cản đây?

Ho nhẹ một tiếng, Phương Mộng Như đến bên Tuyết Sơn thánh tăng, tự nói với mình:

- Con người luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, xua không tan mà lại bó tay.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn bà, cảm xúc nói:

- Đúng thế, mỗi người đều có một số chuyện phiền não không muốn người ta biết, có lẽ vì bản thân, hoặc bởi vì người khác.

Phương Mộng Như nói:

- Ta vì bản thân mình, thánh tăng thì vì Thiện Từ.

Tuyết Sơn thánh tăng gật nhẹ, thở dài nói:

- Định mệnh của Thiện Từ rất quái dị, người có thể điều khiển vận mệnh hắn lại rất ít.

Phương Mộng Như nói:

- Thánh tăng là một người trong đó?

Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu nói:

- Không, ta chỉ là một người khiến hắn đi quanh thôi. Thật sự có thể điều khiển hắn là một đôi nam nữ, có tình bằng hữu và tình yêu.

Phương Mộng Như trầm ngâm nói:

- Thánh tăng nói là Thiên Lân và một phụ nữ?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Nói chính xác là Thiên Lân và Vũ Điệp.

Phương Mộng Như sửng người, chần chừ nói:

- Vũ Điệp? Giữa ba người chúng nó sợ là rất khó mà làm rõ được.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Nút thắt định mệnh nhất định sẽ khó khăn. Chúng ta chỉ có thể ở bên mà quan sát, không thể nhúng tay vào.

Phương Mộng Như bật cười khổ, nhìn ra xa xa nói chuyện:

- Gió Băng Nguyên trở nên lạnh lẽo, thánh tăng có cảm giác thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng khẽ niệm một tiếng phật pháp, khuôn mặt bình tĩnh nói:

- Không có hy sinh thì không có kết quả, ai phải đến cũng tránh không khỏi.

Phương Mộng Như cau mày nói:

- Thánh tăng dường như nhìn rõ được thế nào rồi?

Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu nói:

- Ta nhìn rõ không phải là trải qua, mà là kết quả phiến diện khi kết thúc.

Cất bước đi, Tuyết Sơn thánh tăng không nói nhiều, quay về Đằng Long cốc.

Phương Mộng Như một mình ở đó, nhìn núi băng khe tuyết trắng xóa, khẽ lẩm bẩm:

- Sư huynh, muội nhớ huynh, huynh ở nơi nào? Năm trăm năm không gặp, huynh thật sự không muốn gặp sớm một chút nào sao?

Ưu tư nhàn nhạt theo gió thổi qua, hóa thành một cơn gió lạnh mô tả những mộng tàn khiến người ta chua xót.

Trên một ngọn núi băng, Phỉ Vân đang đưa mắt nhìn chung quanh, đối với tiền đồ hắn có phần mơ hồ. Bên cạnh, Tuyết Hồ mỉm cười đứng yên, nhìn thế giới trắng toát trước mắt, trong lòng có cảm giác cô độc nói không nên lời. Không lâu trước đây, nàng chỉ là một con chồn bạc, vì sinh tồn mà bôn ba trong ngàn tuyết vạn băng, lúc đó tâm tư của nàng đơn thuần, chỉ mong cầu thực phẩm để no, hoàn toàn không nghĩ quá nhiều. Hiện giờ, ngàn năm chớp mắt trôi qua, Băng Nguyên vẫn y như cũ, nàng lại nắm được khả năng ảo hóa, nhưng cảm giác trong lòng ngược lại không bằng như lúc xưa. Do thời gian biến đổi sinh hoạt hay có thể cải biến tính cách?

Thu ánh mắt lại, Phỉ Vân nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Tuyết Hồ, hiếu kỳ hỏi:

- Tuyết nhi, đang nghĩ thế gì vậy?

Tuyết Hồ rèm mắt đong đưa, khuôn mặt hơi mỉm cười, khẽ nói:

- Tuyết nhi đang nghĩ, hồ ly và người thật ra có bất đồng thế nào?

Phỉ Vân kinh ngạc nói:

- Vì sao lại nghĩ điều này?

Tuyết Hồ nói:

- Với Tuyết nhi trước đây, cả ngày bôn ba vì sinh tồn. Tuyết nhi hiện nay đã có thể ảo hóa lại không biết thật ra Tuyết nhi muốn thế nào đây.

Phỉ Vân trầm tư giây lát khẽ nói:

- Ta thấy, người và động vật có điểm giống, cũng có điểm không giống. Cả hai đều có chuẩn bị cho sinh tồn. Điểm bất đồng ở chỗ, động vật mong sinh tồn ngày càng tốt hơn, mà con người lại khát vọng sinh hoạt tốt hơn, muốn có được những mong ước cao hơn. Nói đơn giản, dục vọng của động vật tương đối đơn giản, mà dục vọng của con người lại không hề tận cùng.

Tuyết Hồ mê hoặc nói:

- Phải như vậy chăng? Tuyết nhi sao lại thấy con người tính tình rất phức tạp, khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Phỉ Vân cười nói:

- Người và động vật mỗi thứ đều có bất đồng, Tuyết nhi quanh năm ở trên Băng Nguyên, tuy ảo hóa được nhưng lại tiếp xúc không nhiều với thế giới của con người, vì thế hiểu không thấu triệt được. Đợi sau này …ồ … có người tới rồi.

Tuyết Hồ thất kinh, quay đầu nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện một bóng người trắng như tuyết đang di động nhanh chóng trong tuyết, không nhìn cẩn thận thì căn bản không dễ dàng phát hiện được.

Khẽ cau mày, Tuyết Hồ nói:

- Kỳ quái, khí tức người này rất kỳ quái, dường như không phải là người tốt. Thấy hắn từ phía Nam bay đến, phỏng chừng là cao thủ tu đạo của trung thổ.

Phỉ Vân chăm chú nhìn hình bóng trắng như tuyết đó, gật đầu nói:

- Ngươi phân tích không sai, người này có ma khí trên người, nhưng lại ẩn giấu rất tốt.

Dứt lời, trước mắt ánh trắng lóe lên, hình bóng hạ xuống. Một người đàn ông anh tuấn áo trắng chừng ba mươi tuổi, trong lòng ôm một thanh đoản kiếm xuất hiện trước mặt của Phỉ Vân và Tuyết Hồ. Eo của người đàn ông này mang một chuỗi xương, chính là do mười hai đốt xương ngón cái to nhỏ kết thành, nhìn có phần tà mị, như tăng thêm vài phần cảm giác thần bí cho hắn.

Khép hờ hai mắt, Phỉ Vân hỏi:

- Ngươi là ai?

Người đàn ông áo trắng bật cười nhẹ, toát ra vài phần thân thiết, lại có mấy phần tà mị không nói ra được trả lời:

- Ứng Thiên Tà. Hai vị là …

Phỉ Vân đáp:

- Thiên Sơn Phỉ Vân, cô ấy chính là thị nữ Tuyết nhi của ta.

Người đàn ông áo trắng Ứng Thiên Tà hơi kinh ngạc, miệng lại nói:

- Hai vị từ Thiên Sơn đến, không biết đối với tình hình gần đây của Băng Nguyên có rõ chăng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.