Thất Giới Hậu Truyện

Chương 338: Diệt Thần luyện kiếm



Giữa không trung, ba người Mã Vũ Đào thân thể run rẩy, khi phát hiện được tình hình Ngốc Thiên Ông cố gắng phá vòng vây, ba người liền gia tăng mạnh mẽ chân nguyên, ai nấy bộc phát đến mười phần uy lực, ý muốn mạnh mẽ áp chế lão. Đến lúc này, Ngốc Thiên Ông và mấy người Mã Vũ Đào rơi vào tình hình giằng co, nhất thời chìm vào cục diện bất phân thắng bại. Trong lúc đó, biến hóa âm thầm khiến người ta kinh ngạc đáng nhắc đến chính là tình hình nơi giao nhau của sức mạnh hai bên. Đối với Ngốc Thiên Ông, đây là một chiêu liều mạng của lão, đã dùng hết sức mạnh, nếu như không thể thành công, thì diệt vong chính là điểm đến của lão. Còn về phía kia, Mã Vũ Đào mấy người liên thủ, sức mạnh rõ ràng lớn hơn Ngốc Thiên Ông, nhưng sức mạnh ba người lại có phân tán, hình thành nên một kết giới, không tập trung được như sức mạnh của Ngốc Thiên Ông, vì thế ai mạnh ai yếu còn rất khó mà xác định được. Cứ như thế, thành bại hai bên sẽ có thời gian trả lời, cuối cùng kết cục sẽ như thế nào đây?

Trong yên lặng, thời gian trôi qua từ từ, hai bên liều mạng đấu nhau cũng dẫn dần rõ ràng hơn. Sau khi trải qua một phen giằng co, Ngốc Thiên Ông cuối cùng lợi dụng nhuệ khí không gì ngăn nỗi của Kinh Thần thương, đâm xuyên qua kết giới ba người Mã Vũ Đào bố trí. Như vậy, Ngốc Thiên Ông hơi chiếm tiên cơ, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người ta thất kinh. Té ra, khi Ngốc Thiên Ông đâm phá được kết giới, lão đã hao hết sức mạnh, nỗ lực bay thẳng lên không trung ý đồ thoát khỏi vòng vây của địch nhân. Nhưng kết giới do mấy người Mã Vũ Đào bố trí có sức hút rất mạnh mẽ, ngay tại thời khắc tan vỡ, áp lực cao bên trong kết giới chớp mắt đã đến điểm đột phát, từ đó sinh ra sức ép, nghiền nát Ngốc Thiên Ông đã yếu ớt thành bụi phấn. Như vậy, Ngốc Thiên Ông tuy dành được thắng lợi, lại gặp phải đả kích nghiêm trọng khiến cơ thể huyết nhục bị hủy diệt, gần như chỉ còn lại nguyên thần thoát khỏi vòng vây. Thấy vậy, lão vừa giận vừa vội, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến, lập tức chọn lựa bỏ chạy.

- Muốn đi, không dễ dàng như vậy.

Ánh nhạt lóe lên, Mã Vũ Đào ngăn lại nguyên thần của Ngốc Thiên Ông, hai tay ánh đen lưu chuyển, thi triển ra Thiên Ảo Tà Vân, dùng pháp quyết Ma môn và Quỷ vực trong đó, dùng khí cực âm cực lạnh, cực tà cực sát vây khốn lấy nguyên thần của Ngốc Thiên Ông. Rống lên điên cuồng một tiếng, Ngốc Thiên Ông mạnh mẽ đánh sâu vào, ý đồ phá vỡ hạn chế của Mã Vũ Đào, đáng tiếc do nguyên thần đã trọng thương, tu vi bị hạ thấp rất nhiều, lão căn bản không cách gì thoát đi được.

Đối mặt với loại tình hình như vậy, Ngốc Thiên Ông mắng:

- Tên họ Mã kia, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Mã Vũ Đào hừ giọng nói:

- Ngươi cũng vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lúc này, Đông Quan Thành và Hạ Kiến Quốc đến bên Mã Vũ Đào, nhìn Ngốc Thiên Ông tranh đấu không ngớt, cùng nhau nói:

- Giết lão đi.

Mã Vũ Đào lạnh lùng tàn khốc nói:

- Yên tâm, lão bị định sẵn phải chết trong tay của chúng ta.

Dứt lời, Mã Vũ Đào gia tăng thế công, nhờ vào pháp quyết tà ác của Ma môn và Quỷ vực dự tính mạnh mẽ luyện hóa lấy nguyên thần của Ngốc Thiên Ông.

Đối mặt với tình hình này, Ngốc Thiên Ông kêu thảm không ngừng, hận thù nói:

- Lão phu tu luyện đã vài trăm năm, có nguyên thần bất diệt, các ngươi không làm gì được ta.

Mã Vũ Đào giận dữ nói:

- Bổn tông chủ không tin là diệt ngươi không được.

Trong lúc nói, Mã Vũ Đào chuyển biến pháp quyết trở thành sức mạnh Phật pháp, nhưng kết quả cũng không được. Sau đó, Mã Vũ Đào lại đổi thành pháp quyết của Đạo gia, nhưng vẫn không hủy diệt được nguyên thần của Ngốc Thiên Ông như cũ, điều này khiến ông kinh ngạc giận dữ vô cùng. Bên cạnh, Đông Quan Thành và Hạ Kiến Quốc thấy vậy, cùng ra tay thử, hội tụ sức mạnh của ba người, cuối cùng tạo nên thương tổn rất lớn cho Ngốc Thiên Ông, nhưng nguyên thần lão vẫn giữ được tần suất nhất định như cũ.

Phát hiện được tình hình này, Đông Quan Thành nói:

- Người này tu vi không tầm thường, nguyên thần đã tiến vào cảnh giới Bất Diệt, phỏng chừng pháp quyết chúng ta hỗn tạp không thuần nhất, căn bản khó mà luyện hóa nguyên thần của lão, hay là hãy mang lão quay về để giao cho Đằng Long cốc xử lý đi.

Mã Vũ Đào tức giận nói:

- Ngay cả người trọng thương cũng diệt không được, quay về sao không khỏi khiến người chê cười.

Hạ Kiến Quốc an ủi:

- Sư phụ chớ nên tức giận, chúng ta có thể bắt được lão, điều này đã nói rõ được thực lực của chúng ta, cần gì phải so đo thêm những chuyện khác.

Mã Vũ Đào nhìn đồ đệ, khẽ than thở:

- Vi sư gần đây mọi việc đều bất lợi, vì thế tâm tình có phần kích động, thường hay nổi giận.

Hạ Kiến Quốc nói:

- Tâm tình sư phụ đệ tử hiểu được, con cũng có tâm tình hệt như vậy.

Gật nhẹ, Mã Vũ Đào nói:

- Con có thể hiểu được tâm tình của vi sư là ta rất vui rồi. Bây giờ chúng ta hãy về trước đã, đem lão quỷ này giao cho cốc chủ xử lý.

Ngốc Thiên Ông kinh hãi vô cùng, giận dữ mắng:

- Mã Vũ Đào, ngươi thật hèn hạ vô cùng, có ngon thì dùng bản lĩnh của mình chớ mượn sức người khác …

- Câm miệng, ngươi chết đến nơi còn muốn thi triển kế khích tướng, ngươi cho bổn tông chủ thật sự ngu ngốc sao?

Trong tiếng mắng chửi tức giận, Mã Vũ Đào bay lên dẫn Đông Quan Thành và Hạ Kiến Quốc bay về phía Đằng Long cốc. Một lúc sau, ba người vào trong cốc, tiến vào Đằng Long phủ gặp được mọi người đã sớm chờ đợi từ trước. Kể đơn giản qua một lượt, Mã Vũ Đào đưa nguyên thần của Ngốc Thiên Ông bị trói buộc bên trong kết giới cho Triệu Ngọc Thanh.

Cẩn thận đỡ lấy nguyên thần của Ngốc Thiên Ông, Triệu Ngọc Thanh hỏi han:

- Mọi người thấy phải xử lý chuyện này thế nào?

Công Dương Thiên Tung nói:

- Người này âm hiểm độc ác, vài lần đến đây sinh chuyện, còn gây thương tích cho đệ tử ba phái, sớm phải tiêu diệt lão mới đúng.

Điền Lỗi tán thành:

- Thiên tôn nói rất đúng. Nhớ lại một năm trước, Ngốc Thiên Ông thiếu chút nữa đã giết chết Thiên Lân và Tân Nguyệt. Không lâu trước còn đánh lén bổn cốc, về lý phải tiêu diệt lão đi.

Những người còn lại đều đồng tình, ai cũng cho là phải giết địch nhân Ngốc Thiên Ông đi.

Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, ánh mắt nhìn nguyên thần của Ngốc Thiên Ông, hỏi lại:

- Sớm biết có hôm nay, ngươi có hối hận hay không?

Ngốc Thiên Ông giận dữ cười nói:

- Chớ có đắc ý, kết quả các ngươi cũng không có điểm nào hay đâu.

Triệu Ngọc Thanh khẽ than:

- Gian ngoan mất tính người, chết cũng không đáng tiếc.

Ngốc Thiên Ông điên cuồng la lên:

- Muốn giết ta, không dễ đâu.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ dị, khẽ nói:

- Muốn giết ngươi thật ra rất dễ dàng.

Đưa mắt nhìn quanh mọi người, cuối cùng Triệu Ngọc Thanh dừng lại ở Giang Thanh Tuyết, điềm nhiên nói:

- Giang cô nương có thể cho ta mượn thanh kiếm dùng một chút được không?

Giang Thanh Tuyết hơi kinh ngạc, vội vàng dâng trường kiếm lên, cười nói:

- Xin mời cốc chủ.

Khẽ rút trường kiếm ra, Triệu Ngọc Thanh phát hiện thân kiếm có mây khí vây phủ, chính là một loại khí nhẹ nhàng.

Vì thế, Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị, khẽ nói:

- Kiếm này tuy không phải là thần kiếm lại cũng có linh khí kinh người, không biết lai lịch thế nào?

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Đây là lễ vật chưởng giáo bổn môn tặng cho vãn bối khi mới nhập môn, tên kiếm là Ảo Vân, đáng tiếc trước đây khi giao chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thân kiếm đã vỡ vụn, có vết nứt rõ ràng.

Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Không trải qua mưa gió sao có thể trở thành thần binh lợi khí? Chớ có tiếc, ta cũng tặng cho cô một phần lễ vật trọng hậu.

Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh múa kiếm, chém thẳng về phía nguyên thần của Ngốc Thiên Ông. Lập tức, mọi người cùng chăm chú nhìn hành động của Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi kết quả cuối cùng. Đối mặt với nguy cơ, Ngốc Thiên Ông tỏ ra rất kích động, nguyên thần đột nhiên thu gọn lại thành một đám mây phát sáng, gần như chỉ to chừng một thốn, bắt đầu toàn lực chống đỡ. Chớp mắt, Ảo Vân kiếm trong tay của Triệu Ngọc Thanh đã chém nát kết giới trói buộc của Ngốc Thiên Ông, rồi chém tiếp vào nguyên thần của Ngốc Thiên Ông, mũi kiếm và đám mây sáng giao nhạu, giữ nguyên mức độ ổn định tương đối. Như vậy, chỉ nghe một tiếng kêu to vang lên, tiếp đến tiếng kêu rống thất thanh của Ngốc Thiên Ông. Từ điểm này có thể phán đoán, tình trạng của Ngốc Thiên Ông hiện nay vô cùng bất ổn, lão đang giãy dụa sắp chết, liều mạng phản kích. Bốn bề, mọi người nín thở, tập trung ngưng thần xem thử Triệu Ngọc Thanh làm sao để tiêu diệt nguyên thần bất diệt của Ngốc Thiên Ông, để từ đó rút kinh nghiệm học tập. Vẻ mặt bình tĩnh, Triệu Ngọc Thanh tỏ ra bình thản tùy ý, Ảo Vân kiếm trong tay từ từ ép thẳng xuống, thân kiếm mờ hiện ánh sáng lưu động màu đỏ rực hệt như một dòng sông đỏ, từ chuôi kiếm chảy thẳng đến mũi kiếm, sau đó lại quay ngược trở lại, cứ tuần hoàn liên tục không ngừng. Trong quá trình này, dòng sông đỏ này mỗi lần chảy được một vòng, màu sắc của vầng mây sáng do nguyên thần của Ngốc Thiên Ông hội tụ thành lại ảm đạm đi một phần.

Cứ như vậy giây lát sau, đám mây sáng đó đã thu lại một nửa, tiếng kêu rống dữ dội của Ngốc Thiên Ông cũng đã trở thành tiếng kêu bi thảm thê lương, rõ ràng không còn sức nữa. Lúc này, Ảo Vân kiếm bắt đầu phát sinh biến hóa, thân kiếm vốn bị vỡ bắt đầu phát sáng, vết nứt kia đang dần dần mất đi.

Hơn nữa, cả thân kiếm linh khí mạnh mẽ, bắt đầu chủ động hấp thu nguyên thần của Ngốc Thiên Ông để tăng cường thực lực của thân kiếm.

Dường như ý thức được nguy cơ, Ngốc Thiên Ông đột nhiên phát xuất một tiếng rống giận dữ bất cam.

- Triệu Ngọc Thanh, ngươi thật tàn nhẫn, lão phu làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Triệu Ngọc Thanh làm như không nghe thấy, tinh lực tập trung vào Ảo Vân kiếm, bắt đầu tăng mạnh lực khống chế khiến thân kiếm xuất hiện những chấn động nhè nhẹ, hơn nữa còn tăng tốc hấp thu linh khí nguyên thần của Ngốc Thiên Ông.

Như vậy, trong Đằng Long phủ hiện lên cảnh tượng khó mà thấy được. Nguyên thần của Ngốc Thiên Ông cuối cùng bị Ảo Vân kiếm hấp thu hết toàn bộ, chuyển hóa thành một luồng sức mạnh to lớn ẩn chứa bên trong thân kiếm. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh thúc động pháp quyết dùng một loại phương thức không cho người khác biết được, bắt đầu đem nguyên thần của Ngốc Thiên Ông dung nhập vào trong Ảo Vân kiếm.

Do Ngốc Thiên Ông có được tu vi cảnh giới Quy Tiên, nguyên thần lão cũng đạt đến cảnh giới Bất Diệt. Sau khi dung nhập vào Ảo Vân kiếm rồi, luồng sức mạnh tinh thuần đó nhanh chóng cải biến thể chất của Ảo Vân kiếm. Lại thêm Triệu Ngọc Thanh có ý muốn làm như vậy, không bao lâu sau Ảo Vân kiếm đã bộc phát ánh sáng rực rỡ, dung hợp hoàn mỹ tu vi cả đời của Ngốc Thiên Ông, khiến thanh trường kiếm lập tức tăng lên một cảnh giới, được liệt vào nhóm thần kiếm.

Thời khắc đó, Ảo Vân kiếm tự động phát xuất tiếng kiếm ngâm, âm thanh thánh thót dễ nghe lại có vài phần huyền diệu khiến người nghe thấy cảm giác kinh ngạc. Triệu Ngọc Thanh hơi mỉm cười, cổ tay chuyển động khiến ánh lạnh tỏa ra, vài trăm làn kiếm chớp mắt đã khuếch tán trước mắt mọi người theo hình hoa sen, vừa thánh khiết lại có mấy phần xinh đẹp, một hồi lâu vẫn không hề tan biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.