Thất Giới Hậu Truyện

Chương 339: Thần bí nam nữ



Thu lại Ảo Vân kiếm, Triệu Ngọc Thanh liếc mấy cái, tiện tay trả lại cho Giang Thanh Tuyết, mỉm cười nói:

- Sử dụng hợp lý, xem như là một phần hậu lễ tặng cho cô nương. Kiếm này có được tu vi cả đời của Ngốc Thiên Ông, xuất chiêu ra uy lực bất phàm, có thể so với thần kiếm, hy vọng cô nương có thể sử vì việc thiện, tận thêm một phần sức lực cho Chính đạo nhân gian.

Giang Thanh Tuyết rất mừng, kích động nói:

- Đa tạ hậu lễ này của cốc chủ, vãn bối nhất định sẽ tận hết sức lực bảo vệ hoà bình thiên hạ.

Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:

- Tấm lòng này của cô nương khiến ta rất vui mừng, có lúc nào rảnh rỗi thì dùng cho quen thần kiếm, chắc chắn bổ ích cho tu vi bản thân của cô nương. Trước mắt, chúng ta đã tiêu diệt thành công Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng, tiếp theo chúng ta còn có không ít địch nhân phải đối mặt, ta hy vọng mọi người xốc lại tinh thần, dũng cảm tiêu diệt bọn chúng.

Mọi người nghe vậy cùng đáp lời, ai nấy đều tỏ rõ sĩ khí tăng cao, ngập đầy lòng tin. Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh vô cùng vui mừng, lại nói mấy câu cổ vũ rồi mới giải tán mọi người.

Gió lạnh thổi lên, hoa tuyết lơ lửng.

Tân Nguyệt treo mình giữa không trung, quan sát cẩn thận tình hình chung quanh đó. Trước đây, đám mây đỏ đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, cảnh tượng hư thực khó phân biệt khiến Tân Nguyệt hơi có phần mơ hồ, lẽ nào bản thân đã bị nhìn hoa cả mắt? Nhớ lại cẩn thận, Tân Nguyệt thấy bản thân hoàn toàn không hoa mắt, mà là thực sự tồn tại, nhưng ảo diệu bên trong thì bản thân nàng còn chưa hiểu rõ lắm.

Nhận định như vậy rồi, Tân Nguyệt bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần, lợi dụng Ngự Băng quyết vừa mới lĩnh hội được, phát xuất tín hiệu yêu cầu giúp đỡ với băng tuyết quanh đó, hy vọng thông qua bọn chúng có thể truy tìm được lai lịch của đám mây đỏ kia. Rất nhanh, băng tuyết quanh đó phản hồi một số tin tức, điều này khiến Tân Nguyệt hơi hưng phấn, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh y như cũ. Theo Tân Nguyệt hiểu được, ở trên một vùng quanh đó, có một luồng khí tức di động với tốc độ rất nhanh. Nó vào mỗi thời điểm đều biến đổi vị trí, cho nên Tân Nguyệt không tìm được tung tích của nó.

Nắm vững những điều này rồi, Tân Nguyệt thôi không truy đuổi, cất tiếng:

- Nếu đã đến rồi, sao không xuất hiện?

Quanh đó, gió tuyết gào thét, không hề trả lời, phảng phất Tân Nguyệt chỉ đang tự nói với chính mình.

Thấy vậy, Tân Nguyệt hoàn toàn không để ý, lần thứ hai cất lời:

- Muốn ẩn thân lại muốn đùa giỡn khiến người ta chú ý, các hạ không thấy làm như vậy rất ngu xuẩn sao?

Bốn bề vẫn một vùng yên lặng không hề có tiếng đáp, phảng phất người đó đã đi rồi. Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp cau chặt mày, khiến người ta muốn thương tiếc cho nàng. Lúc này, trong hư không truyền đến một âm thanh.

- Lão Bất Tử, cô ta dường như thật sự phát hiện được khí tức của chúng ta rồi.

Người cất tiếng có thanh âm chói tai, vừa nghe liền biết là một phụ nữ, hơn nữa còn có tuổi cao.

- Tử Bất Lão, nàng không phải muốn đi gặp cô ta sao?

Thanh âm trả lời trầm thấp, trong vẻ hỏi han có mấy phần không vui. Tân Nguyệt nghe vậy rất kinh ngạc. Vừa rồi băng tuyết truyền lại tin tức cũng chỉ có một luồng khí tức, hiện nay lại biến thành hai người, điều này sao không khiến nàng kinh ngạc được.

- Có gì không thể, nha đầu này tuy tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng động lòng người, giống như ta khi tuổi nhỏ, nhìn cô ta khiến ta cảm thấy trong lòng cao hứng.

Người đang nói chính là người đàn bà bị gọi Tử Bất Lão, xem ra có mấy phần hảo cảm với Tân Nguyệt.

- Nếu như nàng thấy cô ta vừa mắt thế thì hãy xuống tâm sự đi, cũng xem là một phần duyên phận.

Không hề phản đối, người đàn ông bị gọi là Lão Bất Tử đồng ý với đề nghị của người phụ nữ. Lập tức, trước mắt Tân Nguyệt ánh sáng hội tụ, không hề có một chút dấu hiệu nào báo trước, hai luồng sáng một trắng một đen quấn lấy nhau xoay tròn, hệt như hai con rắn nhỏ tinh nghịch giằng co giữa không trung, sau một hồi đùa giỡn mới ảo hóa thành một nam một nữ. Trong lúc suy tư, Tân Nguyệt đầy kinh ngạc chăm chú nhìn, phát hiện hai luồng ánh sáng này rất thuần khiết, nhưng bản thân lại không hề cảm ứng được khí tức của bọn họ. Chuyện này quả thật là chuyện lạ cả đời Tân Nguyệt mới thấy lần đầu.

Giây lát sau, hai luồng ánh sáng ảo hóa thành người, Tân Nguyệt nhịn không được phải đánh giá lại cẩn thận, kết quả hình dạng hai người trước mắt khiến Tân Nguyệt càng thêm kinh hãi. Trước hết, người đàn ông và người phụ nữ trước mắt y phục một trắng một đen. Người đàn ông toàn thân áo trắng, vóc người cao gầy, dung mạo nhìn chừng hơn năm mươi tuổi, có mấy phần anh tuấn. Người đàn ông đó vẻ mặt uy nghiêm, hai mắt đen láy lấp lánh ánh lạnh bức người, lại thêm đầu tóc đen nhánh rất dày, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm của đế vương.

Bên cạnh, người phụ nữ toàn thân áo đen, vóc người có nhô ra cong vào, rất hấp dẫn người. Khuôn mặt người đó trắng hơi hồng, tối đa chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xinh đẹp thần kỳ không ngờ khiến người ta cảm thấy kính sợ. Dung mạo như vậy thế gian khó thấy nhưng có điểm còn kỳ lạ hơn, ngươi phụ nữ đầu tóc bạc trắng như tuyết nhìn thấy vô cùng quái dị, lại có vẻ xinh đẹp khác thường.

Lúc này, người phụ nữ đang nghiêng đầu quan sát Tân Nguyệt, miệng lại tấm tắc nói:

- Xinh đẹp, quả thật đẹp, càng nhìn càng đẹp, quả thực là hoàn mỹ.

Người đàn ông áo đen nghe vậy cắt ngang:

- Nàng còn nói nữa, chắc cho cô ta trở thành thần tiên mất.

Người phụ nữ tóc bạc nói:

- Thần tiên cũng bắt đầu là người phàm, người có thể so sánh với nàng lúc này tìm không được mấy người.

Tân Nguyệt nghe vậy tỉnh táo lại, điềm nhiên nói:

- Tân Nguyệt môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc, không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Người đàn bà tóc bạc cười nói;

- Ta gọi là Tử Bất Lão, còn người này gọi là Lão Bất Tử.

Tân Nguyệt chần chừ rồi nói:

- Thế thì ta phải xưng hô với các vị như thế nào mới đúng?

Người đàn ông tóc đen nói:

- Ngươi gọi ta là Lão tiền bối, gọi bà ấy là Tử tiền bối được rồi.

Nghe vậy, Tân Nguyệt thấy hai người này có phần quái dị, nhưng lại không cảm ứng được chút khí tà ác nào, chỉ đành nén lại trong lòng sự hiếu kỳ, hơi tò mò nhẹ nhàng nói:

- Hai vị tiền bối đến Băng Nguyên không biết để giải khuây hay là đi qua đường vậy?

Người đàn bà tóc bạc dường như nhìn thấu được tâm tư của Tân Nguyệt, cười khẽ nói:

- Nha đầu, không cần phải cẩn thận như vậy. Chúng ta nếu như không thích con, thế thì tuyệt đối sẽ không ra mặt gặp con đâu. Nếu đã ra mặt gặp con cho thấy chúng ta thích con, bảo đảm con đời này hưởng thụ vô cùng, vạn sự đều thuận lợi.

Tân Nguyệt cười cười, không để ý lắm, miệng lại nói:

- Đa tạ tiền bối đã nhìn đến, vãn bối cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Đám mây đỏ vừa rồi kia không biết là ….

Câu nói chợt dừng lại, trong mắt Tân Nguyệt có vẻ dò hỏi.

Người đàn bà áo trắng chuyển mình đến gần, nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tân Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Nha đầu, ngươi quả thật là khó lường thật. Tuổi hãy còn nhỏ như vậy không ngờ có được tu vi như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy khâm phục.

Người đàn ông áo đen hơi cau mày lạnh lùng nói:

- Đám mây đỏ vừa rồi chỉ là một trò chơi nhỏ, hù dọa tên Cửu U Quỷ Mị người ta nhìn không thấy mà thôi.

Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, la lên:

- Cửu U Quỷ Mị? Lúc đó hắn chắc phải đã rời đi rồi, sao lại …

Người đàn bà tóc bạc cười nói:

- Nha đầu, tu vi con không yếu nhưng có một số huyền cơ còn chưa cách nào hiểu rõ được. Vừa rồi, con truy đuổi theo luồng khí tà ác kia chạy đến nơi này, đột nhiên con mất đi tin tức của hắn, cho là hắn đã đi rồi. Nhưng thực tế hắn lúc đó đang trốn vào chỗ tối ngầm quan sát con, hơn nữa còn có ý đồ bất lợi cho con. Đương nhiên, trên người con có một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt có thể tự động bài xích khí tà ác, khiến con hóa hiểm thành an. Nhưng cho dù là như vậy, tình hình đó cũng sẽ khiến con gặp không ích tai nạn. Kết quả là chúng ta liền chơi một trò nhỏ, quanh vùng khí tà ác kia bố trí một kết giới, khiến nó hóa thành một đám mây đỏ để gây sự chú ý cho con. Sau đó, khi con bay đến gần, luồng khí tà ác kia vừa hay phá vỡ kết giới nên đám mây đỏ liền biến mất trong chớp mắt.

Tân Nguyệt cười nhẹ nhàng, thể hiện vẻ đẹp kinh người, cảm kích nói:

- Đa tạ hai vị tiền bối ra tay tương trợ, Tân Nguyệt cảm kích vô cùng.

Người đàn bà tóc bạc tự nhiên hết sức hài lòng với vẻ bình tĩnh của Tân Nguyệt, cười nói:

- Nhiều năm trôi qua rồi, con là người đầu tiên khiến ta vui thích như vậy, có lẽ đây là duyên phận. Bây giờ con hãy theo ta đi chơi quanh, ta có mấy câu muốn hỏi con.

Tân Nguyệt mỉm cười gật đầu, không hề phản đối. Nàng tuy còn chưa rõ lai lịch của hai người trước mắt, nhưng lại nhạy bén phát hiện hai người này tu vi rất cao, quả thực là sâu đến không dò được. Đồng thời, nàng cũng cảm ứng được rõ ràng, người đàn bà tóc bạc thật sự thích thú với nàng, không hề có một chút ác ý nào. Nắm tay Tân Nguyệt, người đàn bà tóc bạc vẻ mặt tùy tiện, nhìn ra chỉ một bước đi đơn giản nhưng trong chớp mắt đã vượt qua vài dặm, tốc độ nhanh đến kinh người. Người đàn ông tóc đen bên cạnh không nói, vẻ mặt uy nghiêm trong lạnh lùng, nhưng mỗi lần nhìn về phía người đàn bà tóc bạc thì ánh mắt đều tràn đầy tình cảm yêu mến.

Tân Nguyệt sửng sốt xuất thần, cảm thấy vô cùng bất ngờ với thời khắc gặp gỡ này, trong lòng có rất nhiều điều chưa hiểu. Thứ nhất, hai người này thật ra là ai, không ngờ lại có tu vi đến như vậy? Thứ hai, pháp quyết người đàn bà tóc bạc thi triển là thần thuật phương nào, không ngờ chỉ một bước đã vượt qua vài dặm, chớp mắt đã bay qua vài trăm dặm? Thứ ba, bọn họ xuất hiện có ý đồ gì, đến vì tình thế hỗn loạn của Băng Nguyên hay là vô tình đi qua đường mà thôi? Những vấn đề này cứ xoay vần trong đầu của Tân Nguyệt, nàng muốn hỏi lại không tiện mở miệng, chỉ đành trầm ngâm không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.