Thất Giới Hậu Truyện

Chương 335: Lân Vân đàm tâm (Thiên Lân và Phỉ Vân tâm sự)



Nhưng kết quả khiến Phỉ Vân kinh ngạc, hắn đổi vô số loại phương pháp, tận hết sức lực nhưng vẫn không được như Thiên Lân là thoát khỏi sự ảnh hưởng của gió. Đối với hành động của Phỉ Vân, Thiên Lân hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn cố tỏ ra không biết, giữ nguyên nụ cười mỉm. Mãi đến khi Thiên Lân phát hiện được tình hình, hắn mới giảm chậm tốc độ, nhắc nhở:

- Phía trước có một luồng khí tức, chính là mục tiêu chúng ta muốn tìm kiếm.

Phỉ Vân nghe vậy nhếch đôi mày rậm, kinh ngạc nói:

- Ngươi thật giỏi lắm, luồng khí tức đó ít ra còn ngoài vài chục dặm đã bị ngươi phát hiện ra rồi.

Thiên Lân cười đáp:

- Ta thiện nghệ săn con mồi, đây chính là điểm mạnh của ta.

Phỉ Vân nói:

- Ta nghe Tuyết Nhi nói bản lĩnh ngươi rất cao cường, có rảnh thì chúng ta so thử, thế có được không?

Thiên Lân khiêm tốn nói:

- Giữa hai chúng ta, mỗi người một sở trường, không cần thiết phải làm vậy. Nếu có cơ hội, chúng ta kề vai tác chiến ngược lại có thể so sánh tốc độ giết địch xem ai nhanh hơn ai.

Phỉ Vân cười nói:

- Cũng được, có cơ hội chúng ta tìm địch nhân phát tiết, thuận tiện so tài.

Tuyết Hồ xen vào nói:

- Công tử không cần nóng nảy, sau này ở chung không lâu tự nhiên sẽ có cơ hội. Chuyện quan trọng trước mắt là hỗ trợ Thiên Lân điều tra tình hình của những người này.

Phỉ Vân cười trả lời:

- Tuyết nhi nói đúng, chúng ta làm chuyện chính trước. Đi thôi.

Thiên Lân cười cười, cũng không nói gì, dẫn Phỉ Vân và Tuyết Hồ bay sát mặt đất, cẩn thận tiếp cận mục tiêu. Khoảng chừng qua một nén hương, bọn Thiên Lân đến gần một khe núi băng, ba người thôi không tiến lên, ai nấy ẩn giấu khí tức, âm thầm tiến gần đến khe núi đó. Rất nhanh, Thiên Lân dùng lợi dụng sức mạnh thần kỳ của Băng Thần quyết, thần không hay quỷ không biết mang Phỉ Vân và Tuyết Hồ cùng vào trong khe núi, bắt đầu quan sát tình hình bên trong.

Đây là một khe núi phủ đầy băng có thể thấy bất kỳ nơi đâu trên Băng Nguyên, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Ở giữa khe núi, một lão già đầu trọc đang đối mặt với một thanh niên âm hiểm, hai người nhỏ giọng nói chuyện. Nhìn qua vẻ bề ngoài, hai người này chính là Ngốc Thiên Ông và thiếu chủ Hắc Ưng của Ma Ưng môn, bọn họ lưu lại nơi này để hành động quỷ bí, rõ ràng đang bày mưu tính kế chuyện nào đó. Thấy vậy, Thiên Lân âm thầm truyền âm nói cho Phỉ Vân biết thân phận của hai người. Sau đó, Thiên Lân vận dụng sức mạnh thần kỳ của Băng Thần quyết, bắt đầu thu lấy âm thanh nói chuyện của hai người.

- Sư bá, chuyện đã đến như vậy, chi bằng chúng ta tạm thời rút lui.

Hắc Ưng vốn dĩ rất tự phụ, sau khi trải qua một phen khó khăn, tỏ ra nhát gan một chút.

Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Trên thế gian không có chuyện khó, chỉ sợ người không có lòng. Nếu như không thể đối địch bằng sức mạnh, thế thì chúng ta đổi sang phương thức khác, quyết không thể để bọn chúng chiếm được tiện nghi.

Hắc Ưng lo lắng nói:

- Với tình hình trước mắt của chúng ta, giết địch một ngàn mất quân tám trăm, chúng ta căn bản thua không còn gì.

Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Phải dùng cái đầu. Từ xưa đến nay, người làm được đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi cứ lo đầu lo đuôi như vậy thì làm gì có tiền đồ?

Hắc Ưng cúi đầu, không nói câu này, rõ ràng đối với Ngốc Thiên Ông hắn còn chưa dám nói ngược.

Thấy vậy, Ngốc Thiên Ông sắc mặt giãn ra, nhẹ nhàng nói:

- Ưng nhi, con biết vì sao cha con muốn khiến con tiến vào Băng Nguyên chăng?

Hắc Ưng chần chừ trả lời:

- Cha con bảo con đi chính là tìm hiểu tình thế Băng Nguyên, có cơ hội thì thu lấy lợi, tăng cường tu vi.

Ngốc Thiên Ông nói:

- Con sai rồi. Cha con thân là môn chủ Ma Ưng môn, tâm nguyện lớn nhất trong đời chính là mang lại vinh quang cho Ma Ưng môn. Đệ ấy sai con đến đây, chính là bảo con đi tìm một thứ đồ vật.

Hắc Ưng kinh ngạc nói:

- Đồ vật? Đồ vật nào vậy?

Ngốc Thiên Ông chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Phi Long đỉnh.

Hắc Ưng ngạc nhiên trả lời:

- Phi Long đỉnh? Đó không phải là tin tức mà Cửu U nhất mạch cố tình tung ra sao?

Ngốc Thiên Ông lắc đầu nói:

- Không, đó không phải là chuyện giả dối, mà là chuyện tồn tại thật sự, nhưng ai cũng không biết được Phi Long đỉnh thật ra đang ở đâu. Truyền thuyết xưa kể lại, Băng Nguyên từng phát sinh một số chuyện người ta chưa biết. Rất nhiều thần thoại cổ xưa đều biến mất ở đây, để lại vô số chuyện ngàn đời chưa hiểu được.

Hắc Ưng hiếu kỳ nói:

- Nếu đúng là như vậy, vì sao rất ít người nghe đề cập đến?

Ngốc Thiên Ông đáp:

- Ta cũng không nói rõ được, tình hình cụ thể con phải quay về hỏi cha con.

Hắc Ưgn hơi thất vọng, khẽ nói:

- Phỏng chừng con phải tay không trở về thì cha con cũng không vui vẻ rồi.

Ngốc Thiên Ông nói:

- Vì thế con phải phấn khởi lên, chúng ta cùng nhau nỗ lực.

Hắc Ưng chần chừ một lúc rồi gật đầu nói:

- Sư bá nói đúng, mọi thứ con đều nghe theo lời người.

Ngốc Thiên Ông vẻ mặt toát ra nụ cười nhẹ, gật đầu nói:

- Được rồi, bắt đầu từ giờ, chúng ta cùng thi triển kế mượn đao giết người, trước hết làm suy yếu thực lực của Đằng Long cốc.

Hắc Ưng nói:

- Bắt đầu từ chỗ nào?

Ngốc Thiên Ông trầm ngâm nói:

- Tu vi con còn yếu, không nên hành động một mình, thế thì theo ta cùng đi, trước hết đến gần Đằng Long cốc, thăm dò động tĩnh của bọn họ.

Hắc Ưng gật đầu không nói, lập tức theo sau Ngốc Thiên Ông, hai người không nói lời nào đi thẳng về phía Đằng Long cốc.

Giây lát sau, Thiên Lân, Phỉ Vân, Tuyết Hồ ba người xuất hiện trong khe núi, nhìn theo hai người Ngốc Thiên Ông xa xa, bắt đầu thương nghị đối sách.

Tuyết Hồ hỏi:

- Thiên Lân, bây giờ công tử dự tính làm thế nào?

Thiên Lân cười nói:

- Bọn họ đi chuyến này tất sẽ cẩn thận vô cùng, phỏng chừng phía Đằng Long cốc sẽ không phát hiện bọn họ. Hiện nay, chúng ta chỉ cần truyền tin cho Đằng Long cốc, bảo bên đó chuẩn bị trước, sau đó mới úp lưới bắt lấy, giữ cho hai người này có đi mà không về.

Phỉ Vân nghi hoặc nói:

- Với tốc độ của hai người, chúng ta muốn đến trước bọn họ lại không bị bọn họ phát hiện, còn thêm thời gian chuẩn bị, phỏng chừng cũng không dễ làm được.

Thiên Lân nói:

- Đúng là không dễ dàng, nhưng vừa hay ta có được năng lực này. Đi thôi, để mọi người được thấy Thuấn Gian Chuyển Di của ta.

Dứt lời, toàn thân Thiên Lân ánh bạc hội tụ, băng tuyết quanh đó mơ hồ chấn động, hình thành một trường không khí đặc thù quanh ba người cùng vối một sức mạnh huyền diệu không mô tả được, chỉ chớp mắt đã đưa ba người đến một khe núi phủ tuyết ngoài vài trăm dặm. Lúc này, trong khe núi đó ánh sáng lóe lên, cuồng phong thổi mạnh, ba người từ trong hư không xông ra, Phỉ Vân và Tuyết Hồ đều không ổn định được thân thể, bay thẳng tới trước vài thước.

Thiên Lân bật cười điềm nhiên, phất tay áp chế gió tuyết quanh đó, khẽ nói:

- Khoảng cách nơi này chỉ cách Đằng Long cốc ba chục dặm, vừa hay trên đường Ngốc Thiên Ông từ phía Nam đến, làm phiền Tuyết Hồ chạy đến Đằng Long cốc, ta và Phỉ Vân tiếp tục tìm kiếm tung tích của những người khác.

Tuyết Hồ nhìn Phỉ Vân, gật đầu nói:

- Được, chuyện này ta xử lý, hai công tử cẩn thận một chút.

Phỉ Vân nói:

- Ngươi cũng lưu ý nhiều hơn.

Tuyết Hồ cười cười, vẻ mặt vui mừng, xoay người bay thẳng về Đằng Long cốc.

Đưa mắt tiễn Tuyết Hồ đi rồi, Thiên Lân mỉm cười hỏi:

- Phỉ Vân, ta muốn hỏi huynh một vấn đề.

Phỉ Vân quay đầu, bình tĩnh nói:

- Có vấn đề gì vậy?

Thiên Lân chỉ theo Tuyết Hồ đang đi xa xa, cất tiếng hỏi:

- Trong mắt huynh, cô ta là một con người hay là một con hồ ly?

Phỉ Vân sửng người, trầm tư một lúc, trả lời:

- Có lúc là người, có lúc là hồ ly.

Thiên Lân cười nói:

- Được, trả lời rất hay.

Phỉ Vân nói:

- Trong mắt của huynh, cô ta là người hay là một hồ ly?

Thiên Lân bật cười thần bí, đáp lại:

- Thế thì phải xem hoàn cảnh thế nào?

Phỉ Vân không hiểu hỏi tới:

- Vậy là sao?

Thiên Lân bật cười nói:

- Đừng gấp, chờ một ngày kia Tuyết Hồ tình nguyện nói cho huynh biết, lúc đó huynh sẽ hiểu được ý nghĩa câu này của ta.

Nghe vậy, Phỉ Vân không tiện hỏi nữa, đổi sang chuyện khác:

- Ngốc Thiên Ông tìm được rồi, tiếp theo chúng ta phải đi tìm ai?

Thiên Lân ngửng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt kỳ dị nói:

- Thế thì phải xem ai là người xui xẻo kế tiếp.

Phỉ Vân kinh ngạc nói:

- Lẽ nào huynh không dự kiến trước?

Thiên Lân giải thích:

- Tình thế Băng Nguyên biến ảo vô thường, rất nhiều chuyện đều sẽ không phát triển theo ý tưởng của chúng ta, vì thế tồn tại rất nhiều mức độ không khẳng định được. Hành động truy sát lần này thật ra cũng là một loại phương thức hành động giết thời gian mà thôi, chúng ta không thể luôn bị động chờ đợi, nhất định phải làm gì đó để cổ vũ sĩ khí.

Phỉ Vân gật đầu nói:

- Điều này ta hiểu rõ, nhưng ta thấy như vậy khiến người ta cảnh giác. Buổi sáng mới lập kế hoạch phương án, buổi chiều bắt đầu thực hiện. Nhưng đến ngày thứ hai đã biến đổi, lập tức bỏ hết mọi thứ trước đó, điều này chẳng phải là phí công vô ích, khiến cảm thấy bị ông trời đùa cợt.

Thiên Lân cười nói:

- Có lúc, chuyện được lợi về tâm thế sẽ mất đi ý nghĩa hình thức. Đời người luôn có một ít cản trở mới có nhận thức mới mẻ, mới càng nhìn rõ được bản thân mình hơn.

Phỉ Vân cau mày nói:

- Huynh nói hơi quái lạ, dường như không phù hợp với tuổi tác.

Thiên Lân đáp:

- Tuổi tác không đại biểu cho mọi thứ, kinh nghiệm mới là tiêu chuẩn đo lường tốt nhất. Huynh vừa đến Băng Nguyên, còn không hiểu rõ ràng lắm tình thế nơi này. Đợi qua vài ngày, huynh sẽ phát hiện tình hình nơi này phức tạp khiến huynh không thể liên tục đề cao cảnh giác. Đến khi đó, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, huynh sẽ hiểu được rất nhiều chuyện.

Phỉ Vân nói:

- Nghe giọng nói của huynh, dường như huynh đã trải qua rất nhiều chuyện không quay lại được?

Thiên Lân cảm xúc đáp:

- Không quá nhiều, chỉ vài thứ mà thôi. Nhưng ta lại không muốn trải qua những chuyện đó nữa. Trước đây, ta cho là vì thế giới hòa bình yên tĩnh, người và người thân thiện với nhau, đoàn kết hòa thuận. Nhưng sau đó, ta mới phát hiện ra, chuyện thế gian trăm khác ngàn lạ, so với tưởng tượng của ta có rất nhiều khác biệt to lớn. Nhớ lại lúc còn bé, ta rất tinh nghịch, luôn thích trêu cợt người khác, bởi vì ta thấy như vậy rất thú vị. Nhưng hiện nay, ta vẫn còn giữ chút tính trẻ con đó, chỉ có điều sự thích thú kia lại âm thầm dần dần đi xa mất.

Phỉ Vân nhìn Thiên Lân, an ủi nói:

- Đau thương của quá khứ thì huynh hãy quên đi, cuộc sống xinh đẹp của tương lai mới là thứ cuộc đời huynh truy đuổi. Mở rộng lòng ra, thả rông tâm linh khiến lý tưởng của bản thân vút lên tới tận chín tầng trời, như vậy mới là người thật sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.